Nhất là khi có nhiều đồ ăn như vậy thì càng vui hơn, cô ta thích thú lấy mấy thứ mình thích bắt đầu mang đi nướng.
“An Bảo bé bỏng, em muốn ăn gì, chị Duệ nướng cho em nhé, đồ chị nướng chắc chắn sẽ rất ngon.”
Mấy người vừa nướng vừa ăn, cái khoản nướng đồ ăn này không cần tay nghề quá giỏi cũng hầu như có thể nướng khá ngon được. Khi vừa nướng vừa ăn có cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, sắc trời dần dần tối lại, họ mới thu dọn đồ đạc.
Khoảng thời gian này lại không hề xảy ra chuyện gì không vui cả, An Minh Và Lê Tư Duệ vẫn yên ổn ở chung với nhau, nhưng đây chỉ là tạm thời mà thôi, không ai biết trước được chuyện gì.
Buổi tối ở nông trại nghỉ dưỡng tư nhân càng đẹp hơn ban ngày.
Lê Tư Duệ một mình vui vẻ đi thả diều, An Minh khổ sở vật lộn ở trong phòng với đống tài liệu của công ty, Lục Tấn Uyên đi ra ngoài ngồi hóng gió với Đinh Vô Ưu.
Cậu nhóc con ngồi ở bên cạnh, đeo tai nghe, yên lặng ngồi chơi xếp gỗ.
Lục Tấn Uyên nhìn cô, ánh mắt anh hơi sáng lên, không biết anh lấy đâu ra một chai rượu với hai cái ly, anh rót cho mỗi người một ly.
“Buổi tối uống rượu làm gì?” Đinh Vô Ưu lắc ly rượu trong tay, cô ngửi một lúc, mùi rượu không nồng lắm, còn mang theo một mùi hương hoa quả rất dễ ngửi.
“Sắp vào thu rồi, gió vào buổi tối hơi lạnh, uống chút rượu để làm nóng người, nồng độ cồn của rượu này không cao, uống một chút sẽ không sao đâu.” Lục Tấn Uyên nói, rồi nhấp một ngụm.
Đinh Vô Ưu ngửi mùi hương này, cô cũng không nhịn được mà thử một chút. Cô không phải người biết thưởng rượu, loại rượu này không giống với vị cay đắng của những loại rượu khác, rượu này hình như còn mang theo chút vị hoa quả, mùi vị cũng không tệ.
“Đây là rượu gì vậy?” Cô tiện miệng hỏi, không nhịn được lại uống thêm ngụm nữa.
Lục Tấn Uyên cười: “Rượu hoa đào.” Đinh Vô Ưu hơi kinh ngạc.
“Đây là loại rượu đặc biệt của nông trại nghỉ dưỡng tư nhân, sau núi có một rừng đào chuyên để tinh chế ra loại rượu cao cấp này, người tới đây nghỉ ngơi đa số đều sẽ thử nó.” Anh giải thích.
Hai người uống rượu, họ không ngừng nói chuyện, Lục Tấn Uyên đột nhiên nói: “Đinh Vô Ưu, tháng sau anh phải quay về Hà Nội rồi.”
Trụ sở chính của tập đoàn Lục Thị không phải ở Hà Giang, anh đường đường là chủ tịch, rất nhiều chuyện giải quyết ở trụ sở chính sẽ thuận tiện hơn, vốn dĩ thời gian anh ở Hà Giang sẽ không lâu như vậy, nhưng vì xảy ra biến cố của Đinh Vô Ưu nên anh mới tạm thời ở lại Hà Giang.
Đinh Vô Ưu sững người, mọi chuyện đến quá đột ngột, cô không có chút phản ứng nào, trong lòng không nhịn được mà có chút hoang mang.
Lục Tấn Uyên phải quay về Hà Nội, đây là… Anh phải rời đi rồi sao?
Cũng phải thôi, anh đường đường là chủ tịch, sao có thể ở mãi đây được, thế nhưng trước đó Đinh Vô Ưu hoàn toàn không nghĩ tới trường hợp này. Quan hệ của hai người vẫn còn chưa làm rõ hết, lấy đâu ra tâm tư mà suy xét đến chuyện xa xôi như vậy chứ.
Cô vẫn còn chưa nói được gì, Lục Tấn Uyên lại mở miệng lần nữa: “Em quay về với anh nhé.”
Đinh Vô Ưu nhìn về phía anh, đôi mắt Lục Tấn Uyên sáng rực trong đêm đen, trong đó còn mang theo sự nghiêm túc, mang theo sự kỳ vọng, còn có cả sự căng thẳng nữa.
Cô lặng lẽ rủ mắt xuống, không nói gì.
Lục Tấn Uyên không nhịn được mà có hơi đau đầu, có phải là do anh quá nôn nóng rồi hay không? Với tính cách của Đinh Vô Ưu, anh mà còn không dùng chút thủ đoạn thì không biết còn phải đợi đến bao lâu, lại xảy ra biến cố gì nữa.
Anh híp mắt lại, nói thẳng: “Em không đồng ý cũng chẳng sao, dù sao lệnh điều động chức vụ của em anh đã gửi về trụ sở chính rồi, tháng sau em và anh quay về trụ sở chính báo cáo, vẫn giữ nguyên vị trí tổng giám đốc thiết kế của bộ phận thiết kế B, chỉ là đổi địa điểm làm việc mà thôi.”
Đinh Vô Ưu: “…”
Cô mím môi, không nhịn được mà kích động đến trợn tròn mắt, cái gì gọi là chỉ thay đổi địa điểm mà thôi? Cô cũng đâu phải đứa ngốc, trụ sở chính và chi nhánh có thể vơ đũa làm một sao?
Còn chưa đợi cô tiêu hóa xong chuyện này, Lục Tấn Uyên đã ném tiếp một trái bom nữa: “Ông nội cũng đã biết đến em rồi, ông kêu anh đưa em về một chuyến, để gặp người nhà ông một lần.”
Cái gì?
Vừa nãy những chuyện kia chưa tính là gì, cái này mới thật sự là tin tức dọa chết người ta này, Đinh Vô Ưu trừng mắt nhìn anh: “Cái gì mà gặp mặt chứ, anh nói cho rõ đi, ông nội anh sao có thể biết em được…”
“Không có gì đâu, em yên tâm đi, những người khác của nhà họ Lục còn chưa biết thân phận thật sự của em đâu, tạm thời họ chỉ nghĩ em là một người được cả anh và An Bảo đánh giá cao mà thôi, vậy nên họ muốn gặp em.”
“Hơn nữa, chuyện trước đây của Đào Uyển Thanh, lại thêm cuộc thi đấu cận kề kia nữa, những chuyện này ở Hà Nội cũng chẳng phải bí mật gì cả, ông nội anh muốn gặp em là chuyện rất bình thường.” Em gái nhà anh đấy, bình thường ở chỗ nào hả, cô chẳng thấy nó bình thường tí nào hết.
Không biết tại sao, Đinh Vô Ưu chỉ cần nghe thấy mấy chữ nhà họ Lục hoặc là người nhà họ Lục, trong lòng cô chợt xuất hiện sự bài xích và chống đối kịch liệt.
Cô thật sự không hiểu mình bị như vậy là vì quá căng thẳng hay là vì những lý do khác nữa.
Lục Tấn Uyên không muốn cho cô cơ hội trốn tránh, anh đứng dậy, thẳng thừng ôm cô vào lòng: “Đinh Vô Ưu, quan hệ của chúng ta em vẫn còn chưa quyết định xong sao?”
“Cho dù như thế nào, anh cũng sẽ không buông tay em ra đâu, còn có cả con trai nữa, em nghĩ xem, nếu như em không ở bên anh, sau này nói không chừng An Bảo còn có một người mẹ kế nữa, có mẹ kế rồi không chừng còn có cả em trai hoặc em gái không cùng mẹ nữa.”
“Tới lúc đó An Bảo thật đáng thương, em nhẫn tâm để con trai sống như vậy hay sao? Gia đình không có đủ ba mẹ, con cái lớn lên sẽ không được vui vẻ, càng đừng nói đến gia đình như nhà họ Lục, em thật sự nhẫn tâm sao?
Đinh Vô Ưu thật sự bị anh chọc cho tức cười, thật sự có trường hợp đó thì lẽ nào vấn đề không phải là do Lục Tấn Uyên anh sao, dù sao bây giờ ai kêu anh tìm mẹ kế cho An Bảo thì anh cũng đổ lên đầu cô hết.
Nhưng những lời này Đinh Vô Ưu chỉ nghĩ chứ không nói ra khỏi miệng, dù sao nếu như thật sự như vậy, với địa vị nhà họ Lục, bậc cha chú nhà họ Lục chắc chắn sẽ không để cho Lục Tấn Uyên ở một mình.
Hơn nữa, hình như cô cũng không có tư cách ngăn cản Lục Tấn Uyên đi bước nữa, thậm chí từ ngoài nhìn vào, anh lấy vợ nữa cũng là chuyện rất bình thường.
Mặc dù biết người đàn ông này đang cố ý muốn cô thỏa hiệp nhưng Đinh Vô Ưu biết rất rõ, kết quả này thật sự rất có khả năng xảy ra.
Cô không nhịn được mà thở dài một hơi.
“Em không biết nên trả lời anh như thế nào, dù sao thì em vẫn chưa lấy lại ký ức.”
Đinh Vô Ưu vẫn luôn cho rằng, chỉ khi cô nhớ lại hết những gì đã xảy ra với Lục Tấn Uyên, cô mới có thể cho ra đáp án chuẩn xác nhất, đáp án chân chính trong lòng mình.
Lục Tấn Uyên nhíu mày: “Vậy nếu như ký ức của em mãi mãi không thể khôi phục lại thì sao? Lễ nào em định mãi như vậy ư? Đinh Vô Ưu, ký ức trước đó thật ra cũng không quan trọng đâu, làm người nên hướng về phía trước.”
“Anh thích em, anh yêu em, anh muốn sống với em cả đời, cho dù là em của trước khi mất đi ký ức hay em của sau khi mất trí, em thì sao? Đừng quan tâm đến ký ức trước đó nữa, nói chuyện hiện tại đi, bây giờ cảm giác của em đối với anh là gì?”
Anh hỏi xong thì nói thẳng: “Em đừng phủ nhận, phủ nhận cũng vô dụng thôi, anh biết em thích anh mà.”
Đinh Vô Ưu: ”…”
Cô không nói được gì, cười cũng không xong, không nhịn được mà đá anh một cái, moi đâu ra loại người như này vậy.
“Hai chúng ta không chỉ đều thích đối phương mà ngay cả con trai cũng đã lớn thế này rồi, anh thật sự không hiểu em đang phân vân gì nữa”
Lục Tấn Uyên nói xong, anh thẳng thừng lấy tai nghe của con trai xuống: “Con nói với mẹ con đi, nếu như mẹ không ở bên ba, con không chỉ không có mẹ mà còn có mẹ kế, vậy thì con thảm quá rồi.”
- -------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT