Editor : Yume0000
"Vì cái gì tôi phải theo mấy người về cục cảnh sát, thẻ căn cước của tôi rõ ràng là nằm trong tay cô ta! Là cô ta cướp túi của tôi!" Ngải Linh Linh cuống lên.
Mặc dù bây giờ cô ta không phải minh tinh gì đặc biệt, nhưng tốt xấu đi chăng nữa thì cô ta mới vừa vặn được tuyển chọn làm nữ số 4.
Nếu như ở thời điểm này xuất hiện bê bối cô ta ra vào cục cảnh sát, bất luận là nguyên nhân gì đi chăng nữa, cô ta cũng rất có thể sẽ bị đạo diễn đá bay ra ngoài!
"Cô đừng ăn nói lung tung, tôi lấy túi cô?" Tịch Anh trở về vị trí của mình, cầm túi xách nhãn hiệu CHANEL số lượng toàn cầu có hạn giơ lên, đưa tới trước mắt Ngải Linh Linh lung lay khoe khoang.
"Cô cảm thấy, người sở hữu những loại túi này như tôi, sẽ đi đoạt cái túi còn chưa tới 1000 tệ của cô sao?"
Những người khác trong nhà hàng nhìn là biết, xem xét túi xách trên tay Tịch Anh liền biết đó là cấp bậc gì.
Thời điểm Tịch Anh cầm túi của Ngải Linh Linh, không có mấy người trông thấy, coi như là nhìn thấy, bọn họ cũng sẽ lo ngại thân phận của Cố Phạm Đình nên ngậm miệng không nói.
Cho nên cục diện hiện tại chính là, không ai đứng ra giúp Ngải Linh Linh nói chuyện.
"Lam Thấm, tại sao tại sao cô lại trở lên ác độc như vậy?" Lâm Văn Hàn chán ghét nhíu mày lại, hắn đi đến bên người Ngải Linh Linh, lấy tư thái người bảo vệ đem Ngải Linh Linh bảo hộ ở sau lưng.
"Lâm Văn Hàn, anh sao có đủ tư cách ở trước mặt tôi nói ra hai chữ 'Ác độc' này đây?"
Tịch Anh đem túi xách bản số lượng có hạn kia tùy tiện ném lên ghế, mặt không đổi sắc ngước mắt nói: "Anh bởi vì người phụ nữ khác mà hủy hôn ước của chúng ta, thời điểm khiến Lam gia mất hết mặt mũi tại xã hội thượng lưu, sao mấy người không cảm thấy độc ác?"
"Tôi ..." Lâm Văn Hàn trong lúc nhất thời bị Tịch Anh nói đến nói không ra lời.
"Thì ra anh là Lâm Văn Hàn." Người một mực không lên tiếng - Cố Phạm Đình đi đến bên người Tịch Anh, đưa tay nắm lấy bả vai cô nói.
Ánh mắt Tịch Anh nhìn thoáng qua cánh tay đang khoác lên bả vai cô, nhịn xuống cỗ xúc động muốn đánh bay.
"Anh lại là ai." Ánh mắt Lâm Văn Hàn chứa đầy khinh thường.
Cố Phạm Đình buông Tịch Anh ra, trong mắt mang theo suy nghĩ đi tới trước mặt Lâm Văn Hàn.
"Tôi là Cố Phạm Đình, lần đầu gặp gỡ, không cần anh chỉ giáo." Cố Phạm Đình đưa tay hướng về phía Lâm Văn Hàn.
Cố tư lệnh cơ hồ đem mười tám đời tổ tông nhà Lam Thấm Tổ Tông đều đã điều tra rõ ràng, nên hiển nhiên là biết rõ vị hôn phu trước của cô, tên là Lâm Văn Hàn.
Hôm nay gặp mặt, cũng không có gì đặc biệt.
Thấy mắt của Lam Thấm trước kia chắc chắn là có tật, nên mới có thể coi trọng dạng đàn ông này.
"Cố, Cố Phạm Đình?" Phản ứng của Lâm Văn Hàn so với nhân viên phục vụ còn ác liệt hơn một chút.
Cố Phạm Đình, Nam thị quân đội tư lệnh, là người có chiến tích nhiều nhất cả Hoa Quốc.
Lúc những người cùng trang lứa với hắn còn đang ở trong sân trường vô tư vô lự đọc sách, thì hắn đã ở tiền tuyến xông pha chiến đấu, anh dũng giết địch.
Nhưng cho dù là như vậy, thành tích văn hóa của hắn cũng không cam chịu lạc hậu, Thanh Hoa Bắc Đại đều kêu khóc cầu hắn đi học.
Không phải bởi vì thân phận của hắn, mà là bởi vì IQ của hắn đã đạt tới 300.
Người như vậy, coi như không phải tư lệnh cao cao tại thượng, cũng sẽ trở thành giới khoa học, vật lý giới hưởng thụ danh tiếng giảng dạy toàn cầu.
"Ừ?" Cố Phạm Đình đưa tay hướng phía trước.
Tịch Anh nhìn thấy cử động này của hắn, đôi mắt không khỏi híp híp, trong đó chớp động lên ý cười.
Cố Phạm Đình, tuyệt đối không đơn giản chỉ muốn nắm tay Lâm Văn Hàn như vậy.
Lâm Văn Hàn lấy lại tinh thần, tranh thủ thời gian cùng Cố Phạm Đình nắm tay.
Đừng đùa, đứng ở trước mặt hắn thế nhưng lại là Cố tư lệnh!
Nhưng mà, trong nháy mắt ngay khi tay Lâm Văn Hàn vừa mới tiếp xúc tới tay Cố Phạm Đình, liền cảm nhận được một cỗ đau đớn tê tâm liệt phế.
***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play