*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lê Tư Duệ nhìn thấy hành động này của An Minh, coi như anh ta cũng biết điều, sắc mặt cũng dịu đi một chút. Còn An Minh cũng cảm thấy người phụ nữ chết tiệt này sẽ sớm rời đi nên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Rất tốt, như vậy mọi người đều vui vẻ.
Trong nháy mắt, Ôn Ninh đã tới Lục thị nhậm chức được gần một tháng, thời gian tuy không dài nhưng cũng đủ để cô đảm đương vị trí này.
Cô đã thành thạo tất cả các công việc liên quan đến bộ phận.
Hôm nay, cô đến Lục thị để làm việc như mọi khi, nhưng khi vừa bước vào cửa Lục thị thì đã nhạy cảm nhận ra có điều gì đó không đúng lắm.
Bộ phận thiết kế đối với Lục thị mà nói vẫn luôn là một lĩnh vực rất quan trọng. Ôn Ninh chỉ vừa nhận chức một thời gian ngắn, bởi vì sự xuất hiện của An Minh vào ngày đầu tiên mà toàn bộ công ty đều biết cô là người không chỉ nhảy dù lên nhận chức giám đốc bộ phận thiết kế, mà ngay cả trợ lý Minh nổi tiếng bên cạnh tổng giám đốc cũng rất cung kính với cô, có việc gì cũng phải hỏi ý kiến cô.
Vì vậy, mỗi ngày đi làm, chỉ cần nhìn thấy cô, về cơ bản nhân viên đều sẽ gật đầu chào hỏi.
Nhưng hôm nay...
Cô nhìn thấy ánh mắt của các cô gái ở quầy lễ tân đổ dồn vào mình, và những nhân viên khác thì đang tụm ba tụm bảy lại với nhau, không biết đang thì thầm to nhỏ cái gì.
Nhưng từ ánh nhìn của bọn họ cứ thỉnh thoảng lại đổ dồn vào cô, Ôn Ninh cũng nhận ra những người này đang nói về mình.
Cô không khỏi cau mày, lại xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao?
Không biết tại sao, việc này khiến cô chợt nhớ đến cái ngày mình bị phanh phui chuyện ăn cắp ý tưởng khi còn đi làm ở chi nhánh Lục thị ở Hà Giang, hôm đó cô đi làm cũng gặp phải tình cảnh tương tự thế này, trong lòng tự nhiên sinh ra một cảm giác bất an.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, một chốc nữa sẽ biết thôi, bây giờ có đoán cũng không thể đoán ra được.
Cô hít một hơi thật sâu, mặt không một chút biểu cảm, bước vào thang máy.
Cô vừa rời khỏi, nhân viên trong đại sảnh đột nhiên bàn tán lớn tiếng hơn.
"Các người nhìn bộ dạng cô ta như vậy, e là còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, tiếp theo sẽ có kịch hay để xem rồi."
"Các người nói, liệu chuyện đó có thật hay không?"
"Sao lại không cho được? Cảnh sát đã tìm tới cửa luôn rồi, nơi đây là Lục thị đó, nếu không có chứng cứ chính xác thì đường đường giám đốc thiết kế của Lục thị, sao nói muốn bắt là cứ tới bắt được chứ."
"Cũng đúng ha, nếu như không có ý của bên trên, người của bên đó làm gì dám tới đây."
"Chậc chậc, Ôn Ninh này mới tới đây một tháng. Lúc trước nở mày nở mặt biết bao, bây giờ nói không chừng lại sắp sửa vào tù ngồi. Đúng là cuộc %3D sống khó lường mà."
Ôn Ninh đương nhiên không biết những người này đang bàn tán cái gì, cô đi thẳng đến phòng thiết kế B trong ánh mắt kỳ lạ của tất cả mọi người.
Mai Vũ Ánh đã đợi sẵn ở cửa, sau khi nhìn thấy cô đi tới, biểu cảm trên khuôn mặt đó lập tức khiến người ta ngứa mắt.
“Ồ, giám đốc thiết kế của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi." Mặt cô ta đầy mỉa mai, trong mắt hiện lên ý cười xấu xa và hả hê, khiến Ôn Ninh nhất thời ngẩng ngơ.
Dù gì, một tháng này Mai Vũ Ánh luôn thấp thỏm lo âu vì sợ mình làm việc sai. Đột nhiên nhìn thấy bộ dạng cô ta thế này, Ôn Ninh cũng không cảm thấy khó chịu, xem ra đây mới là bộ mặt thật của Mai Vũ Ánh.
Cô thầm lắc đầu trong lòng, bỏ mặc cô ta tự biên tự diễn còn mình thì đi vào văn phòng.
Mai Vũ Ánh lập tức tức giận đến đỏ bừng mặt, nhìn bóng lưng của Ôn Ninh, trong mắt cô ta hiện lên vẻ tức giận và oán hận, nhưng sau đó nghĩ đến điều gì liền tươi cười trở lại.
Vốn dĩ cô ta cho rằng Ôn Ninh được tổng giám đốc Uyên chống lưng, một tháng nay cô ta sống trong nơm nớp lo sợ, dè dặt từng li từng tí, chưa bao giờ dán bộc lộ thái độ gì.
Vốn nghĩ sẽ phải sống dưới áp lực của người phụ nữ này suốt chặng đường còn lại, ha, đúng là ông trời có mắt.
Nhân viên chuyên trách người ta đã đến tận cửa chờ bắt người rồi, nhưng quản lý cao cấp của công ty vẫn chưa có động tĩnh gì, mọi người không khỏi thắc mắc, nhân vật đứng sau Ôn Ninh này thật sự mạnh như vậy sao.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cũng chưa nghe thấy tin tốt gì, có vẻ như những ngày tháng tốt đẹp của người phụ nữ này sắp kết thúc rồi, còn những tháng ngày vất vả của cô ta cuối cùng cũng có thể kết thúc.
Cô ta nhất định phải nắm bắt cơ hội lần này để đảm nhận vị trí giám đốc bộ phận thiết kế càng nhanh càng tốt, trong mắt Mai Vũ Ánh lóe lên một tia ham muốn nhất định phải thắng.
Ôn Ninh bước vào văn phòng dưới sự chú ý của tất cả các nhà thiết kế, cô vừa nhìn thì thấy một vài nhân viên cảnh vụ đang ngồi bên trong uống trà, sự bất an trong lòng càng trở nên mãnh liệt hơn.
Mấy người đó nhìn cô, đột nhiên đứng lên: "Cô là Ôn Ninh phải không?"
Cô gật đầu: "Tôi là Ôn Ninh, cho hỏi các vị có chuyện gì sao?"
Một người trong số họ lấy ra một vài tờ giấy A4 và đưa cho cô: "Cô có ấn tượng gì với những bản nháp thiết kế này không?"
Ôn Ninh nhận lấy, thoạt nhìn liền biết là cái gì, lông mày không khỏi giật giật, đương nhiên là cô biết đây là cái gì.
Bộ phận thiết kế B của cô phải thiết kế các mẫu quần áo cho nửa cuối năm, sấp giấy này là lô bản thảo thiết kế vẽ tay đầu tiên, thiết kế bên trong đều là do nhân viên của toàn bộ phận gửi lên, bao gồm cả bản thiết kế của cô.
Đây đều là những bản thảo cần phải giữ bí mật, đều được cô khóa trong máy tính riêng của mình thì làm sao chúng có thể lòi ra đây được?
"Đây là bản thảo thiết kế quần áo vẽ tay do bộ phận của chúng tôi thiết kế cho nửa cuối năm nay. Cho hỏi, sao nó lại ở trong tay các anh vậy?"
Trước khi viên cảnh vụ lên tiếng, Mai Vũ Ánh ở một bên không thể nhịn được nói: "Giám đốc Ninh, vấn đề này sao cô lại đi hỏi cảnh sát người ta chứ? Cô nên tự hỏi chính mình mới đúng."
Ôn Ninh lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô có ý gì?"
"Chậc chậc, hình như cô thực sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, lẽ nào cô không theo dõi tin tức sao? Hôm qua công ty AK đã tổ chức một buổi ra mắt sản phẩm thời trang khẩn cấp."
"Mà bản thảo thiết kế trưng bày trong buổi ra mắt của người ta gần như giống hệt bản thảo trong tay giám đốc Ninh."