“Đại trưởng lão, ngươi đây là có ý gì?”

Đây là câu đầu tiên mà Tô Thanh Vũ nói sau khi trở lại hậu viện của Cẩm Tú điện.

Đại trưởng lão vẫn như cũ cười đến là hòa ái: “Như những gì điện chủ thấy, không có ý tứ gì cả.”

Cái đó mà cũng có thể gọi là không có ý tứ gì sao?

Tô Thanh Vũ dùng ánh mắt biểu đạt ý nghi ngờ mãnh liệt của mình. Mặc cho ai nghe được tiếng kêu thảm thiết như vậy, nhìn hiện trường lưu lại đầy vết máu, cũng không có khả năng không liên tưởng đến những thứ đáng sợ.

“Ta quả thật không có ý tứ gì khác. Nhưng nếu người khác nhất định hiểu thành ý tứ khác thì cũng không liên quan gì đến ta.”

“Đại trưởng lão …” Cách nói này là rất vô trách nhiệm! Tình hình kia rõ ràng là muốn vu oan hãm hại mà.

Đại trưởng lão vẻ mặt hiền lành nói: “Giúp mọi người làm điều tốt là cái căn bản của việc làm người, chỉ là có một số người không cần đối xử với họ hiền lành. Đối với bọn họ rất hiền lành, có khi lại có kết quả ngược lại.”

Tô Thanh Vũ đối với cách nói này không đáng gật bừa, lại chỉ có thể lắc đầu.

“Điện chủ chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, những việc khác người không cần quan tâm.”

Y như cái thân thể nàng hiện tại thì cũng chỉ có thể như vậy. Tô Thanh Vũ bất đắc dĩ gật đầu.

“Vậy điện chủ nghỉ ngơi, lão hủ cáo lui.”

“Đại trưởng lão đi thong thả.”

Nhìn theo bóng lưng đại trưởng lão rời đi, Tô Thanh Vũ không tiếng động thở dài. Đại trưởng lão làm như vậy rõ ràng là muốn đem nước đã bẩn càng vẩn đục hơn thôi. Dựa theo tâm tình cùng tính nết của Tư Đồ Đấu giờ này khắc này, Bái Nguyệt giáo nội chiến chỉ sợ là không thể tránh được.

Nhìn đại trưởng lão hiền lành như vậy, cho dù mượn đao giết người mà biểu tình vẫn như cũ hiền lành dễ thân. Vậy mới nói, vẻ bề ngoài tuyệt đối là gạt người, không thể tin vào nó.

Cũng mặc kệ nàng nghĩ như thế nào, chuyện đã rồi, ván đã đóng thuyền, nàng cũng chỉ có thể ngồi một chỗ mà xem biến thôi.

Những ngày kế tiếp, Tô Thanh Vũ không để ý tới mưa gió bên ngoài, an tâm đãi ở Cẩm Tú điện tĩnh dưỡng. Bởi vì nàng biết, sẽ có một ngày sự tình chấm dứt, đến lúc đó sẽ có người đến nói cho nàng kết quả cuối cùng.

Chỉ là nàng không dự đoán được ngày đó sẽ đến quá muộn.

Thời gian dần trôi, đủ dài để trên đời nhiều thêm một cái tiểu sinh mệnh.

Khi đứa nhỏ cất tiếng khóc chào đời, Tô Thanh Vũ không phải không có nuối tiếc. Người kia không thấy được đứa nhỏ xuất thế, đối với hắn mà nói cũng là một loại khuyết điểm.

o0o

Trà thù một người, biện pháp tốt nhất chính là khiến hắn tự tay phá hủy những gì mà hắn dự đoán cùng gây dựng.

Tư Đồ Đấu chính là làm như vậy. Từ khi hắn lại hiện thân trên giang hồ, khắp nơi hắn đều đi ngược lại hành động của mẫu thân. Nàng muốn tiêu diệt, hắn tất cứu vớt.

Hắn – tiền nhiệm giáo chủ từ nay về sau cùng Bái Nguyệt giáo quyết liệt.

Giang hồ thực loạn, chính phái tà giáo đánh nhau hỗn loạn, thậm chí có chút chính tà khó phân.

Nhưng thật ra Phong Thiếu Tuyên lại rất thích. Bởi vì càng loạn thế, bát quái càng nhiều. “Giang hồ danh nhân dật sự lục” của Thính Phong Lâu cũng nhờ thế mà càng thêm phong phú náo nhiệt.

Đối với việc này, Tô Thanh Vũ không thể không cảm khái: “Đại ca, ngươi quả nhiên là con sâu làm rầu nồi canh của giang hồ a!”

Nàng cầm trên tay bản thảo “Giang hồ danh nhân dật sự lục” mới ra lò, mặt trên sở giảng chuyện kiện, mười chi bát cửu tất cả đều là bịa đặt, nói cách khác, tất cả đều là nói hươu nói vượn.

Nàng nhịn không được mà xem thường, thân thủ vỗ vỗ lên trang giấy: “Nghe nói, có không ít người sau khi xem những sự việc đuợc viết từ phương diện và sự sắp xếp của ngươi mà dẫn đến vợ chồng bất hòa, phụ tử phản bội.”

Phong Thiếu Tuyên lắc đầu: “Vũ nhi lời này nói sai rồi. Cái đó chỉ có thể nói là bọn họ cảm tình vốn có vấn đề, cái này chẳng qua là ở một trình độ nào đó làm cho mâu thuẫn bùng nổ sớm hơn một chút mà thôi.”

“Ca, ngươi …” Tô Thanh Vũ đối với hắn quả là không có cách, trong đầu vừa nghĩ đến một sự kiện, nàng vòng vo đề tài: “Vậy chuyện của Liễu Thanh Lam, ngươi thấy thế nào?”

Phong Thiếu Tuyên rung đùi đắc ý nói: “Giấu đầu lòi đuôi, Đường gia tứ tiểu thư thật sự là kẻ si tình a.”

“Trên đời này khó nhất quả thật là tình trái.” Nàng không khỏi cảm thán.

Phong Thiếu Tuyên đột nhiên ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm muội muội.

Tô Thanh Vũ bị đại ca nhìn nhịn không được rùng mình một cái: “Ngươi đang nhìn cái gì?”

“Ta còn có một tin tức độc nhất vô nhị, ngươi có muốn nghe không?”

“Thần bí hề hề, cái gọi là tin tức của ngươi đối với ta khẳng định chẳng có gì hay ho, thực vô vị.”

Nàng trực tiếp xua tay: “Không nghe cũng thế.”

Tổn hại ý nguyện của nàng, hắn kính tự nói: “Liễu đại minh chủ lộ ra sơ hở căn bản là cố ý, hắn bởi vì yêu người mà không có được nên đối với nhân sinh đã không còn mong đợi gì, liền như vậy tự mình hủy thiên chi đồ.”

Tô Thanh Vũ quay đầu nhìn đại ca, một từ cũng không nói.

Phong Thiếu Tuyên hứng trí bừng bừng tiếp tục nói: “Có muốn biết người kia là ai không?”

“Không muốn.” Cự tuyệt chém đinh chặt sắt, cái đáp án kia nhất định không phải là điều nàng muốn nghe.

Phong Thiếu Tuyên mất mặt sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng nói: “Thật sự là không cho người ta chút mặt mũi a. Ngươi như vậy ta làm sao có thể nói tiếp.”

“Ta không giống ngươi, yêu sinh tự từ những việc không đâu.” Hơn nữa có một số việc không biết thì tốt hơn.

Phong Thiếu Tuyên hướng nàng cười xấu xa, hạ giọng nói: “Ngươi rõ ràng là cái thị phi nhân, ngay cả khi ngươi không tìm thị phi thì thị phi cũng sẽ tới tìm ngươi.”

Tô Thanh Vũ không có phản bác hắn. Trên thực tế, nàng đối với những việc này vẫn có cảm xúc rất sâu.

Hắn lại nhìn muội muội liếc mắt một cái, thử nói: “Ngươi lần này không chuẩn bị đi gặp hắn sao?”

Nàng lắc đầu: “Phía sau xuất hiện không nhất định là chuyện tốt.”

Hắn đại thán một tiếng: “Kỳ thật, thời điểm ngươi phá hư sự việc so với ta còn ngoan tuyệt hơn a.”

Nàng lại nhẹ nhàng bâng quơ ném trả một câu: “Chúng ta là huynh muội, không phải sao?”

Phong Thiếu Tuyên bị chính câu nói của mình phản lại, chỉ có thể hai mắt trừng trừng nhìn muội muội.

Không nói chuyện tào lao với hắn nữa, Tô Thanh Vũ đã muốn đứng dậy rời đi: “Chuyện lần này coi như xong, ta cũng nên trở về.”

“Vũ nhi, ngươi cứu cạnh …”

Nàng nhướn mày, trêu tức nhìn hắn: “Ngươi tò mò thân phận của ta ở Cẩm Tú điện sao?”

Phong Thiếu Tuyên gật đầu. Hắn quả thực tò mò muốn chết.

Nàng cười xấu xa, nhẹ nhàng phun ra bốn chữ: “Không, nói, cho, ngươi.”

Hắn lập tức lấy mắt làm đao dùng sức ân cần hỏi thăm muội muội.

Tô Thanh Vũ làm như không thấy, thẳng cửa trước mà đi.

“Vũ nhi.” Hắn ra tiếng gọi nàng.

Nàng dừng lại cước bộ, nhưng không có quay đầu.

“Mọi sự phải cẩn thận.”

“Đại ca cũng vậy.”

Gặp nhau từng thực ngẫu nhiên, gặp lại cũng là rất đột nhiên.

Tư Đồ Đấu ánh mắt chợt sáng lên, lắc mình một cái đã đến trước người nàng, thanh âm run nhè nhẹ: “… Nàng không có việc gì chứ?”

Tô Thanh Vũ nhìn hắn, nhất thời nói không ra lời.

Nhìn nữ tử trước mắt cơ hồ không có gì thay đổi, nỗi lòng chợt nổi sóng, phức tạp khôn kể. Môi hé ra rồi lại mím chặt, cuối cùng vẫn là hỏi ra miệng: “…Đứa nhỏ đâu?” Có lẽ lần đó ngoài ý muốn đoạt đi không phải sinh mệnh của nàng, mà là cái tiểu sinh mệnh trong bụng nàng.

Tô Thanh vũ thấy hắn khiếp đảm, không khỏi trấn an cười nói: “Nó tốt lắm. Ta xuất ngoại làm việc, không tiện dẫn nó đi theo.”

“Vì cái gì không tìm ta?”

Nàng thở dài, đối diện với ánh mắt của hắn: “Sự xuất hiện của ta có lẽ chỉ làm sự tình trở nên phức tạp hơn mà thôi. U Minh cung cùng Cẩm Tú điện trăm năm ân oán, không phải nói một câu là có thể hóa giải, lập trường của ngươi quá đơn giản rồi.”

“Thân phận của nàng ở trong Cẩm Tú điện không phải bình thường.” Đây không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

Đối với lời nói của hắn, Tô Thanh Vũ từ chối cho ý kiến. Vừa không thừ nhận, cũng không phủ nhận.

Hắn đột nhiên nói: “Chúng ta về Lư Sơn đi.”

Tô Thanh Vũ kinh ngạc nhướn mày.

Tư Đồ Đấu lại tâm vô bàng ngại nở nụ cười: “Cục diện này đã không còn khả năng làm nương ta đạt thành mục đích của nàng. Nàng cuối cùng vẫn là thất bại, vậy đủ rồi.”

“Buông hết thảy đi theo ta?”

“Vì nàng, ta có thể buông tha cho hết thảy, cũng có thể một lần nữa cầm lên hết thảy.” Hắn thanh âm rất nhẹ mà cũng rất hữu lực.

Tô Thanh Vũ nhẹ nhàng nắm tay hắn, cười nói: “Chấp tử tay, cùng tử giai lão.”

“Chấp tử tay, vĩnh viên không buông.” Đây là lời thề của hắn, lời thề cả đời.

Nhìn theo bóng dáng họ rời đi, Phong Thiếu Tuyên không biết khi nào thì đứng ở cửa đại sảnh, cúi đầu nói: “Vũ nhi, ngươi nhất định phải hạnh phúc!”

Hái thuốc hơi thâm sơn, dược lâu trang oa nhi.

Có đôi khi nhìn nhìn thê tử một thân bố ý ngồi trong trúc lâu, bên cạnh còn có những đứa con bảo bối của họ, đi lại trong phỏng cảnh xinh đẹp tuyệt trần nơi Lư Sơn, Tư Đồ Đấu lại có loại cảm giác tất cả tựa như một hồi mộng.

Hắn chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó mình lại có thể sống như vậy, chỉ đơn thuần là một cái bóng đi theo bên người thê nhi, giống như thần hộ mệnh bảo vệ cho bọn họ. Nhưng cứ như thế này, hắn lại thấy cũng thật thỏa mãn.

Trong nói đủ dã thú, nhưng là không hay ho sẽ chỉ là dã thú.

Mưa gió bên ngoài tựa hồ cách bọn họ càng ngày càng xa.

Giờ phút này bọn họ đang cùng tiểu hài tử sống một cuộc sống thật thanh bình.

“Thành Nhi lại đây, đến bên cha nào.” Hắn cầm quả hồng trong tay lắc lắc dụ hoặc đứa con đang muốn đứng thẳng mà cũng không xong.

Tiểu tử kia đôi chân ngắn trắng ngần bước đi được hai bước lại ngã xuống đất, cuối cùng trực tiế p dùng cả tay lẫn chân bò quan, ăn được trái cây liền ha ha cười. Tư Đồ Đấu nhìn mà bật cười, thân thủ ôm lấy con: “Ngươi nha, thật sự là không có cách gì với ngươi nữa rồi.”

“Chỉ cầu kết quả, không hỏi quá trình, có phong cách quý phái.” Tô Thanh Vũ theo từ giữa sườn núi phi thân đáp xuống nói như vậy.

“Nàng vì cái gì mà vẫn đi hái thuôc?”

Nàng trầm mặc không nói, ngay khi Tư Đồ Đấu nghĩ nàng sẽ không trả lời thì nàng lại mở miệng …

“Có đôi khi thiếu một lần trái, phải đời sau còn.”

Tư Đồ Đấu vẻ mặt vi liễm, cố giấu đi một chút hàn băng vừa mới hiện lên.

Tô Thanh Vũ lại không lưu ý tới biến hóa của hắn, đem giỏ dược dỡ xuống, đi đến bên cạnh dòng suối nhỏ lấy nước rồi trở lại, sau đó tiếp tục nói: “Sư nương ta mười mấy năm qua vẫn hôn mê bất tỉnh, giống như một hoạt tử nhân vậy. Ta không biết dược liệu nào có thể giúp được nàng nên hàng năm đều chạy tới những nơi thâm sơn đại trạch chính là để tìm kiếm dược liệu hi hữu hiếm thấy.”

Hắn vẻ mặt dịu xuống, lại khôi phục lạnh nhạt, tiếp tục chơi đùa với đứa con trong lòng.

Ngồi xổm bên dòng suối đưa mắt trông về phía xa, nàng có chút cảm khái nói: “Hơn nữa ngươi không biết là thâm sơn u cốc thế này cũng có một phen phong tình khác loại sao?”

“Độc xà mãnh thú quả thật rất phong tình.” Tư Đồ Đấu nói, đồng thời bắn ra chỉ phong đánh gục một thảo xà xanh tươi.

Nghe vậy, nàng không khỏi cười ra tiếng: “Nhưng trên đời này, con người so với bọn chúng còn nguy hiểm hơn. Không phải sao?”

Hắn có chút đăm chiêu liếc nhìn nàng một cái.

“Đơn thuần đôi khi lại tốt. Nếu đào ra tin tức gì bị người có dã tâm lợi dụng, làm những chuyện đến độ thương thiên hại lí, vậy không phải sẽ không hay sao.”

“Dám làm sẽ không sợ bị nhân lấy.”

Tô Thanh Vũ nghiên đầu đánh giác hắn, dương thần nói: “Ngươi cùng đại ca ta thật ra rất giống nhau.”

“Anh hùng chứng kiến lược đồng.”

“Cáp”

Tư Đồ Đấu tươi cười đột nhiên cứng lại, đồng tử phút chốc phóng đại.

Đồng thời, Tô Thanh Vũ nhìn đến một màn kia, phản ứng của nàng là ngay lập tức phi thân nhảy lên giữa không trung, phất ra dải lụa mềm quấn lấy người đang rơi xuống.

Đợi khi hai người thấy rõ người kia thì không khỏi liếc nhau, kinh ngạc không thôi.

Liễu Thanh Lam!

Từng oai phong một cõi, từng là đại biểu võ lâm chính nghĩa, võ lâm minh chủ, vậy mà nay lại bị người ta đánh trọng thương rồi trụy nhai!

Điều này đã không đơn giản chỉ là kinh ngạc, cơ hồ có thể dùng từ “kinh tủng” để hình dung.

Tuy rằng bọn họ đối với thân thế của hắn trong lòng cũng biết rõ, nhưng trong mắt đại đa số nhân sĩ giang hồ, Liễu Thanh Lam vẫn là đại biểu của chính nghĩa. Cho dù từng một lần xuất hiện lời đồn đại hắn là một thế hệ niểu hùng, nhưng cuối cùng đều theo thê tử hắn tự tử mà phiêu tán.

Kỳ thật, rất nhiều chân tướng cũng đều bị phong trần lịch sử chôn vùi như vậy.

“Cứu hắn trở về.” – Tư Đồ Đấu nói, một bên đem con giao cho thê tử, tự mình đi lên cõng Liễu Thanh Lam đang bị trọng thương đến hôn mê.

Một hàng bốn người yên lặng về tới ngôi nhà nhỏ của bọn họ nơi đáy cốc.

Đó là một khoảng sân thấp thoáng thúy trúc xanh, trong viện còn có dũng tuyền quanh năm nước suối đổ về, còn thêm mấy khóm hoa tươi, nghiên lệ nhiều vẻ, gió thổi qua liền lay động sinh tư.

Nguyên bản là ở trúc ốc trên đỉnh núi Lư Sơn, nhưng sau kiện chuyện lần trước, cuối cùng cũng bị vứt bỏ. Bọn họ sau lại đoàn tụ nên tới nơi thâm cốc này trùng kiến gia viên, định cư như vậy.

Chỉ tiếc nơi nào có người nơi đó có giang hồ, cho dù là thâm cốc vẫn không tránh khỏi ngày gặp lại cố nhân.

Tư Đồ Đấu đem thương thế của  Liễu Thanh Lam kiểm tra cẩn thận một hồi sau, vẻ mặt ngưng trọng ra khỏi cửa phòng.

“Thực khó giải  quyết sao?”

Hắn gật đầu: “Đường môn thiên niên mộng.”

“Thiên niên mộng bất dược nan giải?” – Tô Thanh Vũ nhịn không được lộ ra kinh sắc.

“Phải.”

“Đường tứ tiểu thư có thể vì hắn mà bỏ qua sinh mệnh, Đường môn cũng vì Đường tứ tiểu thư mà không đối hắn đuổi tận giết tuyệt.”

“Số mệnh.” – Hắn thở dài.

“Người giang hồ số mệnh.” – Nàng cảm xúc thâm hậu nói.

Từ ngày đó trở đi, Liễu Thanh Lam trong chốn giang hồ đã hoàn toàn biệt tích, từ nay về sau biến mất khỏi dòng thời gian vẫn trôi đi như nước lũ, mà ở đáy cốc một nơi nào đó không biết tên, lại nhiều thêm một gã thường ngủ bất tỉnh đến bệnh hoạn.

o0o

Tư Đồ Đấu vẫn không ngừng nghiên cứu chế tạo giải dược của thiên niên mộng, mà “ngủ thúc thúc” trong miệng Tư Đồ Thành thì vẫn ngủ say không tỉnh.

Tô Thanh Vũ vẫn thích mang gùi trên lưng đi nơi nơi hái dược, thường xuyên đột nhiên biến mất không thấy, sau đó lại không dấu vết đột nhiên xuất hiện.

Hết thảy, tập mãi đều đã thành thói quen.

Sáng sớm trong thâm cốc mang theo vài phần hàn ý, không hề giống với thời tiết cuối xuân ấm áp hợp lòng người.

Một thanh âm non nớt mang theo kinh ngạc cắt qua bầu không khí yên tĩnh sáng sơm nơi thâm cốc.

“Cha, nương, ngủ thúc thúc tỉnh …” Một thân y phục nguyệt sắc, tiểu oa nhi như một pho tượng ngọc tinh xảo bay nhanh thẳng tiến chủ ốc, trực tiếp phá khai cửa gian phòng ngủ.

Rất nhanh, hắn đã bị Tư Đồ Đấu một thân hắc y, giờ phút này sắc mặt cũng như màu sắc y phục trên người túm lấy đai lưng lôi ra ngoài cửa. Trong nội gian phòng ngủ phía sau bọn họ, Tô Thanh Vũ lấy tấm chăn che thân không khỏi vừa xấu hổ vừa buồn cười.

Tư Đồ Đấu mang theo con, vừa nhìn đến thân ảnh đang nằm trên giường trong sương phòng kia không hề có động tĩnh gì, sắc mặt lại càng tối sầm: “Con không phải nói là hắn tỉnh sao?” Sáng sớm đã bị quấy nhiễu chuyện tốt, tâm tình hắn lúc này thật sự không tốt.

Tư Đồ Thành trong tay phu thân vùng vẫy, chân quơ loạn như vịt lên cạn, đôi miêu sự thẳng tắp cấy trên người, thân biện nói: “Con rõ ràng nhìn thấy tay hắn động, rõ ràng nhìn thấy mà …”

“Hoa mắt rồi.” Vừa nói liền buông tay ra.

Tư Đồ Thành vững vàng rơi xuống, vẻ mặt không tin nói: “Con rõ ràng nhìn thấy mà.”

“Cẩn thận xem lại đi.” Tư Đồ Đấu nói xong cũng không dừng lại mà đi thẳng ra ngoài, trở lại gian phòng ngủ.

Vài năm trôi qua, hắn đã thôi không còn ôm hy vọng gì nữa, chỉ là vẫn không chịu buông tha mà thôi.

“Cha …” Rất nhanh, cửa phòng ngủ lại bị đứa bé phá khai.

Đồng dạng, bé rất nhanh lại bị người nào đó mang theo vào sương phòng, chẳng qua sắc mặt của Tư Đồ Đấu lần này càng hắc thêm thôi.

Mà ở nội gian trong phòng ngủ, Tô Thanh Vũ ghé vào bên giường đập tay bùm bụp, ôm bụng cười. Chuyện này thật sự không còn phải xấu hổ mà là buồn cười.

Lần này, Tư Đồ Đấu trực tiếp ngồi xuống bên giường trong sương phòng, đưa tay bắt mạch cho Liễu Thanh Lam. Hắn tuyệt đối không muốn nhìn con mình lại lần thứ ba phá cửa mà vào.

Mạch tượng rất quái dị, không giống lúc trước.

Hắn bắt đầu tin tưởng lời con nói. Xem ra nó quả thật đã nhìn đến Liễu Thanh  Lam có phản ứng.

“Con vừa rồi làm gì với thúc thúc?”

Tư Đồ Thành rất thành thật trả lời: “Con an vị ở trên bụng hắn cùng hắn nói chuyện phiếm a.”

Khóe miệng co giật, hắn đối với loại hành vi quái dị này của con không buồn nói thêm gì nữa.

Đối với hắn mà nói, Liễu Thanh Lam là huynh đệ, là bệnh nhân.

Nhưng đối với con mà nói, ngủ thúc thúc là món đồ chơi, là đối tượng tốt nhất để đem ra ngoạn mỗi khi nhàm chán.

“Cha, ngủ thúc thúc hồi tỉnh sao?” – Bé tràn ngập hy vọng hỏi.

Đại nhân lãnh đạm trả lời: “Không biết.”

“Cha y thuật tốt như vậy, như thế nào lại không biết?”

“Y thuật tốt thì hắn đã không ngủ say bất tỉnh như vậy.” – Tư Đồ Đấu nhìn người trên giường, ánh mắt ảm đạm rồi hạ xuống.

Tư Đồ Thành thân thủ lôi kéo vạt áo của phụ thân, sau khi xác định phụ thân đã chú ý đến mình mới thật tâm nói: “Nương nói làm vì gì chỉ cần hết sức là được rồi, không cần quá mức trách móc nặng nề. Tẫn nhân sự, tùy thiên mệnh. Bằng lòng với số mệnh mới là nguyên tắc xử sự khi làm người.”

Hắn xoa xoa đỉnh đầu con, cười lắc đầu: “Mấy lời ngôn luận kỳ kỳ quái quái này của nương con mà con cũng tin không nghi ngờ sao.”

“Nương nói rất đúng a.”

Vỗ vỗ cái đầu nhỏ của con, Tư Đồ Đấu nói: “Được rồi, con tiếp tục cùng thúc thúc nói chuyện, nhưng không được lại ngồi lên chàng môn.”

“Dạ.” Bé có chút rầu rĩ không vui. Hắn rõ ràng nhìn thấy ngón tay thúc thúc động đậy mà.

Ngay khi Tư Đồ Đấu vừa bước được một chân ra khỏi cửa phòng, phía sau lại vang lên thanh âm hưng phấn kích động của tiểu tử kia.

“Cha, ngủ thúc thúc thật sự tỉnh.”

Tư Đồ Đấu xoa xoa huyệt thái dương. Tiểu tử này …

“Ngủ thúc thúc!” – Tư Đồ Thành ngọt ngào gọi.

Liễu Thanh Lam mới từ trong mê man tỉnh lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phóng đại trước mắt giống như là đã từng quen biết, không khỏi có chút hoảng hốt. Hắn hiện tại ở nơi nào?

“Liễu Thanh Lam!” Tư Đồ Đấu xoay người, khi nhìn đến Liễu Thanh Lam đã mở mắt ra, rốt cục lộ ra thần sắc kinh ngạc, một bước dài trở lại bên giường: “Ngươi rốt cục tỉnh!”

Liễu Thanh Lam há miệng thở dốc, lại không thể phát ra thanh âm nào.

“Ngươi đã mê man ba năm, tạm thời vẫn chưa nói được.”

Liễu Thanh Lam gật đầu. Ba năm sao? Hắn thế nhưng vừa tỉnh lại đã là ba năm sau!

Tư Đồ Thành thừa dịp hai đại nam nhân nói chuyện đã bay nhanh chạy vào phòng ngủ, đem tin tức ngủ thúc thúc tỉnh lại nói cho mẫu thân.

Rất nhanh, Tô Thanh Vũ liền xuất hiện trong sương phòng.

“Thật sự tỉnh! Ta còn nghĩ là Thành nhi gạt ta chứ.”

Nhìn đến nàng xuất hiện, Liễu Thanh Lam ánh mắt sáng ngời, sắc mặt Tư Đồ Đấu thì lại một mảnh đen sì.

“Tỉnh là tốt rồi.” – Tô Thanh Vũ nghĩ  đến sư nương vẫn đang mê man, trong lòng lại trầm xuống. Nếu sư nương cũng tỉnh lại thì tốt quá, nàng sẽ không mỗi lần nhìn đến sư phụ đều cảm thấy áy náy sâu sắc.

“Tô … cô nương …” – Liễu Thanh Lam thanh âm khàn khàn nói.

“Tư Đồ phu nhân.” – Tư Đồ Đấu cứng rắn sửa lại.

Tô Thanh Vũ không khỏi bật cười.

Liễu Thanh Lam cười cười, không nói nữa.

“Ta đi nấu chút cháo hoa cho hắn, huynh đệ các ngươi tâm sự đi.” – Nàng hợp thời cáo lui, đem không gian để lại cho anh em bà con hai người họ.

Liễu Thanh Lam nhìn theo bóng nàng rời đi.

Tư Đồ Đấu nói với con vẫn đang vẻ mặt vui vẻ, hưng phấn không hiểu gì: “Cha có chuyện cần nói với thúc thúc, con theo mẹ đi.”

Tư Đồ Thành bĩu môi, tuy rằng không cam lòng nhưng vẫn nghe lời gật đầu: “Dạ.”

Tới khi sương phòng chỉ còn lại hai người, Tư Đồ Đấu mới nói: “Thanh Lam, nàng là biểu tẩu của ngươi.”

Liễu Thanh Lam ánh mắt buồn bã, trong lòng nổi lên một tia chua xót. Rõ ràng người gặp nàng trước là hắn.

Tư Đồ Đấu vỗ vỗ vai hắn, đứng dậy: “Hảo hảo bảo dưỡng thân thể đi. Ngươi có thể tỉnh lại, đối với chúng ta mà nói là một điều kinh hỉ.

“Cám ơn.”

“Không cần cảm tạ, lúc ấy là Vũ nhi cứu ngươi.”

Liễu Thanh Lam nghe xong, khóe miệng không khỏi cong lên.

Thấy thế, vẻ mặt Tư Đồ Đấu lại có chút không vui. Tuy rằng bọn họ là anh em bà con, tuy rằng Thanh Lam thân mình chưa khỏi hẳn, nhưng Vũ nhi là thê tử của hắn, đời này đều là người của hắn, ai cũng không được phép mơ tưởng đến nàng! Cho dù là Thanh Lam, hắn cũng sẽ không cho phép, tuyệt đối không!

o0o

Nửa năm sau, Liễu Thanh Lam đã lại có thể ra ngoài hành tẩu, nhưng độc tính của Thiên niên mộng quá lớn nên công lực của hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.

Tư Đồ Thành suốt ngày quay chung quanh bên người hắn, thượng lủi hạ khiêu, quấn quít đòi hắn kể giang hồ chuyện cũ.

Nhìn đến tình hình như vậy, Tô Thanh Vũ cảm khái nói: “Tính tình Thành nhi như vậy, giao cho đại ca ta mới là tối thích hợp.”

Tư Đồ Đấu ghé mắt: “Ta cũng không muốn có một đứa con giống như Phong Đại Thiếu.”

“Kỳ thật tính tình đại ca cũng không tệ.”

“Hừ!” Hắn dùng giọng mũi tỏ vẻ khinh thường.

“Nương, hai người đang nói đến cậu sao?” – Tư Đồ Thành lỗ tai cực thính nghe xong liền theo bên cạnh nhảy qua đó, vẻ mặt tò mò: “Khi nào thì con có thể đi gặp cậu?”

“Gặp hắn làm gì?” – Đây là thanh âm bất mãn của Tư Đồ Đấu.

“Được, có thời gian sẽ mang con đi gặp hắn, tiện thể vấn an ngoại công cùng bà ngoại của con luôn.”

“Còn có sư gia gia cùng bà nội.” – Tư Đồ Thành bổ sung.

Nàng xoa xoa đầu con, cười gật đầu: “Được!”

Tư Đồ Đấu nhìn thê tử, nhẹ giọng hỏi: “Nàng lại muốn xuất môn?”

Tô Thanh Vũ gật đầu: “Ừ, cũng đến lúc đem đồ đến tặng sư phụ rồi.”

“Con cũng muốn đi, con cũng muốn đi!” – Tư Đồ Thành bắt đầu hưng phấn gọi tới gọi lui.

Tư Đồ Đấu nhịn không được hỏi thê tử: “Nó trước đây cũng như vậy sao?”

Tô Thanh Vũ mỉm cười: “Nó hẳn là giống đại ca ta.

“Giống Phong Đại Thiếu thì quả nhiên là không theo khuôn phép cũ.”

Tư Đồ Thành bất mãn, lập tức xen mồm biện bác cho mình: “Cha, con không có không theo khuôn phép a, con rất nghe lời mà.”

Tư Đồ Đấu nhìn con không nói gì, Tô Thanh Vũ một bên lại che miệng mà cười.

Cách đó không xa, Liễu Thanh Lam ngồi dưới tàng cây trúc cũng cười, trong lòng xúc động …

Không có thị phi chốn giang hồ, cuộc sống thì ra cũng có thể đơn giản mà khoái hoạt như vậy.

Vâng! Sau một thời gian lần khất, cuối cùng ta cũng đã hoàn bộ này. Cảm xúc thì nhiều mà đất thì ít nên thôi thì có gì ta sẽ tâm sự trong bài cảm nhận nhé. ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play