Trong khoảnh khắc đó Ôn Ninh nghĩ tới rất nhiều điều, có lẽ do sắp rơi vào bước đường cùng, nên ngược lại cô rất tỉnh táo.

Thậm chí cô còn nghĩ, nếu như Lục Tấn Uyên biết đứa bé trong bụng cô là con của anh, biết do chính tay anh hại chết con mình, thì anh sẽ hối hận hay không.

Lục Tấn Uyên thấy Ôn Ninh nhắm chặt hai mắt dáng vẻ như trong lòng đã nguội lạnh, thì nắm chặt tay thành nắm đấm.

Mấy lời vừa rồi An Thần nói, khiến anh thay đổi ý tưởng trong nháy mắt.

Kẻ cầm đầu vụ bắt cóc lần này căn bản chính là người tâm lý có vấn đề, thích nhất việc dùng cách lựa chọn nhàm chán kiểu này để tra tấn người khác, còn gã ta sẽ chọn cách ngược lại để tiến hành.

Lục Tấn Uyên cũng đang đánh cuộc, cược con thú bị bỏ đói của những người kia sẽ không làm hại đến Ôn Ninh khi cô bị ném vào đó.

Anh Long cười, ngay khi Ôn Ninh cho rằng mình chắn chắn bị ném xuống, thì Lưu Mộng Tuyết hét lên một tiếng: "Lục Tấn Uyên, anh đúng là rất giỏi, vì người phụ nữ của mình, dám hi sinh cả cô gái đang có thai, anh đúng là cái kẻ đạo đức giả."

Vừa dứt lời, Lưu Mộng Tuyết đã bị đẩy từ trên tầng trên cùng xuống dưới.

Ôn Ninh nhìn thấy cô ấy rơi xuống, thì sắc mặt thoáng cái đã trắng bệch ra, đôi chân hoàn toàn mất hết sức lực.

Vừa rồi, chỉ thiếu chút nữa thôi thì chính cô rơi xuống rồi.

Nhân lúc sự chú ý của đám người kia đang tập trung vào chỗ khác, người của Lục Tấn Uyên đang mai phục trong chỗ tối đã ra tay nhanh chóng.

Chỉ thấy mấy viên đạn từ súng gây mê bay vụt qua, thì mấy tên bắt cóc vừa rồi còn đang đắc ý đã thi nhau ngã xuống.

Ôn Ninh sợ tới mức vội vàng nắm xuống, sợ bị ảnh hưởng đến mình, cô nằm trên mép mái nhà, nhìn tình hình bên dưới.

May mà, Lưu Mộng Tuyết bị rơi xuống tấm nệm khí mà An Thần đã sắp xếp từ trước, nên không xuất hiện cảnh tượng máu me be bét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play