Sau khi trở lại Ôn gia, ông cụ cũng không còn hạn chế tự do đi lại của Ôn Ninh nữa.

Trong lòng Ôn Ninh cũng hiểu rõ, dù cho cô đi đến đâu, nhà họ Lục cũng có thể tìm cô về, huống chi bây giờ cô đã biết rõ, ngoại trừ nhà họ Lục, không chỗ nào chứa chấp cô.

Đây cũng là thủ đoạn của người đứng đầu gia tộc, rõ ràng không hạn chế cô, nhưng vẫn làm cô cảm thấy có sợi xích sắt vô hình buộc lấy mình, để cô vĩnh viễn không thể nào trốn thoát được.

Nhưng dù nói thế nào, đối với việc cô có thể tự do đi lại mà nói là chuyện tốt, sau khi được phép tự do đi lại, trước tiên Ôn Ninh mua cho mình một chiếc điện thoại xịn, làm thẻ, do dự nửa ngày, soạn một tin nhắn, gửi đến dãy số đã nhớ kỹ trong lòng.

Chưa đến một phút, trong điện thoại đã trả lời: "Bà mẹ nó, Ôn Ninh em thật đáng sợ, anh gọi điện cho quản ngục tìm em mới biết em đã được thả ra từ sớm. Hơn một tháng nay em đi đâu bây giờ mới nhớ liên lạc với anh, có biết anh tìm em sắp điên rồi không!"

Giọng nói Bạch Dịch An mang theo sự trách móc vang lên trong điện thoại, trong lòng Ôn Ninh xúc động.

Năm đó, Ôn Lam đẩy tất cả tội danh cho cô, tất cả mọi người đều không tin cô, chỉ có Bạch Dịch An này đứng về phía cô, sau đó, Ôn Ninh suýt bị người ta đánh chết trong ngục giam, cũng là anh ấy làm ầm ĩ, lấy việc ra nước ngoài học quản lý công ty ra trao đổi, xin gia đình giữ mạng cho cô.

Nếu như không có anh, thì có thể sẽ chẳng có Ôn Ninh bây giờ.

Ôn Ninh cười nhạt, "Việc này cũng không thể trách em, em có thể ra ngoài đúng là việc bất ngờ, em gọi số trong nước của anh, nhưng không ai bắt máy, em không tìm thấy số điện thoại của anh khi ở nước ngoài.”

"Ra rồi, anh biết được tin tốt này, sẽ đặc biệt tìm lý do để về nước, cùng ăn cơm!"

Vừa đến nơi, Ôn Ninh đã thấy Bạch Dịch An đã chờ ở đó từ sớm, thấy cô, đi tới ôm chặt lấy cô, "Em chịu khổ rồi."

Ôn Ninh lắc đầu, "Đã qua rồi."

Bạch Dịch An thấy trong mắt Ôn Ninh mang theo sự tang thương, cô tiều tụy mà chín chắn, chắc hẳn, trong đó đã chịu không ít khổ sở.

"Đừng nói việc này nữa, ăn cơm đi." Ôn Ninh không muốn lần gặp nhau không dễ dàng này trở nên nghiêm trọng như vậy, nên chủ động phá vỡ sự trầm mặc.

Hai người ngồi xuống, vừa ăn vừa nói tình hình gần đây.

"Em gả đi... Rồi?" Suýt chút nữa Bạch Dịch An đã nuốt luôn đĩa, Lục Tấn Uyên này, không phải anh không biết, chỉ là người đàn ông kia quá thần bí, cũng quá nguy hiểm.

Anh ta giống như hổ dữ, con mồi bình thường chỉ có thể bị anh ta cắn nuốt luôn cả máu thịt.

"Ninh Ninh, em ly hôn gấp đi, người kia không phải người dễ chọc, anh sắp xếp cho em ra nước ngoài, ở nước ngoài, em có thể bắt đầu lại từ đầu!"

"Không được, em có thể đi ra khỏi tù chính là một tay nhà họ Lục làm ra, nếu như em trốn, anh cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua sao?"

Ánh mắt Bạch Dịch An tối xuống, anh biết rõ thế lực của nhà họ Lục, nhà họ Bạch không thể chống lại.

"Thật xin lỗi, Ninh Ninh, là anh vô dụng, mới có thể..."

"Chuyện này không liên quan đến anh, không có anh, không biết còn có em của bây giờ không." Ôn Ninh nắm chặt tay Bạch Dịch An, "Yên tâm đi, em không sao cả, dường như nhà họ Lục cũng không muốn mạng của em, thế là đủ rồi."

"Yên tâm, em còn muốn báo thù, sẽ không lấy mạng nhỏ của mình ra đùa đâu, chết rồi, thì sẽ chẳng còn gì nữa." Ôn Ninh thấy anh buồn rầu, an ủi.

Ôn Ninh ra vẻ thả lỏng mà cười, lại đột nhiên cảm thấy sau lưng có một ánh mắt sắc bén nhìn cô, giống như muốn xuyên qua cô, làm sống lưng lạnh lẽo.

Cô quay đầu lại nhìn, rốt cuộc cũng không nhìn thấy ai đang dùng ánh mắt đáng sợ kia nhìn cô chằm chằm.

Nhìn quanh vài lần, cảm giác bất an trong lòng cô càng mãnh liệt hơn, vừa quay đầu lại, chiếc điện thoại vừa mua đã vang lên tiếng chuông, trên màn hình hiện lên dãy số xa lạ.

Ôn Ninh nhận điện thoại, đầu kia vang lên giọng nói lạnh lẽo: "Ôn Ninh, được tên công tử bột kia cắt bò bít tết ăn ngon không?"

Ôn Ninh khẽ giật mình, nhìn Bạch Dịch An ở trước mặt, giờ phút này anh đang đẩy đĩa bò bít tết đã cắt sẵn đến trước mặt Ôn Ninh!

Bỗng nhiên cô đứng lên, sợ hãi đến mức đẩy ngã ghế xuống đất, hai mắt trừng lớn nhìn xung quanh: "Anh giám sát tôi!"

Cảm giác có người từ một nơi bí mật theo dõi cô làm Ôn Ninh đổ mồ hôi lạnh. Ôn Ninh ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối, cô vốn không biết anh ta ở cạnh cô lúc nào, lúc nào chợt xuất hiện, làm cho cô vô cùng sợ hãi.

Ngay cả điện thoại của cô anh ta cũng biết rõ, có phải cô ở đâu làm cái gì anh ta cũng đều biết rõ không!

Lúc đang hoảng sợ, bên kia lại vang lên giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông: "Dám ở sau lưng tôi mà đi gặp mặt công tử bột kia, Ôn Ninh, sự kiên nhẫn của tôi đã bị em dùng hết rồi, ban đêm, chúng ta gặp!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play