Công chính và thụ chính vẫn còn bị bất ngờ trước hành động của Hoa Nhi, cả hai chỉ biết đứng trố mắt ra mà nhìn. Nhưng rồi rất nhanh thụ chính Tiểu Ngư liền hoàn hồn.

Tiểu Ngư khi này chạy đến bên cạnh Hoa Nhi cùng ả nô tỳ, rồi bắt đầu dùng sức đẩy mạnh Hoa Nhi khỏi nô tỳ của hắn.

Hoa Nhi bị đẩy mạnh liền lảo đảo rồi ngã xuống nền đất, nàng lúc ấy bị đẩy ngã đến choáng váng.

Còn Tiểu Ngư thì vội vã đỡ nô tỳ của hắn đứng dậy, rồi lo lắng quan sát sắc mặt của ả.

Tuy loại độc này không lấy mạng người, nhưng hắn lo rằng dùng một liều quá lớn cùng một lúc sẽ để lộ ra vài biểu hiện lạ. Để tránh người nam nhân khoác long bào kia nhận thấy sự khác thường, Tiểu Ngư giả vờ nâng mặt nô tỳ của hắn lên ngắm nghía vết thương ở hai bên miệng do Hoa Nhi gây ra vì dùng lực mạnh.

Long Quân Dao lúc này vẻ mặt bình thản nhìn thụ chính làm trò, thế nhưng đôi mắt đen huyền kia đã lạnh đi vài phần. Cô không chú ý đến thụ chính mà bước qua hắn, rồi tiến đến cạnh Hoa Nhi rồi nâng nàng đứng dậy.

“Hoàng hậu nương nương, người cũng quá là độc đoán đi! Không bằng không chứng thì liền vu oan giá họa. Đã thế, người còn dùng cách này để kiểm chứng. Thật là quá tàn nhẫn rồi!” Tiểu Ngư giọng nói đã lạnh như băng, tông giọng của hắn cũng nâng lên vài bậc.

“Hửm? Ta độc đoán? Ta tàn nhẫn?” Long Quân Dao nghiêng đầu hướng mắt nhìn thẳng gương mặt giận dữ của thụ chính.

Thụ chính hắn nói cô độc đoán? Hắn nói cô tàn nhẫn? Nhưng Long Quân Dao cô làm sao có thể độc ác và ghê tởm như hắn cơ chứ!

“Tiểu Ngư công tử, ngươi dám vô lễ với nương nương!?” Hoa Nhi trợn mắt nhìn thụ chính. Nàng vừa tức giận vừa kinh hãi trước thái độ của hắn dành cho Long Quân Dao.

“Ta nói không đúng sao? Hoàng hậu nương nương của bọn ngươi thật kinh khủng!” Tiểu Ngư vừa đỡ người nô tỳ vừa đưa mắt nhìn sang nha đầu trong bộ trang phục cung nữ đáp.

“Đủ rồi!” Lãnh Viêm với gương mặt không chút cảm xúc lớn tiếng quát khiến cho cả gian phòng phút chốc trở nên tĩnh lặng.

Lãnh Viêm lạnh nhạt nhìn qua vị hoàng hậu của mình, rồi lại đưa mắt nhìn sang thụ chính. Nhưng ánh mắt của hắn khi dành cho cả hai hoàn toàn khác nhau một trời một vực.

Lãnh Viêm hắn khi nhìn Long Quân Dao ngoài sự lạnh lùng xa cách ra thì chẳng còn gì khác. Thế nhưng, ánh mắt của hắn khi nhìn thụ chính thì tràn đầy cảm xúc, tràn đầy yêu thương. Cái ánh mắt nóng bỏng của hắn khi nhìn thụ chính làm sao mà thoát khỏi tầm nhìn của Long Quân Dao cô được cơ chứ.

Để phá vỡ sự tĩnh lặng do Lãnh Viêm mang đến, Long Quân Dao không nhanh không chậm nói:

“Tiểu Ngư công tử, ngươi nói ta vu oan cho người của ngươi? Vậy ta hỏi ngươi! Trà ta dùng là cống phẩm thượng hạng do hoàng thương ngự ban. Ta bị trúng độc, ta không nghi ngờ ả ta. Chẳng lẽ... ta nên nghi ngờ hoàng thượng hạ độc ta? Nếu như thế thì chẳng khác gì ngươi đang nói hoàng thượng đây là muốn ám sát nương tử của chính mình. Đúng chứ?”

“T-ta... ta không có ý đó! Hoàng hậu nương nương, người đừng có ăn nói hàm hồ!” Tiểu Ngư nghe Long Quân Dao nói xong liền bỗng xanh mặt. Hắn không biết trà mà ả hay dùng là do hoàng thượng ban tặng a.

“TO GAN! Ngươi dám cả gan hỗn láo với hoàng hậu nương nương!” Hoa Nhi vừa nghe thụ chính nói xong, mặt nàng liền đổi sắc rồi quát lớn.

Lãnh Viêm đứng bên ngoài nghe những gì Long Quân Dao nói cũng có lý đi. Nếu Tiểu Ngư nói không phải ả nô tỳ của hắn làm, thì chẳng khác gì đang ám chỉ trà của Lãnh Viêm hắn ta ban cho Long Quân Dao là trà độc.

Nếu như những lời này đến tai Long gia thì sẽ rất bất lợi cho Lãnh Viêm hắn a!

“Hoàng thượng, ta không có ý đó a!” Tiểu Ngư nhìn sang Lãnh Viêm, nhìn thấy nét mặt của hắn đã thay đổi thì liền cuống quýt giải thích.

“Được rồi! Tiểu Ngư, ta thấy hoàng hậu nói cũng không sai. Vật chứng cũng đã tìm thấy trên người nô tỳ ấy, thì làm sao có thể không phải do ả làm được chứ!” Lãnh Viêm hơi nhíu mày nhìn thụ chính rồi lại nhìn qua ả nô tỳ nói.

“Nhưng mà... hoàng thượng, người nghĩ mà xem. Trà là do tên nhất phẩm ngự trù gì đấy chuẩn bị, nên cũng có thể là do hắn làm cơ mà. Còn bình sứ này, nhỡ đâu là hiểu nhầm. Có thể đây là bình dược gì đó của nàng ấy thì sao.” Tiểu Ngư cố động não suy nghĩ ra những lời lẽ để biện minh cho ả nô tỳ của chính mình.

“Tiểu Ngư công tử, xin người đừng nói những lời vô lý như thế! Nếu là nô tài làm thì đã sớm cao chạy xa bay rồi. Nô tài làm sao còn dám ở lại trong cung cơ chứ!” Tên nhất phẩm ngự trù vừa nghe đến mình bị đưa vào diện tình nghi liền lên tiếng phản bác.

Tên ở ngự trù phòng vừa nói xong, thì ả nô tỳ vốn vẫn còn bình thường đứng bên cạnh thụ chính bỗng xảy ra cơn co giật dữ dội. Và rất nhanh sau đấy, ả liền ngã vật ra đất, còn miệng thì không ngừng trào ra thứ bọt màu trắng.

Đối mặt với tình trạng của ả ta, nó khiến cho tất cả mọi người có mặt bên trong căn phòng bỗng chốc trở nên im lặng đến lạ thường. Còn tên Tiểu Ngư thụ chính, mặt hắn khi này đã không ngừng biến hóa lúc trắng lúc xanh như con tắc kè hoa.

Còn Lãnh Viêm lúc ấy, mặt hắn lạnh đến cực độ nhìn chăm chăm người nữ nhân nằm bất động trên đất. Hắn hướng mắt nhìn sang người nam nhân nhỏ nhắn đang trong trạng thái kinh hãi với ánh mắt đã lạnh đi vài phần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play