Đại Hắc và Trương Hàng ở Bắc Kinh rong chơi khoảng nửa tháng, tuy rằng Trương Hàng không nhìn thấy thế nhưng vẫn rất vui vẻ, còn mua không ít vật kỷ niệm mang về tặng bằng hữu. Những người có quan hệ tốt nhất với cậu hiện nay chính là Tiếu Nhâm và bác sĩ Tiếu, Tiếu Nhâm lúc này đã được điều từ đồn công an về đội hình cảnh, còn rất được coi trọng, mà trong bốn năm nay, hắn cũng có coi trọng một vài đối tượng, lại đều vì chơi game mà chia tay. Thử nghĩ một chút, Tiếu Nhâm vốn đã là công tác trong đội hình cảnh, một ngày hai mươi tư giờ đợi lệnh, ngày đêm điên đảo, còn sót lại một chút thời gian nghỉ ngơi hắn còn không ở cùng bạn gái mà đều đem dâng hết cho game. Mỗi lần chia tay, bạn gái của hắn đều là thần sắc tức giận nói: “Anh cứ ôm máy vi tính mà qua cả đời đi”, vậy nên Tiểu nhân đương đạo như hắn, đến nay vẫn còn độc thân.
Bác sĩ Tiếu lại là phi thường yêu thích Đại Hắc, mấy năm nay cũng giúp đỡ Trương Hàng và Đại Hắc không ít việc. mà Đại Hắc có thể thuận lợi lấy được một loạt giấy chứng nhận chó dẫn đường mà không gặp chút trở ngại gì cũng là nhờ bác sĩ Tiếu giúp đỡ không ít. Nhất là về phương diện thân thể của Đại Hắc, bác sĩ Tiếu bình thường sẽ đến giúp Đại Hắc kiểm tra thân thể, mấy năm nay hắn một chút bệnh nhỏ cũng chưa từng gặp qua, ít nhiều cũng có một chút là nhờ sự chiếu cố của người này.
Bỏ qua hai người đó, còn có bạn học và giáo viên trong trường, Trương Hàng rất cẩn thận lựa chọn lễ vật thích hợp cho mỗi người, trước hết nhờ nhân viên khách sạn gởi chuyển phát về nhà mình bên kia, khi đến nơi người giúp việc theo giờ cũng sẽ giúp cậu ký nhận. Trương Hàng vốn định cùng Đại Hắc ở bên ngoài đi chơi thoải mái nửa năm, một năm mới trở lại. Loại cuộc sống buông lỏng và tràn ngập hy vọng vào tương lai này khiến Trương Hàng tràn đầy sức sống, cả người cũng giống như sáng lên.
“Năm nay trước hết đi khắp trong nước đã. Sau đó chúng ta ra ngoại quốc!” Lúc ngâm người trong bể tắm, Trương Hàng ôm lấy Đại Hắc nói.
Đại Hắc mặt dày dán vào ngực Trương Hàng, đuôi đảo qua bắp đùi của cậu, chỉ cần có cơ hội ở cùng một chỗ, Lục Thừa Nghiệp vẫn luôn tìm cách chiếm tiện nghi của cậu.
“Thắng cảnh Bắc Kinh chúng ta cũng đã đi đến không sai biệt lắm, vậy liền ở lại thêm hai ngày, ngày kia xuất phát đi Bắc Hải. Thế nào? Có người nói bãi biển ở đó chính là đẹp nhất Trung Quốc.” Trương Hàng thương lượng với Đại Hắc.
“Uông!” Bắc Hải mùa này rất nóng, đi mùa đông vẫn tốt hơn. Mùa này tốt nhất là đi Vân Nam nha, nơi đó bốn mùa như xuân, nhiệt độ hiện tại rất thích hợp, không quá nóng cũng không quá lạnh, còn có thể giúp Hàng Hàng chọn vài khối ngọc.
Hắn nỗ lực để Trương Hàng lý giải ý kiến của mình xong, Trương Hàng suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau, hai người cùng nhau đi đến những quán ăn vặt cuối cùng ở Bắc Kinh, đem hết những thứ ngon có thể ăn được đều ăn hết. Sức ăn của Trương Hàng mấy hôm nay cũng tăng lên không ít, may là hoạt động cũng nhiều hơn so với bình thường, bằng không nhất định là bị Đại Hắc dẫn đi ăn đến có bụng rồi. Sau khi ăn xong những món nổi danh, Trương Hàng liền dựa theo tâm ý của mình đi đến quán bar tốt nhất Bắc Kinh, dự định nếm thử cooktail nổi tiếng của nơi này. Thế nhưng quán bar này lại có quy tắc rất nghiêm ngặt, Đại Hắc là bị chặn lại ở ngoài cửa, cho dù đưa ra giấy chứng nhận chó dẫn đường cũng không dùng được, nhân viên dứt khoát không cho vào. Hoặc là Trương Hàng tự mình vào trong, hoặc là ai cũng không được vào.
Nơi đây là quán bar trước kia Lục Thừa Nghiệp thường tới nhất, quan hệ của hắn và ông chủ nơi này cũng không tệ, còn có một phòng cố định ở bên trong, không nghĩ đến hôm nay tới lại không vào được, Đại Hắc rất là phẫn nộ. Thế nhưng đối phương làm như vậy thật ra cũng không sai, khách đến nơi này phần đông không phú cũng quý, vạn nhất có người nào đó không thích chó mèo, lại có chút hơi men, hắn và Hàng Hàng nhất định không tránh được phiền toái.
“Uông…” Lục Thừa Nghiệp chán nản sủa một tiếng, ý tứ chính là để Trương Hàng vào đi thôi, cậu vào trong uống chút rượu, khảo sát một chút chất lượng phục vụ và các loại phương tiện của quán bar vẫn là cần thiết. Hắn đối với hoàn cảnh của nơi này cũng quen thuộc, hoàn toàn không lo lắng cho Hàng Hàng, phục vụ ở nơi này rất có chừng mực, nhất định sẽ có người chuyên môn phục vụ Hàng Hàng.
“Đại Hắc không vào, tao cũng không vào” Trương Hàng cười ôm Đại Hắc đang uể oải, hôn nhẹ lên trán đối phương một cái, “Đại Hắc đi nơi nào ta liền đi nơi đó.”
Lục Thừa Nghiệp ngẩng đầu lên, cảm động lắc lắc đuôi. Vậy thôi, không cần đi nữa, dù sao hắn cũng không dự định mở quán bar lớn như vậy. Quán của bọn họ đặc sắc nhất chính là bartender khiếm thị, thêm vào hoàn cảnh vô cùng sạch sẽ, bọn họ mới không cần đến chỗ long xà hỗn tạp như vậy.
Cảm giác được Đại Hắc đã khôi phục nhảy nhót, Trương Hàng nắm lấy dây dẫn, cùng Đại Hắc chậm rãi tản bộ trên đường. Bọn họ đi đến một ngã tư, một người một chó quy củ đứng chờ đèn tín hiệu, trước khi đèn đi bộ sáng lên, một chiếc xe nhân lúc còn đèn vàng nhấn mạnh chân ga lao qua. Lục Thừa Nghiệp chú ý nhìn quanh một vòng, xác định không còn xe khác phía sau mới yên tâm dẫn Trương Hàng băng qua đường.
Những con đường lớn như vậy, suốt năm năm nay bọn họ vẫn cùng nhau vượt qua an toàn, bởi vì Lục Thừa Nghiệp rất cẩn thận, cho dù có người không tuân thủ quy tắc giao thông hắn cũng có thể đúng lúc phát hiện mà né tránh, chưa từng xảy ra việc ngoài ý muốn gì.
Lần này cũng giống như vậy, sau khi xác nhận xung quanh an toàn không có sai lầm, Lục Thừa Nghiệp mới cất bước đi trước, Trương Hàng nắm sợi dây đi sau hắn không tới một mét. Mà trước xe vừa rồi băng ngang cũng không hiểu tại sao lại dừng ở ven đường một chút, hiện tại lại chuẩn bị lăn bánh, bất quá khoảng cách giữa hai bên cũng có chừng mười mét, coi như là người kia có chạy đi bọn họ cũng có thể kịp lúc né tránh.
Nào ngờ, vừa vặn lúc hai người đi tới giữa đường, một chiếc xe cơ hồ là dùng tốc độ 200km/h từ đằng xa xiêu vẹo lao tới, trực tiếp hướng về phía chiếc xe cách bọn họ khoảng mười mét kia. Lúc này Đại Hắc đã rời khỏi phạm vi va chạm của chiếc xe vừa xuất hiện, thế nhưng Trương Hàng lại không có!
Lục Thừa Nghiệp căn bản không có thời gian tự hỏi, hắn cấp tốc xoay người một cái, dùng lực quán tính kéo mạnh Trương Hàng về phía trước, bản thân thì văng tới vị trí của Trương Hàng. Lục Thừa Nghiệp lần này dùng sức rất mạnh, Trương Hàng không tự chủ được bị kéo theo, ngã nhoài ở vị trí cách đó khoảng hai ba mét, mà cũng trong giây phút sấm sét đó, chiếc xe thể thao điên kia cũng dùng tốc độ 200km/h đâm thẳng vào cơ thể Đại Hắc!
Giờ khắc này, chiếc xe vẫn thẳng tắp hướng về phía chiếc xe ở bên đường lao tới, thế nhưng bởi vì thân thể Đại Hắc đánh thẳng vào kính xe mà tài xế đã theo bản năng đạp thắng, lúc hai chiếc xe va chạm vào nhau xung lực đã giảm đi không ít. Đợi đến khi cả hai chiếc xe dừng lại, thân thể của Đại Hắc đã bị kẹp vào giữa, khảm chặt vào kính chắn gió của chiếc xe điên.
Đau quá… Lục Thừa Nghiệp miễn cưỡng mở mắt, hắn có cảm giác thân thể của mình dường như đã vỡ thành mảnh nhỏ, người nếu như bị đụng như vậy chỉ sợ là sớm chết. Nếu là chó, sinh mệnh lực đại khái là mạnh hơn một chút đi.
Đau quá… thế nhưng, Hàng Hàng, Hàng Hàng đâu? Cậu có bị đụng không? Hàng Hàng thế nào rồi?
Lục Thừa Nghiệp gian nan di động thân thể, thế nhưng hắn không cử động được, cả thân thể của hắn đều khảm vào thủy tinh, chỉ có thể gian nan động động chân sau một chút.
“Đại Hắc, Đại Hắc mày ở chỗ nào?” Cách đó không xa truyền đến thanh âm kinh hoảng của Trương Hàng, vẫn là khí lực tràn đầy.
A… Hàng Hàng không có việc gì rồi… Lục Thừa Nghiệp thở dài một hơi, thân thể hình như cũng không đau như vậy nữa. Hắn cảm thấy thân thể có chút nặng, thật mệt mà… đại khái là, sau khi trấn tĩnh lại, hắn không thể chống đỡ cơn mệt mỏi rã rời này nữa đi.
Trương Hàng tìm kiếm khắp nơi trên lề đường, cậu căn bản không biết được vị trí của mình hiện tại là ở đâu, chỉ có thể quỳ gối tại chỗ lung tung sờ mó tìm kiếm, nỗ lực hy vọng có thể tìm được thân thể mềm mại mà trước đây chỉ cần mình quơ tay đã có thể cảm nhận.
“Đại Hắc, Đại Hắc mày kêu một tiếng đi! Đại Hắc!” Thanh âm nức nở của Trương Hàng truyền vào trong tai Lục Thừa Nghiệp.
Hàng Hàng đang khóc sao? Đừng, đừng khóc mà, tôi hiện tại liền kêu đây, cậu đừng lo lắng, tôi không sao, trên người cũng không cảm thấy đau nữa.
“Ô… Ô…” Vì sao kêu không được chứ? Rõ ràng hắn đã dùng sức sủa to, thế nào lại chỉ phát ra một chút âm thanh nhỏ vụn như vậy? Hàng Hàng nghe được loại âm thanh này liệu có lo lắng cho hắn không?
Thế nhưng chỉ là một chút thanh âm gần như tiếng rên rĩ đó, Trương Hàng liền nhạy bén bắt được. Cậu lảo đảo chạy tới, trên đường va vào thân xe cũng không thèm để ý, liền né người qua một chút nỗ lực tìm cách tiếp cận nơi phát ra thanh âm của Đại Hắc. Lúc cậu chạy đến giữa hai chiếc xe, men theo phương hướng thanh âm vừa mới nghe được, nhẹ nhàng sờ tìm.
Sau đó cậu chạm được một cái chân sau, cái chân sau kia đang không ngừng co giật.
Không có việc gì, Đại Hắc còn sống! Trương Hàng cẩn thận dè dặt đưa tay dần lên, lập tức chạm vào một mảnh da lông đẫm máu.
Đây là… cái gì? Cả người Trương Hàng phát lạnh, cậu lại sờ lên một chút. Cậu… đã sờ được cái gì? Đây rốt cuộc là cái gì chứ!
Tiếng còi cứu thương và xe cảnh sát đồng thời vang lên, càng lúc càng gần. Mà so với thanh âm kia còn thê thiết hơn, là một tiếng thét tê tâm liệt phế như có thể cắt cả bầu trời.
“A —— a —— a ——!” Trương Hàng cả người ghé vào trên cốp xe, cậu không dám di động Đại Hắc, chỉ có thể bò lên hai chiếc xe đã dính liền vào nhau kia, tìm một vị trí thích hợp, đôi tay cố hết sức nâng lên thân thể của Đại Hắc đã bị máu tươi bao phủ, phát ra tiếng thét thống khổ.
Trương Hàng chưa từng thống khổ như vậy, cũng chưa từng thét to như vậy, cho dù là thời điểm cậu biết mình đã bị vứt bỏ cũng chỉ lặng im nhận lấy tất cả, chưa từng chất vấn cũng chưa từng gào thét qua. Vậy mà lúc này, Trương Hàng lại ôm lấy Đại Hắc, cả người bị máu nhuộm đỏ, gương mặt dán lên mặt chú chó cưng máu thịt mơ hồ, giống như đã phát điên mà không ngừng la hét.
Hàng Hàng, Hàng Hàng, Hàng Hàng… Lục Thừa Nghiệp không ngừng gọi cái tên này, hắn cố gắng muốn sủa lên một tiếng để Hàng Hàng biết hắn còn sống. Không sao cả, hắn còn sống, đừng thét to như vậy, nếu cổ họng bị thương thì làm sao bây giờ?
Nhưng mà hiện tại hắn đã không còn phát ra được âm thanh nào nữa, ngay cả tiếng nức nở ban đầu cũng không còn phát ra được, lúc nãy chân sau của y còn có thể co giật một chút, hiện tại đã không còn cử động nổi. Lục Thừa Nghiệp cảm giác được thân thể của chính mình càng lúc càng lạnh, càng lúc càng nặng nề, tất cả máu tươi trên người giống như đều đã chảy cạn.
Hắn không thể chết được, làm sao có thể chết trong lúc này chứ. Hàng Hàng của hắn vẫn chưa đi xem hết thế giới này, hắn còn chưa cùng cậu lên đại học, còn phải cùng Hàng Hàng thật lâu thật lâu. Ít nhất còn có sáu bảy năm nữa, hiện tại làm sao có thể đi sớm như vậy. Không được, hắn không muốn chết mà!
Xe cứu thương và cảnh sát đều đến rồi, bọn họ đem chủ nhân của hai chiếc xe nọ đều đặt lên cán cứu thương, nhìn thấy Trương Hàng kẹp giữa hai chiếc xe, toàn thân đều là vết máu liền muốn đưa cậu lên xe cấp cứu.
“Tôi không sao…” Giọng nói của Trương Hàng đã khàn đặt, cậu đem một đoàn mơ hồ trong lòng đưa đến trước mặt bác sĩ, “Mau cứu nó, mau cứu nó đi. Đại Hắc, Đại Hắc nó…”
“Con chó này đã bị thương nặng như vậy, không cứu sống được.” Bác sĩ nói, “Cậu mau theo chúng tôi lên xe, kiểm tra xem có bị thương không? “
“Làm sao sẽ không cứu được chứ, có thể cứu được, có thể cứu được!” Trương Hàng khản giọng cầu xin, ôm lấy Đại Hắc cơ hồ muốn quỳ xuống trước mặt bác sĩ, một đám người bên cạnh cứng rắn dìu cậu lên xe cứu thương. Cậu không chịu buông Đại Hắc ra, cảnh sát lại muốn dùng thân thể của con chó này giám định xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, vì vậy liền cường ngạnh tách bọn họ khỏi nhau, Hàng Hàng còn bởi vì quá kích động mà bị tiêm thuốc an thần, sau khi ngất đi vẫn bị đưa lên xe cứu thương rời khỏi.
Hàng Hàng, Hàng Hàng… ý thức của Lục Thừa Nghiệp càng lúc càng mơ hồ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàng Hàng gần như điên cuồng bị người túm lên xe cứu thương, thế nhưng bản thân ngay cả sủa một tiếng cũng không thể?
Rốt cuộc là vì sao? Vì sao bọn họ rõ ràng đang hạnh phúc như vậy lại đột nhiên trở nên thế này?
“Đã xác nhận được thân phận của chủ nhân hai chiếc xe, người gây tai nạn là Lục Hoành Bác, bị thương nhẹ đã đưa đi bệnh viện, có hiềm nghi say rượu lái xe. Người còn lại là Lục Thừa Nghiệp, cũng bị thương nhẹ hôn mê, đã đưa đi bệnh viện, không có dấu hiệu vi phạm luật giao thông.” Cảnh sát một bên điều tra hiện trường một bên ghi chép lại.
A… đúng là… có chuyện như vậy… Hắn nghĩ tới, nguyên lai… là có chuyện như vậy…
Thanh âm của xe cứu thương càng lúc càng xa, ý thức của Lục Thừa Nghiệp cũng đã hoàn toàn thoát khỏi thân thể của Đại Hắc. Hắn đã nhớ được, đúng là từng có chuyện như vậy….
Tại thời khắc sau cùng, hắn nghe được thanh âm mộng tưởng bị nghiền vỡ nát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT