Đinh Vô Ưu có chút do dự, nhưng vẫn bị con trai lôi đi.
Lục An Bảo trực tiếp kéo mẹ Minh Kính đến công ty, không cần đoán cậu cũng biết, người đàn bà điên đó nhất định sẽ đi tố cáo.
Quả nhiên, hai người vừa tới cửa công tu, Lục An Bảo đã nhận được điện thoại của An Minh, hai người đi thang máy lên văn phòng tầng cao nhất.
Có lẽ người đàn bà điên kia cũng chưa tới bao lâu, bọn họ còn chưa vào cửa, từ bên ngoài đã nghe cái cô Phil này ăn không nói có mà tố cáo.
"Con trai của tổng giám đốc Lục còn nhỏ tuổi, mà vừa gặp đã mắng người thì cũng không nói, lại còn ra tay ném túi xách của tôi xuống đất, thật không biết gia giáo kiểu gì."
"Tổng giám đốc Lục, còn có phu nhân của anh nữa, cô ta ở bên cạnh không đe dẹp thì thôi, còn dung túng cho vệ sĩ của các người cản trở, hoá ra đây chính là cách quý công ty đãi khách, bổn tiểu thư đúng là được mở mang kiến thức."
“Chú à, con trai và phu nhân của tổng giám đốc Lục đây thật sự quá đáng, chúng ta tới bàn chuyện hợp tác, chứ không phải tới để bị sỉ nhục. Đối tượng hợp tác như vậy, chúng ta không cần cũng được.”
Ý của Phil vô cùng đơn giản, cô ta cho rằng, lần này nhà bọn họ tới đây hợp tác, là tới chọn đối tượng hợp tác có năng lực, có tư cách.
Nói cách khác, quyền chủ động nằm trên tay bọn họ. Những người ở đây có thể hợp tác với gia tộc của họ, đó là vinh hạnh vô cùng lớn, cho nên tất cả những người, những chuyện khiến cô ta không vừa ý, đều không thể chấp nhận được.
Cô ta bị Đinh Vô Ưu và Lục An Bảo sỉ nhục, đương nhiên phải do tổng giám đốc Lục đây trút giận thay cô ta, đó mới là tốt nhất.
Lần hợp tác nước ngoài này, đối với cả hai bên mà nói, đều vô cùng quan trọng, người có thể làm đại diện tới đây, đương nhiên đều không phải người không có đầu óc.
Hisan Horton chẳng những là chú của Phil, mà còn là nhân vật có tiếng nói, nắm giữ một số thực quyền trong gia tộc Horton. Hơn nữa đối với cô cháu gái này của mình, cô ta rất hiểu.
Cho nên, khi nghe cháu gái nhà mình tố cáo một loạt như thế, nhưng trong long ông ta lại rất rõ, sự thật có lẽ không phải như vậy, trên mặt ông ta khong có bất kì biểu hiện gì, nhưng điều này lại liên quan đến danh dự của gia tộc Horton, ông ta cũng cần giải quyết tốt chuyện này.
Hisan vỗ vào tay cháu gái, để cô ta bình tâm lại, đừng nóng nảy, lại nhìn về phía Lục Tấn Uyên ở đối diện: “Tổng giám đốc Lục, xin lỗi cậu, cháu gái Phil của tôi nói chuyện luôn rất thẳng thắn, xin đừng để ý.”
“Có điều, nếu Lục phu nhân không muốn đi cùng Phil thì có thể nói thẳng, chúng toi cũng sẽ không làm người khác khó chịu."
Lời này chính là tin lờ Phil nói.
Lục An Bảo hừ lạnh một tiếng, kéo tay mẹ mình sãi bước đi vào: “Lời này ông nói không sai, quả thực chúng tôi không muốn đi cùng cháu gái ông.”
Sự xuất hiện của hai người khiến mọi người đều chú ý nhìn lại, Phil cũng trợn mắt nhìn.
Gương mặt Lục Tấn Uyên luôn không có vẻ gì, sau khi nhìn thấy Đinh Vô Ưu lại lộ ra nụ cười, bảo hai người một lớn một nhỏ đi tới, anh kéo Đinh Vô Ưu ngồi xuống cạnh mình.
Mặc dù Đinh Vô Ưu có chút lúng túng, những sẽ không làm xấu mặt anh trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa, có Lục Tấn Uyên ở đây, chuyện phiền toái này cô cũng không cần quan tâm nữa.
Hisan nhìn Lục An Bảo bằng ánh mắt khác thường: “Đây hẳn là cậu Lục đúng không? Không biết những lời vừa rồi của cậu có ý gì?”
Lục An Bảo nhìn cơ thể nhỏ bé của mình, cảm thấy có chút thấp, rất không có khí thế, lập tức bảo vệ sĩ sau lưng ôm cậu lên, trực tiếp ngồi lên bàn.
Cậu khoanh chân lại, hai tay cũng khoanh tròn trước ngực, đôi mắt sang ngời, nhìn chằm chằm Hisan, chẳng những không có vẻ gì là sợ hãi, trái lại còn không chút khách khí mà nhìn ông ta mấy lần, sau đó bẹt miệng.
“Ông già, người phụ nữ kia là cháu gái ông đúng không? Bổn thiếu gia chỉ hi vọng ông quản cháu gái ông cho tốt, đừng để cô ta chạy khắp nơi cắn người như chó điên vậy.”
“Cô giáo tôi từng nói, chó điên cắn người sẽ mắc bệnh chó dại, rất đáng sợ."
Mọi người: "..."
Ngoài Lục Tấn Uyên ra, không ai ngờ được, thằng nhóc này lại to gan như vậy, mở miệng nói chuyện không chút kiêng nể gì, còn rõ rang rành mạch, nhất thời cả phòng họp đều vô cùng yên tĩnh.
Sắc mặt Hisan trầm xuống, Phil lại tức run lên, chỉ tay vào cậu, mặt tái nhợt: “Mày im mồm cho tao, ai là chó điên? Mày mắng ai đó?"
Cô ta quay lại nhìn Lục Tấn Uyên: “Anh Lục, anh nhìn kĩ đi, đây chính là con trai ngoan của anh."
"Hừ, mặt cô không đẹp mà mắt cô cũng tốt lắm, đương nhiên tôi là con trai ngoan của ba tôi rồi, còn cần cô nói à." Lục An Bảo chọc người tức chết không đền mạng mà nói.
Cậu nói xong, quay lại nhìn Lục Tấn Uyên, cũng bắt đầu tố cáo.
"Ba, con nói cho ba biết, người phụ nữ này vô cùng đáng ghét, con và mẹ đợi bọn họ dưới lầu hồi lâu, kết quả người phụ nữ này vừa ra đã xem mẹ như người giúp việc, trực tiếp ném cái túi rách của mình xuống trước mặt con và mẹ, bắt mẹ xách túi cho cô ta."
“Cô ta còn nói, người khác không được làm, phải để mẹ xách."
Cái miệng nhỏ nhắn của Lục An Bảo nói liến thoáng, phun ra một tràng thật rõ rang, sau đó nghiêng đầu qua trừng Phil, mặt đầy khinh bỉ.
“Cô nghĩ cô là ai chứ? Còn muốn bắt mẹ tôi xách túi cho cô? Nằm mơ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT