“Chà, ngươi tại sao ngồi đây buồn rầu không vui vậy?”
“Ta ngồi
trầm tư, nhưng không phải là buồn rầu chuyện gì cả. Thỉnh thoảng tâm tư
tùy ý nghĩ ngợi, vô câu vô thúc, cũng là một kiểu hưởng thụ ấy chứ!”
“Nói vậy, con người suy nghĩ thật không như vẻ ngoài của họ. Chính như Tuyết Phong Thần Ni, luôn luôn mặt lạnh mà lòng hiền, Lãnh Huyết cũng tên
lạnh mà con người đầy nhiệt huyết.”
“Lãnh Huyết? Ngươi nói đến
Lãnh Huyết trong tứ đại danh bộ? Con người kỳ quái này nếu là người có
nhiệt tâm, làm sao mà lại có cái tên như thế chứ!”
“Ngươi có điều không biết, kì thực Vô Tình, Thiết Thủ, Truy Mệnh, Lãnh Huyết trong tứ
đại danh bộ đều không phải tên thật. Vô Tình tên gọi Thành Nhai Dư. Y từ bé tàn phế, không thể luyện nội lực, chỉ dùng ám khí, xuất thủ vô tình, vì thế nên giang hồ xưng là Vô Tình. Thiết Thủ tên Thiết Du Hạ, toàn
luyện quyền, hủy kim phá thạch, người ta dựa vào đó mà gọi Thiết Thủ.
Truy Mệnh sở trường khinh công, công phu cước pháp càng là võ lâm nhất
tuyệt, tên y là Thôi Lược Thương. Lãnh Huyết nguyên danh Lãnh Lăng Khí.
Kiếm pháp của y chiêu chiêu đều công, không chiêu nào phòng thủ, dũng
mãnh không màng tính mệnh, ngay cả người có võ công hơn y cũng phải e
dè, nên y mới có ngoại hiệu đó.”
“Thì ra là vậy. Chẳng trách mỗi
lần ta nghĩ tới danh tự của y, luôn cảm thấy không hợp, trên đời sao mà
có người tên như thế được? Nguyên là ngoại hiệu! Xem ra, gọi Lãnh Huyết
là “lưu huyết” cũng không phải không thể.”
“Không được, không được.” “Ấy? Tại sao?”
“Bởi Lãnh Huyết là con người như vậy, muốn đổi danh tự, cũng nên đổi thành “nhiệt huyết” mới đúng.”
“Tại sao thế?”
“Bởi vì y chỉ khiến kẻ ác lưu huyết, kẻ địch chảy máu. Đối với người tốt, y
tình nguyện đổ máu, nếu gặp hán tử nghĩa khí thì y rất nhiệt huyết!
Ngươi
chẳng lẽ chưa từng nghe qua cố sự giữa y và Tiểu Hắc Long à?”
“Tiểu Hắc Long? Trên giang hồ, trong võ lâm, sử dụng danh tự Tiểu Hắc Long,
không có năm trăm, cũng có ba trăm rưỡi, ta không biết ngươi nói đến
Tiểu Hắc Long nào?”
“Chính là người toàn thân vận áo đen, quần
đen, ủng đen, bao tay đen, áo choàng đen, lưng vắt một thanh kiếm đen,
Tiểu Hắc Long. Hắn từng là một huynh đệ kết nghĩa của Quan Đường Song
Phách Thiên.
“Quan Đường Song Phách Thiên? Ngươi nói đến Quan Phách Thiên và
Đường Phách Thiên? Với Lãnh Huyết có quan hệ thế nào?”
“Không phải bọn họ thì ai vào đây! Nếu ký ức ngươi tốt, còn nhớ Lãnh Huyết
từng vì truy bắt gã tham quan Ngô Thiết Dực làm đủ chuyện ác, ngang qua
đại sa mạc, gặp gió lớn, nước và lương thực hết sạch, chịu đựng suốt năm
ngày năm đêm, khi không trụ nổi thì vừa vặn gặp Tiểu Hắc Long…”
“Tiểu Hắc Long cứu mạng y?”
“Không đơn giản như vậy. Tiểu Hắc Long khi ấy vì không đồng tình với Quan
Phách Thiên và Đường Phách Thiên, xảy ra xung đột. Tiểu Hắc Long sợ thủ
hạ của Song Phách Thiên truy sát liền trốn vào đại sa mạc, cũng bị lạc
đường, trên tay còn đúng một bầu nước và nửa túi lương thực…”
“Tiểu Hắc Long không biết Lãnh Huyết sao?” “Đương nhiên không biết.”
“Thế này… có điểm khó rồi đây.”
“Sau khi Tiểu Hắc Long gặp Lãnh Huyết, Lãnh Huyết đã khát đến sắp chết, bằng vào võ công của y, muốn đoạt bầu nước thật không khó gì, nhưng Lãnh
Huyết là người thế nào mà làm vậy cho được!”
“Đáng tiếc trên đời
này, những chuyện đó hằng ngày đều có người làm. Vì cơ hội sinh tồn của
bản thân mà trừ khử kẻ khác, người ta đã quen đến nỗi
dường như không làm thế mới là điều không nên.”
“Nói cũng phải. Tuy nhiên Tiểu Hắc Long không chút do dự, mang nước và lương thực còn sót lại đưa cho Lãnh Huyết.”
“Tiểu Hắc Long thật tốt!”
“Lãnh Huyết cũng chỉ ăn uống một nửa.”
“Kết quả thế nào?”
“Người tốt được báo đáp. Cuối cùng, nửa ngày sau bọn họ tìm được ốc đảo, không cần chôn thân nơi đại mạc.”
“Đây chính là trời cao có mắt… Bất quá nghe nói về sau Quan Đường Song
Phách Thiên phạm họa lớn tày trời đúng không?”
“Không sai chút nào. Quan Đường Song Phách Thiên có mười lăm huynh đệ kết bái, trong đó lão đại họ Quan, lão nhị họ Đường nên người giang hồ mới gọi
họ là Quan Đường Song Phách Thiên. Kì thực tổ chức của bọn họ có mười
lăm người được gọi chung như thế. Trong số đó thì Tiểu Hắc Long đứng
hàng thứ chín. Hắn vốn có ý định thoát ly Quan Đường Song Phách Thiên
quá huyên náo ấy, về sau không biết thế nào. Những con người trẻ tuổi ấy vốn tụ tại một nơi thành lập tổ chức, họa phúc cùng hưởng, cùng chung
chí hướng. Họ vốn chỉ vì luyện võ công nên tụ tập lại để giao lưu, chẳng
qua về sau vì nơi sinh sống gặp cơn hạn lớn khiến bọn họ chịu nhiều khổ
sở mới hợp thành lưu khấu, thành ra cướp bóc cưỡng đoạt, không gì không
làm.”
“Ài, kì thực có rất nhiều người trong giang hồ thân hoài
tuyệt nghệ, chỉ cần cho họ một con đường phải, tự họ nguyện làm điều có
ích thì sẽ không rơi vào ma đạo.”
“Ma và hiệp chỉ cách nhau một
đường ranh, có đôi khi vì thời thế mà nên song có lúc lại phải dựa vào ý chí có đủ kiên định hay không. Quan Đường Song Phách Thiên tưởng rằng
rửa tay gác kiếm là xong rồi, không ngờ mỗi người bọn họ không ai muốn
đi lại đường cũ nên đều ở lại Tể Châu biểu diễn tạp kĩ kiếm sống.”
“Như thế thì tốt rồi! Không trộm không cướp, tự mình kiếm sống, dù khổ một chút nhưng so với bọn cường đạo thì tốt hơn nhiều!”
“Đáng tiếc lại có chuyện xảy ra! Tể Châu có vài trấn như là trấn Nguyệt Nha,
huyện Kinh Sơn, bên bờ Tiêu Hà là nơi tụ tập những con người có tâm địa
thập phần bại hoại. Mỗi lần có người bên ngoài đến mãi nghệ bọn họ đều
quát mắng, kể cả trưởng trấn của trấn Nguyệt Nha Trình Phân cũng la ó phụ
họa. Người của Quan Đường Song Phá Thiên ngày ngày ra diễn tạp kĩ, dân
trong trấn đứng bên dưới cười nhạo văng tục, nói bọn họ lừa bịp, không
có công phu thật. Có điều Quan lão đại cùng Đường lão nhị đã gia hạn khế ước với quan địa phương về hưu, do đó đành nhẫn nhục biểu diễn bằng
không sẽ phải bồi thường tổn thất. Vì lẽ đó bọn họ phải cắn răng chịu
đựng, giao đấu
bằng đao thật kiếm thật đến độ đổ máu, nhưng bọn người trong trấn vẫn nói họ đóng kịch, cười cợt…”
“Thật quá đáng rồi! Bất quá là xem kịch thôi, bọn chúng muốn xem đánh nhau thật sao không tự lên đài mà biểu diễn!”
“Bởi vậy nên sự tình mới phát sinh. Trấn trưởng Trình và những người xem
kịch cười cợt như thế, Tiểu Hắc Long nhất thời phẫn uất thất thần nên bị Đường lão nhị dùng đao nhọn đâm phải, máu tuôn ra, thấy mọi người vẫn
còn cười, hắn uất ức. Quan lão đại phía sau đài kiềm chế không được,
nhảy
ra, vượt qua đài đến cửa lớn, nhãn tình đỏ rực, giương đao muốn giết người!” “Điều này có thể lắm chứ!”
“Quan lão đại đao đã vấy máu, Đường lão đại cũng lao xuống lôi đài, một hơi
giết chết mấy người, huynh đệ của bọn họ đều động thủ, giết người quỷ
khốc thần sầu. Trong tình trạng huyên náo không lường trước này, mọi
người đều không cách nào chống đỡ. Tiểu Hắc Long thấy sự thể nghiêm
trọng, lớn tiếng ngăn cản, ngược lại bị Đường lão đại sai đi truy sát
Trình Phân.”
“Hắn thực giết Trình Phân chứ?”
“Chuyện này
không có. Tiểu Hắc Long chỉ đánh ngã Trình Phân, chém một đao nơi eo
lưng hắn, lòng nghĩ hắn với mình trước không oán, nay không thù, liền
bảo hắn nằm xuống giả vờ đã chết. Trình Phân máu chảy không ngừng, sớm
đã tiêu ba hồn bảy vía, nằm phục trên đất, không dám động đậy. Tiểu
Hắc Long đối với những người khác đều không giết ai, sau sự kiện ấy bị Quan lão đại, Đường lão đại trách mắng một phen, bảo hắn đột nhiên đứng
ngoài cuộc, phụ lòng bọn họ vì hắn mà ra tay.”
“Cái họa này lớn rồi.”
“Mười bốn người bọn họ ra tay, giết hết người có mặt tại tràng, mắt thấy thế, cơn giận cũng tiêu đi, lúc này mới dừng tay, trở thành hoảng hốt, biết
chuyện này sẽ kinh động hình bộ.”
“Ai, cái này gọi là tự tác nghiệt, không thể sống.”
“Cũng gọi là tự chui và lưới. Quan Đường Song Phách Thiên lên núi làm cướp,
Quan lão đại và Đường lão đại đều có tình nhân, tên gọi Thủy Tiên, là
một danh kỹ, xinh đẹp như hoa, giỏi mê hoặc. Hai vị lão đại đều muốn thu phục mang về núi. Nhưng nàng Thủy Tiên đặc biệt sáng suốt, bên ngoài
thì theo lão Quan, với lão Đường hời hợt, trong lòng đối với Tiêu Hắc
Long có
chút thiên lệch, nhu tình ám hệ…”
“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ta thấy cái loạn này có thể càng lúc càng lớn.”
“Bọn họ không tính là anh hùng, chỉ miễn cưỡng gọi là nửa hảo hán, nhưng hảo hán cũng không qua được ải mỹ nhân. Thủy Tiên lấy một trăm hai mươi
lượng bạc, một mặt ổn định Quan Đường Song Phách Thiên, một mặt cho
người thông báo quan phủ, nhưng nàng ta có tình ý với Tiểu Hắc Long, lại biết hắn rất trọng nghĩa khí, liền mượn cớ xui hắn chạy đi. Đến lúc
này, một tốp quan binh đông đảo bao vây Quan Đường Song Phách Thiên, mà
vụ án này thương vong rất lớn, án tình trọng đại, tứ huyện thập tam
hương liên kết truy bắt hung đồ. Người chủ trì vụ án là hình tổng Hà Gia Ngã đặc biệt mời Lãnh Huyết của tứ đại danh bộ truy nã hung đồ.”
“A, Quan Đường Song Phách Thiên hết đường rồi.”
“Xong thật. Nếu là bộ dịch khác, sợ rằng không ngăn được mười bốn tay cường
đồ này, nhưng Lãnh Huyết đến, chỉ với một thanh kiếm đã làm bị thương cả mười bốn gã, nhất nhất chế phục.”
“Nhưng gã Tiểu Hắc Long…”
“Đúng, quan phủ kiểm lại nhân số, cũng biết thiếu một người. Tiểu Hắc Long về
sau biết sự tình là do Thủy Tiên báo quan, qua hai ngày đêm, bắt được
Thủy Tiên…”
“Không thể được!” “Tại sao?”
“Thủy Tiên trọng tình, lúc báo quan đã sớm bảo Tiểu Hắc Long bỏ chạy, hắn có thể nào ra tay đối với nàng?”
“Nhưng Tiểu Hắc Long trọng nghĩa. Hắn tuy không đồng tình hành vi của Quan
Đường Song Phách Thiên, tuy nhiên bọn họ đã kết nghĩa trước, huynh đệ
nếu gặp nạn thì hắn không thể không vì bọn họ mà báo thù.”
“Ài ài, cái này gọi là tình nghĩa khó lưỡng toàn.”
“Nghe đồn Tiểu Hắc Long giương kiếm, chỉ chém Thủy Tiên một kiếm, Thủy
Tiên kêu lên một tiếng ngã xuống, có người phá cửa xông vào, hét lớn: “Dừng tay!” ngươi biết là ai không?”
“Lãnh Huyết!”
“Đương nhiên là y!”
“Vậy, y muốn tróc nã Tiểu Hắc Long sao? Tiểu Hắc Long từng cứu y mà?” “Lãnh
Huyết làm sao muốn bắt ân nhân của mình, nhưng luật pháp không thể
buông lỏng. Ngọn đèn soi rõ diện mạo cả hai. Tiểu Hắc Long tự biết không đánh lại Lãnh Huyết nhưng cũng nói: “Ta chém Thủy Tiên một kiếm, vì đại ca,
nhị ca cùng các huynh đệ báo thù. Bọn họ hành ác hại người tuy không
nên, nhưng đối với Thủy Tiên có tình, ả không nên cáo mật. Ngươi muốn
bắt thì bắt đi.” Thanh kiếm của hắn chỉ chém vào vai trái của Thủy Tiên, quyết không phải trí mạng, chỉ làm Thủy Tiên đau đớn đến tái mặt nhưng
vẫn van xin Lãnh Huyết: “Chàng chỉ làm tiện thiếp bị thương, ngài hãy
buông tha chàng”.”
“Nàng danh kỹ thực trọng tình.”
“Kỹ nữ
cũng trọng tình nghĩa. Đương lúc Lãnh Huyết cảm thấy khó quyết, đám
người Hà Gia Ngã và Trình Phân nhanh chóng chạy đến. Hà Gia Ngã vừa lên
tới, một chưởng đánh Tiểu Hắc Long trọng thương. Y vốn danh xưng Thiết
Kiểm Hình Tổng, chấp pháp như sơn, không hề nương tay. Trình Phân ở hiện trường đang chỉ tay tố cáo Tiểu Hắc Long chính là người của Quan Đường
Song Phách Thiên. Vì chứng cứ xác thực, cứ chiếu theo tội danh của mười
bốn gã yếu phạm kia, áp giải lên quan nha, trước bắt giữ, sau sẽ xử
trảm.”
“Tuy nhiên, Tiểu Hắc Long không giết ai cơ mà!”
“Chính vậy. Tiểu Hắc Long cũng không biện bạch, chỉ nhìn Trình Phân cười lạnh
nói: “Tự hỏi lương tâm xem, ta không để lại trên người ngươi một nhát
đao ấy, hôm nay có thể đến phiên ngươi chỉ tội ta chăng!” Trình Phân
nghe thế, có chút hổ thẹn, tự vấn một lúc, trong sự kiện thảm sát ấy,
Tiểu Hắc Long trừ việc đâm hắn một đao bên ngoài, chưa động thủ giết một người nào cả.”
“Theo đó mà nói, Tiểu Hắc Long gây lỗi vì bị ép
buộc nên vô tội. Hắn đả thương Thủy Tiên, Thủy Tiên không tố cáo hắn. Có nên để cho Tiểu Hắc Long một con đường sống không?”
“Nhưng Thiết Kiểm Hình Tổng Hà Gia Ngã không cho rằng như vậy. Lão cho rằng Tiểu Hắc Long từng là lưu khấu, nên vì thế mà định tội. Tuy nhiên tại hiện
trường Thủy Tiên bảo rằng: thời gian Tiểu Hắc Long rời bỏ Quan Đường
Song Phách Thiên, vừa lúc những người kia ở nơi khác cướp bóc, xem như
Tiểu Hắc Long không tham gia vào phi vụ cướp bóc.”
“Sau những chuyện ấy đã có thể thả người được chưa?” “Không.”
“Lại là chuyện phiền toái gì nữa?” “Trình Phân.”
“Hắn?”
“Hắn không cam tâm bị Tiểu Hắc Long chém một đao. Hắn nói trừ phi để hắn trả lại một đao, để Tiểu Hắc Long cũng đổ máu như hắn. Bằng không, hắn
quyết chẳng cam tâm.”
“Tiểu Hắc Long đã bị Đại Lực Kim Cang Thủ của Hà Gia Ngã đánh bị thương, làm thế nào còn chịu nổi một đao?”
“Bởi thế! Lãnh Huyết chuyển mình nói: “Trấn trưởng Trình, để ta thay y thọ
giáo một đao.” Trình Phân cười lạnh bảo: “Lãnh bộ đầu thật đại nhân đại
nghĩa, nhưng ta chỉ e ngài chịu không nổi.” Lãnh Huyết cũng không nhiều
lời, đứng trước mặt hắn, khoanh tay nói: “Được, chỉ cần một đao có thể
làm người nguôi giận, Lãnh mỗ quyết không báo thù.”.”
“Có chuyện vậy sao! Kết quả có đâm không?”
“Đâm. Đâm vào bên hông, rất sâu. Trình Phân đối với Lãnh Huyết cũng có chút
ân oán, nhân cơ hội mà đâm y một đao. Máu chảy xuống đất, thần sắc Lãnh
Huyết vẫn điềm tĩnh, đỡ Tiểu Hắc Long đứng dậy, hướng về Thiết Kiểm Hình Tổng hỏi: “Bọn ta đi được chưa?” Trình Phân còn định truy sát,
nhưng phần vì sợ khí thế của Lãnh Huyết, phần vì nể mặt Hà Gia Ngã, không dám xuống tay lần nữa. Hà Gia Ngã thì có ý thuận tình, nhưng chỉ sợ Lãnh
Huyết cầm cự không được liền nói “Không cần phí sức”, rồi giúp đỡ Tiểu
Hắc Long đi ra ngoài. Lúc ấy, mũi đao vẫn còn cắm nơi hông Lãnh Huyết!”
“Được lắm! Ngày trước Tiểu Hắc Long mang nước cho Lãnh Huyết, về sau đã đổi thành máu.”
“Ngươi nói máu này có lạnh hay không?” “Nhiệt huyết! Máu của anh hùng!”
“Đoạn cố sự như thế, từng xuất hiện trong kỷ sự võ lâm, cũng lưu truyền qua
nhiều người, nhưng mỗi lần ta nhắc đến, máu lại sôi lên một lần.”
“Cho nên khuôn mặt ngươi cả ngày hờ hững, kỳ thực rất là có nhiệt tâm đấy!”
''Như nhau, như nhau!"
'Nói phải, nói phải!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT