Đầu dây bên phía ông có rất nhiều tạp âm, có tiếng gió, còn có tiếng xì xèo của dầu chiên.
Khương Chỉ hỏi: "Ba đang nấu cơm ạ?"
"Ừ, hôm qua lúc con về nhà trông rất mệt mỏi. Mẹ con bảo ba nấu cho con mấy món ăn ngon."
Từ giọng nói của Khương Thuận Nghiêu có thể nghe ra được tâm tình hiện tại của ông không tệ. Ông nếm thử độ mặn nhạt của món ăn, chép chép miệng hai cái, lại cho thêm hơn nửa muỗng đường, vừa đảo nồi vừa hỏi con gái:
"Chỉ Chỉ, tối nay mấy giờ con về? Ba làm cho món cá sóc*, trên bếp còn đang đun món gà ác hầm cẩu kỷ và đẳng sâm** đấy!"
* Cá sóc: Có tên tiếng Anh là The Squirrel-shaped Mandarin Fish, là món ăn truyền thống nổi tiếng nhất của Tô Châu. Điểm đặc biệt nhất của món cá chiên này là tạo hình làm sao cho thật tinh tế để những miếng cá trông giống như chú sóc. Nước sốt phải vừa ngọt vừa chua để đủ độ ngon cho món ăn.
** Cẩu kỷ, đẳng sâm: đều là tên của các vị thuốc Đông Y.
Cô dường như không nhận ra rằng, làm như vậy sẽ càng có lợi cho anh hơn.
"Vậy sao con không trực tiếp gọi cho mẹ?"
Khương Thuận Nghiêu không biết số điện thoại gọi cho mình không phải là số của con gái. Ông lầm bầm vài câu rồi lớn tiếng gọi vợ mình.
"Chỉ Chỉ muốn bà nghe điện thoại kìa, tôi còn đang phải trông bếp nữa, sợ bị dính nồi, bà đến nhà bếp đi!"
"Chỉ Chỉ à, có chuyện gì thế?"
Điện thoại vẫn truyền đến tiếng đảo muỗng, chứng tỏ Nhạc Nhiễm vẫn chưa rời khỏi nhà bếp, Khương Thuận Nghiêu còn ở bên cạnh.
Hi vọng điện thoại không bật loa ngoài.
Mang tâm trạng tuyệt vọng chết sớm chết muộn đều là chết, Khương Chỉ quyết định nói thẳng cho Nhạc Nhiễm biết.
"Mẹ, con... hình như vừa mới đồng ý lời cầu hôn của người ta."
"Keng....!"
Một tiếng va chạm của vật thể lớn vang lên, khiến Khương Chỉ sợ tới mức run tay, suýt chút nữa thì ném điện thoại ra ngoài.
"Trời ạ, ông làm cái gì thế!"
Tiếng thét chói tai của Nhạc Nhiễm đồng thời vang lên.
Khương Chỉ vội vàng hỏi:
"Chuyện gì thế ạ? Mẹ, nhà mình vừa xảy ra chuyện gì thế? Sao lại có tiếng va đập lớn như vậy?"
Nhạc Nhiễm còn chưa kịp trả lời, điện thoại di động đã bị Khương Thuận Nghiêu cướp mất.
"Về nhà!"
Giọng điệu của ông cứng rắn, không cho phép từ chối. Trong lòng Khương Chỉ một mảnh lạnh lẽo, xem ra vừa rồi Nhạc Nhiễm đã bật loa ngoài nói chuyện với cô.
Không thấy Khương Chỉ trả lời, Khương Thuận Nghiêu lại lặp lại một lần nữa.
"Con dẫn thằng nhóc kia, về nhà, hiện tại, ngay lập tức!"
Còn phải dẫn theo Trì Triệt?
Khương Chỉ khó xử nói: "Nhưng bây giờ con vẫn còn đang trong thời gian làm việc, còn anh ấy cũng không biết có thời gian hay không... Chúng ta có thể hẹn gặp nhau vào lúc khác được không ạ?"
Nói không chừng đến lúc ấy cô sẽ tìm ra lý do để từ chối Trì Triệt, vậy thì sẽ không cần dẫn anh về nhà.
Trì Triệt nào có cho cô cơ hội để làm như vậy. Khương Chỉ còn chưa kịp dứt lời, đã nghe thấy người đàn ông bên cạnh mình lên tiếng:
"Anh có thời gian, em cũng có thể xin nghỉ."
Bây giờ về luôn cũng được.
Khương Chỉ: "..."
Khương Thuận Nghiêu: "..."
Hôm qua thấy Khương Chỉ mệt mỏi trở về từ tiệc tối, sau đó hết luyện chữ lại nghe nhạc, lục đục đến hơn nửa đêm mới chịu đi ngủ, Khương Thuận Nghiêu và Nhạc Nhiễm đều rất lo lắng.
Hai người họ suy đoán, liệu có phải Chỉ Chỉ dự tiệc gặp phải chuyện gì khó xử, không lôi kéo được nhà đầu tư, còn bị người ta bắt nạt hay không?
Lo lắng trong nhà cách âm kém, hai người họ nhịn mãi đến lúc Khương Chỉ đi làm, mới dám thảo luận chuyện này.
Vốn định tối nay làm chút đồ ăn Khương Chỉ thích để an ủi con gái, nào ngờ con gái lại đồng ý lời cầu hôn của người ta.
Kết hợp với chuyện xảy ra trước đó, lời giải thích đầu tiên xuất hiện trong đầu Khương Thuận Nghiêu chính là, con gái của ông cảm thấy thất bại vì gặp chuyện khó xử trong lúc dự tiệc tối, để giúp gia đình, cuối cùng quyết định hy sinh hạnh phúc cả đời.
Ông sốt ruột đến mức như có lửa đốt trong lòng.
Nghe được tiếng Trì Triệt truyền đến từ đầu dây điện thoại phía con gái mình, Khương Thuận Nghiêu càng thêm sốt ruột.
Thằng nhóc này lừa con gái ông đã đành, lại còn ở bên cạnh giám sát con gái ông nói chuyện với ông?
Trì Triệt còn chưa đến nhà vợ ra mắt đã vô tình để lại ấn tượng vô cùng đáng ghét trong lòng ba vợ tương lai.
Nhưng nếu anh đã nghe thấy lời ông nói, Khương Thuận Nghiêu cũng không tiện nói thêm gì nhiều.
"Ba và mẹ ở nhà chờ hai đứa trở về."
Ông trầm giọng nói ra câu đó rồi lập tức tắt điện thoại.
Sự tình phát triển quá nhanh, Khương Chỉ cảm thấy tất cả mọi việc bao gồm cả việc anh vừa mới cầu hôn cô đều không chân thực, cho nên động tác cũng trở nên chậm chạp.
Chờ đến lúc cô cất điện thoại vào túi xách, lật đật đứng dậy thì Trì Triệt đã mặc xong áo khoác, đồng thời không biết lấy từ đâu ra một chiếc áo khoác nữ săn sóc khoác lên vai Khương Chỉ:
"Ngoài trời lạnh, nhưng xe anh đỗ ngay trong bãi đỗ xe rồi. Nếu em không muốn mặc thì khoác vậy cũng được."
Giọng điệu và động tác của anh vô cùng tự nhiên.
Khương Chỉ có chút ngẩn ngơ, hành động của Trì Triệt như đang chứng minh cho lời vừa rồi anh đã nói: Anh không cho rằng hai người đã chia tay, mối quan hệ yêu đương giữa bọn họ vẫn còn đang tiếp tục.
Ngay sau đó, Khương Chỉ cũng sinh ra ảo giác.
Dường như hai tháng qua vẫn chưa hề xảy ra chuyện gì, dường như cô chỉ ở lại trường học một thời gian ngắn mà thôi.
Ngoại trừ việc đó ra, mọi chuyện vẫn như trước.
Lúc bốn người Khâu Minh Lộ bày trò sỉ nhục Khương Chỉ, trong nhà hàng không có nhiều khách, nhưng nhân viên lại có mặt đầy đủ.
Sau đó, những nhân viên chứng kiến vở tuồng này bắt đầu đi lan truyền với người khác, một truyền mười, mười truyền trăm, cứ thế mọi người trong cả tòa cao ốc đều biết.
Chỉ có mấy người thích hóng hớt, sợ thiên hạ không có thị phi mới vì chuyện này mà cảm thấy vui vẻ.
Phần lớn những người còn lại đều cảm thấy thương cho Khương Chỉ bị vạ lây.
Người có tiền thì thường đê tiện, nhìn thấy người trước kia có thân phận cao hơn mình ngã xuống, không giúp đỡ người ta thì thôi, lại còn muốn dẫm lên đỉnh đầu người ta mấy phát.
Thấy ông chủ dẫn Khương Chỉ đi, lại sai người lấy đi điện thoại chụp ảnh video của bốn người, không ai cảm thấy Trì Triệt đang muốn giúp cô xả giận.
Giống như như chuyện của Thích Huệ Tử lúc trước hay chị Tô gần đây vậy, một nhân viên nhỏ bé so với khách hàng nhiều lần tiêu xài mạnh tay, bên nào nặng bên nào nhẹ, không cần hỏi cũng biết.
Mà chính vì đoán trước được kết cục của Khương Chỉ, cho nên bọn họ càng khó chịu trong lòng.
Bởi vì bọn họ và Khương Chỉ đều ở cùng một giai cấp, chuyện xảy ra với Khương Chỉ ngày hôm nay, hoàn toàn có thể xảy ra với bất kỳ người nào trong số bọn họ sau này.
Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Trong lúc nhất thời, tâm trạng của tất cả nhân viên đều vô cùng tồi tệ.
Nhưng bọn họ buồn rầu không được bao lâu, tin tức Trì Triệt hạ lệnh đuổi bốn người Khâu Minh Lộ đi, đồng thời gạch tên họ ra khỏi danh sách hội viên, sau này sẽ không tiếp đãi bọn họ nữa đã được lan truyền khắp Serendipity.
Đây cú lật ngược tình thế mà mọi người không thể nào nghĩ đến.
Chị Tô còn truyền đạt y nguyên lời nói của Trì Triệt không sai lệch một chữ nào: “Ông chủ Trì nói, Serendipity có quyền từ chối phục vụ đối với những vị khách sỉ nhục nhân viên, cố tình gây sự.”
Lúc trước có không ít người nghi ngờ năng lực của ông chủ nhà hàng, cảm thấy anh còn quá trẻ, không đáng tin cậy, không thể kinh doanh tốt Serendipity.
Bây giờ sau khi nghe Trì Triệt cam đoan: “Cấp trên sẽ không chỉ vì kiếm tiền mà không để ý đến quyền lợi của nhân viên”, tất cả mọi người đều được trấn an, không chỉ bắt đầu có lòng tin vào Serendipity, mà còn xóa bỏ nghi ngờ về Trì Triệt.
Cái gì mà tuổi trẻ không đáng tin cậy?
Người ta không thể là kiểu người tuổi trẻ tài cao hay sao?
Đến khi nghe nói Trì Triệt giúp Khương Chỉ xin nghỉ, dẫn cô rời khỏi công ty, cũng không ai cảm thấy có gì bất thường.
Tất cả còn rối rít cảm động nói: “Ông chủ Trì quả là một ông chủ tốt biết quan tâm nhân viên, còn tự mình đưa nhân viên chịu uất ức về nhà, huhu. Tôi nhất định phải làm ở Serendipity cho đến khi về hưu mới được.”
“???” Giám đốc Mã nghe xong, trong đầu hiện ra một hàng dấu chấm hỏi.
Ông ta biết rõ sự thật, nhưng lại không chịu nói ra.
Mọi người đều chìm đắm trong không khí độc dược, khiến cho giám đốc Mã có cảm giác mình giống như thái giám tổng quản hầu cận hoàng thượng.
Mà dường như ông ta càng ngày càng hưởng thụ cảm giác chỉ một mình ông ta biết được chân tướng này.
Khương Chỉ và Trì Triệt lên xe đúng vào giờ cao điểm, đường rất đông.
Hai người phải mất một tiếng mới đến được tiểu khu nhà Khương Chỉ.
Sau khi tài xế lái xe vào tiểu khu, bởi vì đường đi quá hẹp, sợ người dân di chuyển không tiện, cho nên lái xe rất chậm.
Mười mấy phút sau tài xế mới phát hiện, mình chỉ đang vẽ vời cho thêm chuyện.
Ở tiểu khu cũ có cơ sở vật chất xuống cấp, hiệu quả cách âm của mỗi nhà đều không tốt này, đều là những gia đình thu nhập một năm không quá 10 vạn, hoặc là những người trẻ tuổi vừa mới tới thành phố lập nghiệp, muốn cố gắng cắt giảm chi tiêu.
Xe của Trì Triệt trong mắt họ, giống như nhân dân tệ biết đi vậy.
Không cần biết giá cả cụ thể, nhưng chỉ nhìn sơ qua bề ngoài liền biết đây là xe xịn mà họ có tích cóp cả đời cũng không mua nổi một cái lốp xe.
Cho nên, khi nhìn thấy hai người ngồi xe sang về đến tiểu khu, dù còn cách rất xa, tất cả mọi người đều ăn ý dạt sang hai bên, chỉ sợ vô tình cọ xước thân xe sẽ phải lấy cả một tháng lương của mình để bồi thường.
"Sao lại có chiếc xe hơi đắt tiền như vậy đi vào tiểu khu chúng ta nhỉ?"
"Đúng thế, chẳng lẽ có ai trúng xổ số à?"
Bọn họ chụm đầu vào bàn tán.
Mãi cho đến khi có người tinh mắt, nhận ra chiếc xe sang trọng này dừng ở trước nhà số 7 lầu 2, mọi người mới hiểu được.
"Chắc là bạn bè của nhà họ Khương."
"Chắc chắn rồi, nhìn người nhà họ chẳng thấy giống người sống ở tiểu khu chúng ta chút nào."
"Con gái nhà họ rất xinh đẹp, tính cách cũng không tồi, lần trước bà tôi đau thắt lưng, cô ấy còn giúp bà tôi xách đồ ăn về đến tận nhà đấy."
....
Khương Chỉ dẫn Trì Triệt lên lầu, tài xế ở lại trong xe chờ.
Vừa vào cửa, mùi thức ăn thơm nức xộc vào mũi lập tức kéo giãn trái tim đang căng thẳng của Khương Chỉ.
Tâm trạng lo sợ của cô cũng lắng xuống, cô vừa thay giày, vừa làm nũng với ba mẹ đang ngồi đợi trên sofa.
"Cơm đã nấu xong rồi ạ? Vậy chúng ta ăn cơm trước có được không?"
Ăn cái gì mà ăn.
Lúc nghe Khương Chỉ nói cô đồng ý lời cầu hôn của người ta, Khương Thuận Nghiêu bị đả kích không khống chế được lực tay, cầm cái muỗng đập một phát thủng nồi, ngay cả nồi canh bên cạnh cũng đổ mất.
Khương Thuận Nghiêu còn chưa kịp trả lời câu hỏi của con gái, đã bị động tác ngay sau đó của cô làm cho trợn trừng mắt.
Trong lúc Khương Chỉ nói chuyện với ông, cô còn tiện tay lấy thêm một đôi dép đi trong nhà dự bị từ trong tủ giày ra, đặt xuống trước mặt người đàn ông lạ mặt đang đứng sau lưng mình.
"Phòng ăn nhà em hơi nhỏ, ngồi không đủ bốn người. Anh đi rửa tay với em, sau đó bưng đồ ăn đến bàn trà ở phòng khách đi."
Lúc thấy thằng nhóc kia không phải Hà Ngộ, Khương Thuận Nghiêu không còn lo lắng nhiều như trước.
Nhưng khi nghe thấy lời đối Khương Chỉ nói với thanh niên kia, giọng điệu thân thiết, động tác tự nhiên quen thuộc, giống như hai người đã ở bên nhau rất lâu.
Trái tim Khương Thuận Nghiêu lại bắt đầu cảm thấy đau nhói.
Mà Trì Triệt lại vô cùng hưởng thụ, ánh mắt và giọng điệu của anh cũng vô thức trở nên dịu dàng hơn:
"Được."
Đổi giày xong, anh đi theo Khương Chỉ vào.
Lúc đến trước mặt người vẫn luôn có sắc mặt không tốt là Khương Thuận Nghiêu, anh dùng vẻ mặt nghiêm túc mà trước giờ Khương Chỉ chưa từng thấy, trịnh trọng khom người chào cha mẹ cô.
Khương Chỉ đứng lại.
Mà Khương Thuận Nghiêu và Nhạc Nhiễm vốn định mở miệng, cũng bị hành động này của anh chặn đứng.
"Chú, dì, cháu xin lỗi, vì đến đây vội vàng nên cháu không kịp mang quà gặp mặt đã chuẩn bị từ trước cho hai người. Nhưng dù sao cũng lần đầu tiên gặp mặt, nếu đến tay không thì thật sự không tốt, cho nên trên đường đi cháu tạm thời mua vài thứ khác."
Trước tiên Trì Triệt giải thích qua một chút, sau đó mới lễ phép đặt hai hộp quà trong tay lên bàn trà.
Bộ dạng này hoàn toàn khác biệt với "sắc mặt" lúc gài bẫy Khương Chỉ ở nhà hàng.
Con sói to Trì Triệt kẹp chặt cái đuôi, đứng trước mặt ba mẹ Khương, giả vờ làm một con cừu nhỏ ngây thơ.
Giọng điệu cùng với biểu hiện của anh có vẻ rất khẩn trương.
"Không biết chú dì có thích hay không?"
Giống như sợ Khương Thuận Nghiêu và Nhạc Nhiễm sẽ bởi vì quà gặp mặt chuẩn bị không tốt mà cho rằng anh chỉ ứng phó, không đủ chân thành.
Ba mẹ càng yêu thương con gái, lại càng muốn nhìn thấy biểu hiện giống như Trì Triệt vừa rồi.
Bởi vì anh càng lo lắng, càng chứng tỏ anh quan tâm con gái của họ.
Nhìn màn biểu diễn của cậu chủ Trì, Khương Chỉ giật giật khóe miệng.
Đúng là biết làm bộ.
Không nói đến sự xảo quyệt trong cả giọng điệu lẫn hành động, đơn giản là câu nói vừa rồi của anh với Khương Thuận Nghiêu và Nhạc Nhiễm cũng đã chứa đựng không ít âm mưu tính toán.
Nếu không phải cô và Trì Triệt cùng đi một xe, biết rõ giữa đường tài xế đã đặc biệt lái xe trở về nhà họ Trì một chuyến, đồng thời được tận mắt chứng kiến hai nữ giúp việc mang hai hộp quà này từ trong nhà họ Trì đi ra, tận tay giao cho Trì Triệt, có lẽ cô cũng thật sự tin vào lời nói dối "trên đường mua tạm" này của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT