Tô Cũng nghĩ, đúng là hôm nay ra đường không có coi lịch rồi, chứ nếu không thì hiện tại thế nào lại ngồi ở chỗ này nghe một cái không quen biết nói bậy chứ.
Sáng sớm, Nguỵ Tử Nịnh đi làm, sau đó, Tô Cũng xuống lầu đi đổ rác, thật xa phía trước nhìn thấy đậu một chiếc xe rất đắt tiền, ngươi hỏi đó là xe gì thì Tô Cũng không biết, Tô Cũng thế nào biết giá trị xe xa xỉ đâu, vì chỗ này không cho đậu xe, cô mới thắc mắc là ai không có mắtp như vậy a.
Chiếc xe kia nếu không ngay tầm mắt, Tô Cũng cũng không thèm nhìn tới, cũng không nghĩ nhìn, từ từ đi qua chiếc xe kia, đi về phía công viên đi dạo, hít thở không khí. Mà trời không cho người như ý, Tô Cũng bị tên không có mắt kia cản lại.
Trên xe bước xuống chính là nam nhân lần trước nhìn thấy cùng Nguỵ Tử Nịnh trong nhà hàng, Tô Cũng vừa nhìn, a, nói hắn không có mắt thật đúng là nói sai rồi, rõ ràng thật có nhãn lực , cư nhiên tìm được bản thân.
"Tô tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện một chút sao?" Nam nhân kia mở miệng nói, tuy là hỏi, nhưng ngữ khí thật đúng là không khách khí.
Tô Cũng căn bản không muốn để ý, mà nghĩ vậy người này có thể là khách hàng của Nguỵ Tử Nịnh, đắc tội không tốt lắm, nên miễn cưỡng đáp ứng, Vì vậy hiện giờ Tô Cũng đang ngồi ở đây bồi cái người này, nghe hắn nói bậy.
Người kia đầu tiên là giới thiệu tên, cái gì là công ty người thừa kế, rồi tốt nghiệp danh giá mà thôi, Tô Cũng không có hứng thú, cũng không muốn nghe, nhưng đoán được người này mục đích không phải chỉ có vậy đi, nên kiên trì nghe, vừa lúc ứng với đương thời lưu hành câu nói kia, ta thì lẳng lặng nhìn ngươi trang bức.
Cuối cùng, người nọ rốt cục nói tới vấn đề chính, "Nghe nói cô hiện tại đang cùng Nguỵ Tử Nịnh hẹn hò."
Tô Cũng khoáy cà phê, không thèm để ý nói: "Đều không phải nghe nói đang hẹn hò, mà là thật sự đang hẹn hò." Tô Cũng không nghĩ đem tình cảm của các nàng nói cho người bên ngoài biết, nhưng người này nếu có thể tìm được bản thân, hẳn là đã xác định , tuy rằng mất hứng người này hỏi như vậy, nhưng nghĩ thừa nhận tương đối hảo.
Sau đó người đó đem ra một túi văn kiện, Tô Cũng vừa mở ra xem, cư nhiên đây là hình chụp của cô và Nguỵ Tử Nịnh, có rất nhiều hình vô cùng thân thiết đi dạo phố, thậm chí còn có hình hai người ở trong xe hôn môi. Tô Cũng không bình tĩnh, mặt phẫn nộ biến đỏ bừng, đem ảnh chụp quăng
"Ngươi theo dõi chúng ta!"
Người nọ ha hả cười, "Chỉ là tùy tiện điều tra một chút mà thôi."
"Ngươi muốn gì?" Tô Cũng nghĩ bản thân không thể tỏ ra yếu kém.
"Không làm gì, tôi thích Nguỵ Tử Nịnh, tôi muốn nàng trở thành vợ tôi, vốn chỉ là điều tra một chút , nhưng cô xuất hiện làm cho tôi rất ngoài ý muốn, thật không ngờ người Nguỵ Tử Nịnh thích cư nhiên là như vậy, tôi muốn nói chính là cô rời xa nàng, không cần dây dưa."
"Tiên sinh, ngươi hay nói giỡn đi, coi như là phim truyền hình, này tình tiết cũng không hợp a, giống nhau cũng phải đưa ra tờ chi phiếu a, sau đó muốn bao nhiêu tùy tiện viết, thế nào, không có tiền à?"
"Tôi chỉ là nghĩ sẽ lãng phí mà thôi, đối với cô, không cần phải như vậy."
"A, đúng lúc , ta cũng nghĩ với ngươi cùng một chỗ nói chuyện cũng là lãng phí, xin lỗi không tiếp được ." Tô Cũng xoay người muốn rời đi.
Người nọ đem Tô Cũng kéo lại, "Đừng nóng vội a, cô đòi tiền cũng được, tôi có thể đưa."
"Ta cảm tạ ngươi a, ta không thiếu tiền."
"Như vậy mới đúng, như vậy mới là người Nguỵ Tử Nịnh thích, nếu như cô tùy tùy tiện liền lấy tiền, tôi sẽ rất thất vọng".
"Cảm tạ đã xem trọng." Tô Cũng thực sự là một phút cũng không muốn ở lại đây, thế nhưng cái người này còn khí định thần nhàn , Tô Cũng nghĩ không thể thua khí thế, nên tiếp tục nhẫn nại ngồi.
Một lát sau, người nọ rốt cục mở miệng , "Như vậy đi, tôi cũng không nói cái gì cạnh tranh công bằng và vân vân, cạnh tranh bằng bản lĩnh đi."
"Không có gì phải cạnh tranh , tái kiến." Tô Cũng đứng dậy đi.
Đi trên đường còn nghĩ túc giận, cái gì a, thị uy sao? ! Sau đó một chân đá cái chai bên đường, kết quả không vào thùng rác, Tô Cũng không hài lòng, không thể làm gì khác hơn là đi nhặt lên, sau đó quăng vào thùng rác. Như thế gập lại, Tô Cũng cũng hết giận, xoay người về nhà, quyết định đem chuyện này đều đã quên.
Chờ Nguỵ Tử Nịnh tan tầm trở về, Tô Cũng cũng không nói chuyện khi nãy, ngay từ đầu là đã quên, sau lại nhớ ra thì thấy Nguỵ Tử Nịnh bề bộn nhiều việc, chính là không nên cho ... nàng thêm phiền phức, dù sao những lời này đối bản thân không có gì ảnh hưởng, chỉ là nghĩ đến từng bị người theo dõi, có chút ác tâm mà thôi.
Ngày hôm sau, Nguỵ Tử Nịnh như trước bề bộn nhiều việc, Tô Cũng đã tập quen , chỉ là gần đây có một tên cứ xen vào cuộc sống của hai người, Tô Cũng căn bản không muốn lưu ý , nhưng là người kia tìm đến người của mình, Tô Cũng thì phải có chút chú ý.
Ngụy Tử Nịnh bình thường cùng người nọ đi ra ngoài, tuy rằng đều là vì công việc, nhưng Tô Cũng là có chút ghen, hơn nữa gần đây người kia điện thoại cũng phá lệ nhiều, Tô Cũng thỉnh thoảng cũng nghe được vài câu, bởi vì Nguỵ Tử Nịnh cũng không có che dấu cô. Điều này làm cho Tô Cũng rất yên tâm, đại đa số thời gian đều là công sự, có lẽ một ít về quỹ chứng khoán và vân vân tin tức, Tô Cũng nghe không hiểu.
Thời gian lâu dần trong lòng Tô Cũng có chút khó chịu , đặc biệt là lúc thấy nam nhân kia đưa Nguỵ Tử Nịnh về nhà.
Hôm nay, Tô Cũng bạo phát, "Chị Tử Nịnh, chị ở bên canh em chị hài lòng sao?"
"Hài lòng a. Làm sao vậy, thế nào hỏi như vậy?" Ngụy Tử Nịnh nghĩ rất kỳ quái, tuy rằng trước đây Tô Cũng cũng hay miên man suy nghĩ, nhưng ngày hôm nay nàng cảm giác rất không thích hợp.
"Em nghĩ em với chị ở bên nhau, em cái gì cũng không giúp được chị, nhìn chị mệt, em càng mệt."
"Em suy nghĩ cái gì đâu, có em bên cạnh chị, là đủ rồi, em như bây giờ đã giúp chị rất nhiều."
"Nhưng em không muốn như vậy, em muốn giúp chị nhiều hơn, cũng không phải như bây giờ, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn. Mỗi lần nghe được chị cùng người khác nói chuyện, em đều nghe không hiểu, em nghĩ em với chị khoảng cách rất xa, có thể, em nghĩ em không thích hợp bên cạnh chị bằng người kia."
"Em có ý gì?"
"Không có ý gì, em nghĩ em muốn yên tĩnh một chút." Nói xong Tô Cũng rời khỏi nhà Nguỵ Tử Nịnh. Ngụy Tử Nịnh còn chưa kịp ngăn cản, cửa đã bị đóng lại.
Mấy ngày kế tiếp, Nguỵ Tử Nịnh cũ không thấy Tô Cũng, đi qua nhà cô, phát hiện quần áo của cô đều dọn đi, Nguỵ Tử Nịnh luống cuống, nơi nơi hỏi thăm, cũng không biết cô đã đi đâu. Sau đó có một ngày, nhận đươc Tô Cũng tin nhắn:
"Em quyết định đi ra ngoài giải sầu, không cần tìm em."
Thấy tin nhắn này, Nguỵ Tử Nịnh nắm chặt tay, hảo, không tìm sẽ không tìm! Sau đó cầm lấy điện thoại di động, gõ dòng chữ:
"Chị sẽ không chờ em."Sau đó thì không còn có trả lời.
Lúc Ngụy Tử Nịnh đã trải qua một đoạn thời gian chán chường, lại bắt đầu một lần nữa tỉnh lại, tích cực chuyện mở công ty, trải qua một đoạn thời gian nỗ lực, sau đó, công ty mới rốt cục thành lập , sau đó Nguỵ Tử Nịnh lại bắt đầu bận rộn cuộc sống.
Hai năm sau, Nguỵ Tử Nịnh về nhà, phát hiện sát vách cửa mở, đến gần vừa nhìn mới biết được Tô Cũng đã trở về. Ngụy Tử Nịnh phát hiện bản thân trong lòng cư nhiên không có nhiều kích động, không có xông lên đi đánh Tô Cũng, cũng không có lệ nóng doanh tròng chạy qua ôm cô. . .
Ngụy Tử Nịnh nghĩ thầm, tưởng tượng nhiều như vậy loại khả năng, chân chính đến lúc này, tựa hồ tâm tình cùng tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play