“Trong các đại hiệp nổi danh trên giang hồ, ngươi thích ai nhất?”

“Danh hiệp mà ngươi nói cụ thể là người như thế nào?”

“Tất nhiên không phải hạng lừa người lấy tiếng. Đại hiệp trong thiên hạ rất nhiều, có người quan hệ thân thiết, có kẻ mặt dày tự nhận, cũng có loại giả danh hiệp nghĩa. Ý ta muốn nói đến đại hiệp chân chính, như Thần Châu Tiêu Thu Thủy, thần tướng Lý Bố Y, thần y Lại Dược Nhi, đại hiệp Lương Đấu, Trường Không Thần Chỉ Tang Thư Vân…”

“Ta lại thích Bạch y Phương Chấn My.”

“Tại sao?”

“Vì y tính bình hòa, không thích giết người, biết cách biến can qua thành bạch ngọc để giải quyết mọi chuyện, Tiêu Thu Thủy sát khí quá nhiều, Lý Bố Y đầy đau khổ, bản thân Lại Dược Nhi chính là bi kịch, Lương Đấu quá bình thường, Tang Thư Vân không có hùng đồ đại lược, tứ đại danh bộ sát nghiệp quá nặng, không ai bằng Phương Chấn My, bạch y không nhiễm bụi, tiêu diêu tự tại, thản nhiên xuất nhập thế gian.”

“Y chỉ thích mặc đồ trắng. Nhưng mà nói đi nói lại, y phục màu trắng tuy thuần khiết vô cùng, lại rất dễ bị dính bẩn, giống như tờ giấy, dù viết bao nhiêu chữ rồi, ngươi lại vô tình làm rơi một giọt mực lên, thì cái giọt mực đó như phơi mình ra giữa tờ giấy vậy, cực kỳ chướng mắt.”

“Ngươi nói những lời này là có ý gì?”

“Bạch y Phương Chấn My, cả đời khó mà thua lấy một lần, có thể nói trên trời dưới đất, y là thiên hạ đệ nhất rồi.”

“Đúng vậy, trên giang hồ đồn đại về chỉ pháp ‘Điểm Thạch Thành Kim’ của y, ‘một chỉ điểm ra, thiên đao vạn kiếm trở nên nhu nhuyễn như ngón tay’ vậy. Những kẻ bại dưới chỉ pháp đó đều thua tâm phục khẩu phục. Nếu chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, Phương Chấn My nhất định không ra tay, một khi đã ra tay, có thể nói một chỉ định giang sơn.”

“Cũng vì tu vi chỉ pháp của y có mỹ tự ‘tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả’, cho nên kinh động đến các cao thủ chỉ pháp đương thời, đều muốn tìm y khiêu chiến.”

“Chà, có phải họ là Thiếu Lâm Bất Hoại thần tăng, Ngũ Đài Sơn Lạt Tiêu đầu đà, đường chủ Lôi Đàn của Giang Nam Phích Lịch đường… Mấy người đó cũng không dễ mà ứng phó.”

“Còn chưa hết.”

“Chẳng lẽ Bạch Cừu Phi của Phong Vũ lâu trong thành Bắc Kinh cũng không kềm chế nổi ư?”

“Còn có một người thanh danh lừng lẫy.”

“Chẳng lẽ… Trường Không Thần Chỉ Tang Thư Vân sao?”

“Không phải, khi đó Tang Thư Vân đã qua đời. Đó là vị danh gia chỉ pháp đã lánh xa thế ngoại, ‘Mộng Nhập Cao Đường’ Thái Tâm Kinh.”

“Thái lão tiền bối? Chà, thật không nghĩ đến ‘Cao Đường cư sĩ’ Thái Tâm Kinh cũng tránh không được chuyện tranh giành giành danh tiếng.”

“Chuyện tranh danh đoạt lợi, trên đời mấy ai dễ dàng tránh được! Cũng như Bất Hoại thần tăng nổi tiếng củaThiếu Lâm, thiên tính thông tuệ.”

“Chưởng môn Thiếu Lâm từng nói, ‘Bất Hoại sư đệ khổ luyện bảy mươi hai tuyệt kỹ, chỉ sợ không thể quán thông được một nửa đạo lý trong đó, nhưng lão chuyên tâm tu tập ‘Bất Hoại thiền chỉ’, đó mới thật là không lạm dụng sự thông minh, là chỗ đại trí đại tuệ’! Bất Hoại đại sư dùng chỉ pháp mà tề danh, tu vi Bất Hoại thiền chỉ của lão thật đáng nể.”

“Trên đời này, người thông minh có tài thật không ít, người có tài mà không lạm dụng mới thật hiếm có.”

“Chỉ tiếc người đại trí đại tuệ cũng nuôi cơn giận trong lòng. Bất Hoại đại sư có thể không vì tự lợi riêng, mà lão cảm thấy đệ nhất chỉ pháp của thiên hạ phải là ‘Bất Hoại chỉ’ của Thiếu Lâm, cho nên thừa dịp Phương Chấn My đáp ứng lời mời tham gia đại hội võ lầm thần thứ ba của Thiếu Lâm, lão đột nhiên xuất hiện, khiêu chiến với họ Phương.”

“Bất Hoại chỉ pháp của Thiếu Lâm cương mãnh sắc bén, được Bất Hoại đại sư dùng nội lực hùng hậu sử ra, Phương Chấn My khó mà ứng phó.”

“Cho nên trận chiến này đã ép Phương Chấn My sử dụng chỉ pháp hơn người. Nếu như nói chỉ pháp của Bất Hoại đại sư là nộ long, thì chỉ pháp của Phương Chấn My chính là Hàng Long tôn giả, nếu như nói ‘Bất Hoại thiền chỉ’ là mãnh hổ, thì ‘Điểm Thạch Thành Kim’ tựa như Phục Hổ la hán.”

“Bất Hoại đại sư thua?”

“Không thua, lão đột nhiên bình tâm lại, chỉ pháp không còn cương mãnh nữa, làm sao sử được Bất Hoại chỉ? Chưởng môn Thiếu Lâm ra lệnh ngừng tay, tránh cho Bất Hoại đại sư không bị mất mặt. Không ngờ lúc này Lạt Tiêu đầu đà bất ngờ xuất hiện.”

“Lạt Tiêu đầu đà? Lạt Tiêu có thể nói là đứng đầu trong sáu đại cao thủ đương thời.”

“Là đệ nhất cao thủ hay không thì không biết, nhưng chỉ pháp của Lạt Tiêu thì nổi danh khắp thiên hạ. Bất luận là nhạc cụ nào, chỉ cần để hắn dùng chỉ một hồi là có thể thành nhạc khúc, so với người chơi nhiều năm lại tinh xảo hơn nhiều.”

“Nhưng mà chỉ pháp võ công làm sao giống như chỉ pháp tấu nhạc được?”

“Ngươi nói rất đúng, Lạt Tiêu đầu đà sở trường chỉ pháp ‘Chỉ Thiên Tiêu’ và ‘Niêm Hoa Chỉ’. Hai loại chỉ pháp đó dù bắt nguồn từ Thiếu Lâm, nhưng cách dùng nội lực không giống nhau, mà dùng Vô Pháp đại pháp của Ngũ Đài Sơn, cả cương lẫn nhu, vừa bổ sung cho nội công cương mãnh của Thiếu Lâm.”

“Chà, nói vậy chỉ sợ Phương Chấn My sẽ bại lần này mất rồi.”

“Cũng không phải. Hai người không có so tài cụ thể. Lạt Tiêu đầu đà nói lời khiêm tốn, bàn tay nắm chặt, ngầm phân cao thấp cùng Phương Chấn My. Hai người ra chiêu dưới tay áo, qua lại bốn mươi tám chỉ, chân khí trong tay áo lay động, bề ngoài bất động thanh sắc. Hai người cùng ngồi xuống, điềm nhiên như không, nhưng cao thủ tại trường, như chưởng môn Thiếu Lâm, Bất Hoại đại sư, Gia Cát tiên sinh, đều biết rằng Phương Chấn My lưu tình, không lộ ra chuyện Lạt Tiêu đầu đà đã bại, tránh cho lão xấu mặt.”

“Được lắm! Được lắm! Xem ra nếu muốn thắng ‘Nhiễu Chỉ Nhu’ không thể không dùng ‘Thất Thần Chỉ’ của Lôi Đạn và ‘Tống Thần Chỉ’ của Bạch Cừu Phi.”

“Địa điểm mà y quyết đấu với Lôi Đạn của Phích Lịch đường cũng đặc biệt lắm!”

“Ở đâu vậy?”

“Thác Bất Động.”

“Thác Bất Động?”

“Thác Bất Động là nơi vô cùng kỳ dị, thác nước rộng hơn mười trượng, cao hơn trăm trượng, kỳ lạ nhất là nước hồ sâu thẳm trong xanh, trong suốt như gương, không hề có sóng. Tưởng chừng mặt hồ không thể yên bình như vậy dưới thác cao cuồn cuộn được. Nhưng hồ nước tựa như tờ giấy, thấm hết xung động của dòng nước từ tên cao đổ xuống. Lôi Đạn và nữ hiệp Tống Vãn Từ ẩn cư tại đây, vừa tạo nên Phích Lịch đường lừng lẫy, vừa tận hưởng cuộc sống ‘nguyện làm uyên ương không làm tiên’ của họ.”

“Chà, nghĩ lại hồi trước, nhất định có một ngày ta sẽ cùng…”

“Bây giờ ngươi muốn kể chuyện tình ái của ngươi hay ta kể chuyện truyền thuyết giang hồ đây?”

“Ngươi nói, người kể đi. Ta im miệng, không nói nữa.”

“Coi như ngươi thông minh. Bạch y Phương Chấn My tình cờ gặp Lôi Đạn bên bờ thác Bất Động. Lôi Đạn muốn tỷ thí chỉ pháp với y. Hai người chỉ điểm đến là dừng, quá chiêu ngay trên đỉnh thác nước.”

“Kết quả như thế nào?”

“Sau đó, Lôi Đạn kể với người khác, ‘Chỉ pháp của Phương Chấn My thật đáng sợ. Nhìn bề ngoài tiêu sái ung dung, xuất thủ nhẹ nhàng, áp lực lại nặng nề như thiên quân vạn mã. Ta không thể xuất chỉ, lại càng không thể thu chỉ, hai đạo chỉ kình tương giao, khóa chặt với nhau, ta thoát không được, công không nổi, thu không về, đành nhận thua’. Tống Vãn Từ còn nói, ‘Khi bọn họ giao thủ, ta đứng một bên quan chiến, chỉ thấy hai người xuất một chỉ, mãi không thấy chiêu thứ hai, chợt cả hai thu chiêu, Đạn ca nói, ta thua’.”

“Nghe vậy thì biết, Phương Chấn My không chỉ có chỉ công cái thế, khí độ của Lôi Đạn cũng thật khoan hòa. Không biết với Bạch Cừu Phi thì sao?”

“Lôi Đạn thất bại, Bạch Cừu Phi đường nhiên không chịu tịch mịch rồi.”

“Tống Thần Chỉ của Bạch Cừu Phi chỉ sợ còn hơn Thất Thần Chỉ của Lôi Đạn. Lôi Đạn sử Thất Thần chỉ dùng ngón cái, Bạch Cừu Phi sử Tống Thần Chỉ dùng ngón giữa. Tuyệt chiêu Tam Chỉ Chấn Thiên của hắn, Phá Sát, Phi Mộng, Ngạo Cốt, ba thức dùng ngón cái, ngón giữa, và ngón út bắn ra, độc nhất vô nhị, chỉ e… Bạch y Phương Chấn My khó mà thắng.”

“Cuộc đấu giữa Phương Chấn My và Bạch Cừu Phi càng thú vị hơn.”

“Thú vị như thế nào?”

“Hai người tuyệt không có động thủ mà cũng phân rõ thắng bại.”

“Ngươi nói vậy là sao? Ý gì chứ?”

“Không chỉ ngươi, ngay cả mấy người chứng kiến tận mắt cũng còn không hiểu, phải hỏi ý kiến của đệ nhất cao thủ ở kinh Thành lúc đó – Phương Ca Ngâm.

Ngâm phân tích như thế này, ‘Hai người đó đều là đại sư về chỉ pháp, không thể so sánh với người thường. Cả hai chưa vội xuất chỉ mà so khí thế trước, Bạch Cừu Phi chí cương, Phương Chấn My lại chí nhu, cương nhu tương giao bất phân thắng bại. Vì vậy lại so uy thế. Lâm trận bất biến, gặp mạnh không áp chế là uy; bất động chế địch, là oai; động thủ chế địch, là thế. Uy lấy tĩnh chế thiên biến, còn thế dùng động ứng vạn hóa. Cao thủ đấu nhau không dựa vào võ lực thủ thắng, mà là dùng uy thế áp chế địch nhân, nắm chắc cơ hội thoáng qua, phân hơn kém trong một sát na. Bạch Cừu Phi nhiều lần muốn tập kích, nhưng không tìm ra sơ hở của Phương Chấn My. Phương Chấn My căn bản không muốn ra tay, cho nên không có lí do gì để đánh lại, xem như kém hơn nửa phần. Cuộc chiến này, xem như Phương Chấn My không đấu mà thắng.’ Sau khi nghe Phương Ca Ngâm giải thích một hồi, mọi người mới hiểu rõ chân tướng cuộc chiến.”

“Phương Chấn My cao minh như thế, xem ra Cao Đường cư sĩ Thái Tâm Kinh không xem y là địch mới đúng.”

“Nói ra cũng bất ngờ. Ngươi biết tên thật của Thái Tâm Kinh là gì không?”

“”Tên gì vậy?”

“Thái Hiển Sách. Hắn nghĩ hai chữ đó đọc lên không hay, hơn nữa, trước năm hai mươi lăm tuổi, hắn đã có thành tự về Tâm Kinh Chỉ Pháp, theo tục gia đệ tử tham thiền, còn giỏi hơn cao tăng Thiếu Lâm tự tiềm tu mấy mươi năm, bọn đồng môn đều gọi hắn là Thái Tâm Kinh, rồi dầu quên mất tên thật của hắn.”

“Đúng rồi, trường hợp tứ đại danh bộ cũng như vậy.”

“Từ ba mươi tuổi trở về sau, Thái Tâm Kinh sáng tạo ra Hoang Đường Chỉ, tề danh Nam Bắc Song Chỉ cùng Trường Không Thần Chỉ Tang Thư Vân, xưng tuyệt thiên hạ. Bất quá, Thập Chỉ Minh của hắn không phát triển bằng Trường Không Bang của Tang Thư Vân. Thập Chỉ Minh từng gặp rủi ro, nhân lực phiên linh, cơ hồ bị diệt. Đế tránh cừu gia truy sát, Thái Tâm Kinh mai danh ẩn tích gần hai mươi năm, chờ cơ hội để Thập Chỉ Minh tro tàn cháy lại, ngày càng mạnh mẽ, đồng môn đệ tử nhìn thấy tà phái hoành hành, đạo tiêu quỷ trưởng, tập hợp chính đạo, tôn thỉnh “Thập chỉ Cư sĩ” Tề Tâm Kinh, tái xuất chủ trì Thập Chỉ Minh, xướng đại vương đồ.”

“Thập Chỉ Minh là tổ chức mẫu mực của võ lâm chính đạo, đã tan tành nhiều năm rồi. sau này hưng khởi trở lại, có thể nói là biết theo thời thế..”

“Thái Tâm Kinh ba lần bốn lượt chối từ, nhưng đồng môn dốc sức ủng hộ, muốn hắn tái xuất giang hồ. Bất quá, để dựng lại Thập Chỉ Minh không thể không trùng chấn uy danh. Đệ nhất chỉ pháp đương thời lúc đó là Phương Chấn My, Thái Tâm Kinh muốn ra oai, trước hết phải dùng chỉ pháp đả bại Phương Chấn My. Lại thêm đồng môn của hắn xúi bẩy, cả Phương Chấn My lẫn Thái Tâm Kinh bất đắc dĩ phải đấu một trậu trước tổng đàm Thập Chỉ Minh, khi võ lâm đồng đạo đến dự lễ.

“Ái chà, kết quả như thế nào? Như thế nào hả?”

“Ta không nói trước. Phương Chấn My thấy Thái Tâm Kinh bụng phệ tóc bạc, gương mặt tràn đầy nếp nhăn, lưng còng, quần áo tuy gọn gàng, nhưng mặc trên người hắn lại cực kỳ lạc lõng, vẻ ngoài của hắn chừng bảy mươi tuổi…”

“Không đúng! Thái Tâm Kinh ba mươi tuổi thoái ẩn, hai mươi năm sau tái nhập giang hồ, nhiều lắm cũng chỉ ngoài năm mươi tuổi, sao lại thành lão ông bảy mươi tuổi vậy?”

“Vậy mới nói. Hắn già hơn tuổi nhiều lắm, Phương Chấn My thấy hai bàn tay đặt trên đầu gối của hắn không ngừng run rẩy, rõ ràng là nhiễm độc đã sâu, hai mắt vô thần, tơ máu dày đặc. Phương Chấn My nắm rõ tình hình, ngay khi bắt đầu quyết đấu lại làm một chuyện…”

“Chuyện gì thế?”

“Trong trận bày tám mươi mốt ngọn nến, ngay khi bắt đầy, hai người dùng chỉ phong làm tắt nến, đồng thời công kích đối phương, người dùng ngón giữa thì coi như thua, còn không, thì ai thổi tắt nhiều nến hơn sẽ thắng.”

“Coi như thi nhanh tay lẹ mắt, phản ứng nhanh, động tác cũng phải nhanh, chỉ sợ… Thái Tâm Kinh nhất định sẽ bại.”

“Không phải. Kết quả cuối cùng là Phương Chấn My làm tắt bốn mươi lăm ngọn nến, chiếm thượng phong, nhưng sau lại trúng phải Tiểu Tâm Kinh Chỉ, gãy hai cái xương sường, thổ huyết té ngã, chịu thua tại đương trường. Thái Tâm Kinh được đồng môn ủng hộ, trờ thành đường chủ, được nhiều người tin tưởng, Thập Chỉ Minh hưng thịnh, tạo phúc võ lâm hơn mười năm…”

“Phương Chấn My… thật sự thua sao?”

“Đến tám năm sau, Thái Tâm Kinh đột ngột qua đời, trước khi chết mới tiết lộ, hắn hơn Phương Chấn My một chỉ là do Phương Chấn My cố ý để hắn đánh trúng, vì y biết rõ, Thái Tâm Kinh không được thua. Ai nấy đều cho là Phương Chấn My thua Thập Chỉ Minh, là vết nhơ của y, coi như bạch y nhiễm bẩn. Kỳ thực trận chiến đó lại chứng tỏ nhân cách bình hòa vĩ đại của Phương Chấn My.”

“Đúng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play