Bữa tiệc kết thúc thuận lợi, Lục Tấn Uyên tiễn từng vị khách một.

Về đến phòng, Ôn Ninh đang theo dõi máy tính, dáng vẻ cau mày tâm sự nặng nề, thậm chí ngay cả khi Lục Tấn Uyên trở về cũng không phát hiện, dường như đã đắm chìm bên trong thế giới của mình.

Lục Tấn Uyên đi qua, liếc nhìn màn hình máy tính của cô, phía trên có một số tài liệu liên quan đến việc tòa án lật lại bản án, còn chưa kịp thấy rõ, Ôn Ninh cảm giác được có người đến, vội đóng website lại.

Quay đầu, thấy người tới là Lục Tấn Uyên, cô đứng lên: "Tôi muốn tra một số tư liệu."

Lục Tấn Uyên nhàn nhạt đáp ứng, không hề nói gì.

Ôn Ninh nhìn anh, hình như tâm trạng không tệ lắm, thế là mở miệng thăm dò: "Ừm...Hôm nay sự kiện kia không phải tôi nói, tôi cũng không biết bọn họ sao lại nhận được tin tức."

Mặc dù, chú thím hai của Lục Tấn Uyên không gây ra hậu quả nghiêm trọng gì, nhưng Ôn Ninh cũng không muốn mang tiếng oan trên lưng.

"Tôi biết." Lục Tấn Uyên thấy cô vội vã giải thích thì nhíu mày.

Vợ chồng Lục Minh Hàn thời gian gần đây đều ở nước ngoài, mà Ôn Ninh là người ngoài không có khả năng biết những chuyện kia của nhà họ Lục, cho nên căn bản anh không nghi ngờ cô.

Chỉ là, người phụ nữ này dáng vẻ sợ bị anh đổ oan, làm anh không thích, ở trong mắt cô, anh chính là một người không phân tốt xấu sao?

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Ôn Ninh an ủi gật đầu, đang muốn đi thì Lục Tấn Uyên gọi lại cô.

"Chuyện lần này, cô đối đáp không tệ, không ngu ngốc như trong tưởng tượng của tôi."

Ôn Ninh nghe anh nói như thế, khóe môi nhếch lên, người đàn ông này nói chuyện thật đúng là muốn ăn đòn, rõ ràng có thể khen cô thông minh cơ trí, lại nhất định phải nói ngược lại.

Nói như thế làm cho người ta hoàn toàn không vui.

"Đấy là điều đương nhiên, đầu óc tôi từ trước đến nay phản ứng rất nhanh." Ôn Ninh có chút khoe khoang ngẩng đầu lên, hiếm khi bỏ đi dáng vẻ câu nệ mà bình thường hay dùng với Lục Tấn Uyên.

Lục Tấn Uyên nhìn con ngươi cô sáng lấp lánh, vẻ mặt này giống như là lần đầu tiên Ôn Ninh thể hiện trước mặt anh, không cứng nhắc khô khan như bình thường, thêm một chút hoạt bát sinh động của cô gái nhỏ ở tuổi này.

Say mê nhìn khuôn mặt của cô gái nhỏ một lúc thì Lục Tấn Uyên nhận thấy, sau đó sắc mặt bỗng nhiên lạnh xuống: "Mèo khen mèo dài đuôi, cũng không thấy xấu hổ."

Nói xong, liền xoay người đi vào phòng tắm.

Ôn Ninh nhìn bóng lưng anh, trong lòng bất đắc dĩ không còn gì để nói, Lục Tấn Uyên người này trở mặt thật đúng là rất nhanh, không phải là bởi vì vừa rồi lúc cô nói chuyện có ý nói đùa làm anh cảm thấy mình bị xúc phạm đấy chứ?

Nghĩ vậy, Ôn Ninh buồn chán thu lại biểu cảm trên khuôn mặt, trong lòng tự cảnh cáo mình, tuyệt đối không được quên đi bản thân mình, tránh làm cho Lục Tấn Uyên không vui.

Trong phòng tắm, những giọt nước thuận theo cơ thể rắn chắc của Lục Tấn Uyên chậm rãi trượt xuống, nhìn gạch men sứ trắng tinh trước mặt, người đàn ông cau mày.

Anh vậy mà lại bởi vì một nụ cười của Ôn Ninh mà cảm thấy động lòng, đó cũng không phải là hiện tượng tốt.

Hơi nước lượn lờ bên trong, con ngươi đen nhánh của Lục Tấn Uyên vẫn lóe ra phức tạp như cũ.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Ninh rời khỏi giường sớm.

Một lúc lâu, lại thấy Lục Minh Hàn và Chu Bạch Nguyệt hôm qua tới quấy rối vẫn đang ở đây.

Không nghĩ tới, bọn họ còn mặt dày ở lại?

Nhìn thấy Ôn Ninh, trong lòng Chu Bạch Nguyệt kìm nén một luồng khí nóng, hôm qua nếu như không phải cô sống chết không theo

Mời đọc truyện trên truyện 88

vậy hôm nay tôi sẽ cho cô biết rõ người giúp việc phải nói chuyện với ông bà chủ như thế nào..."

Nói xong bà ta vung tay ra đánh, Ôn Ninh vội vàng lùi về phía sau một bước, tránh đi.

Không nghĩ tới Chu Bạch Nguyệt lại không buông tha, thấy không đánh trúng Ôn Ninh, lại muốn tới đánh cô cái thứ hai.

Ôn Ninh đã lùi đến vách tường, nếu còn tránh cũng không có chỗ nào có thể đi, đành chấp nhận chịu đựng một cái tát này, nhưng tay của bà ta đột nhiên bị cố định giữa không trung một cách kì lạ.

Lục Tấn Uyên hờ hững nhìn Chu Bạch Nguyệt, sức lực trên tay không chút nể nang, dường như muốn bóp nát xương cốt bà ta.

"A! Đau!" Chu Bạch Nguyệt liếc qua Lục Tấn Uyên, bị đôi mắt lạnh lùng mang theo sát khí của người đàn ông kia dọa sợ: "Tấn Uyên? Cháu thức dậy sớm làm gì? Mau thả tay thím ra, đau quá!"

"Không dậy sớm thì khả năng không nhìn thấy trò hay như thế này." Lục Tấn Uyên không có ý định buông tay, liếc Ôn Ninh, lúc này cô mới nhanh chóng từ bên người Chu Bạch Nguyệt rời đi.

Chu Bạch Nguyệt bị hơi thở lạnh lẽo trên người Lục Tấn Uyên làm cho co rúm, rõ ràng người đàn ông trước mặt là bậc con cháu của bà ta, nhưng lại giống như hoàng đế coi thường chúng sinh, coi thường bà ta, giống như bà ta chỉ là một con giun con dế...

Một lát sau, Lục Minh Hàn mới phản ứng được, thẹn quá hóa giận muốn kéo Chu Bạch Nguyệt thoát ra: "Tấn Uyên, cháu có ý gì, vì người phụ nữ như vậy, chẳng lẽ muốn ra tay với thím của cháu?"

Ôn Ninh ở cách đó không xa, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, cảm giác rất xấu hổ, nghe được ông ta nói lời này, nhịn không được bĩu môi.

Cái gì gọi là "người phụ nữ như vậy", cô chẳng lẽ hèn hạ hơn so với người khác sao, cô xứng đáng sáng sớm chẳng hề làm gì mà bị đánh một bạt tai sao?

Lục Tấn Uyên nghe vậy, cười nhạt một tiếng, nhưng trong mắt không một chút ấm áp: "Bất kể như thế nào, ở nhà họ Lục, không tới lượt hai người ra tay dạy dỗ người khác, coi như cô ấy có lỗi, cũng chỉ có tôi mới có thể phạt cô ấy."

"Mày! Mày cánh cứng rồi thì không để bậc cha chú chúng tôi vào trong mắt nữa đúng không?"

Lục Minh Hàn mất mặt, chỉ vào Lục Tấn Uyên nửa ngày, trong lúc đang hỗn loạn, trên lầu truyền tới tiếng gậy của ông cụ gõ xuống đất: "Mới sáng sớm, các người đang làm loạn gì thế?"

Gần đây thời tiết lúc nóng lúc lạnh, thân thể ông cụ không thoải mái, cho nên không hề lộ diện.

Lục Tấn Uyên nhìn thấy ông cụ, buông lỏng tay ra, lập tức từ trong ngực lấy ra một cái khăn tay, tỉ mỉ lau chỗ vừa tiếp xúc với Chu Bạch Nguyệt.

Động tác vô tình này lại làm cho Chu Bạch Nguyệt tức giận đến không thở nổi: "Chú, chú xem Tấn Uyên đi, cháu chỉ là muốn dạy dỗ con nhóc không biết trời cao đất rộng kia một chút, nó liền đem cổ tay của cháu bóp đỏ lên, hiện tại còn đau, tốt xấu gì nó cũng gọi cháu một tiếng thím, chẳng lẽ cứ không tôn trọng bề trên như vậy sao?"

Ôn Ninh tự nhiên bị liên lụy vào, đối với Chu Bạch Nguyệt ác cảm hơn.Sắc mặt ông cụ có vài phần nghiêm túc, liếc nhìn cô một cái, lúc này mới uy nghiêm mở miệng: "Tôi thấy các người nghĩ là tôi già nên hồ đồ rồi à."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play