Vừa tiến vào thế giới kế tiếp, chưa kịp nhận thức được gì thì Long Quân Dao đã thấy từ xa có người vận y phục cổ xưa, thân mình toả ra hào quang, một thân tiên khí ngời ngời cầm theo trường kiếm mà xông đến.

Long Quân Dao vẫn chưa hiểu được chuyện xảy ra, cô nhìn xuống vũ khí đang nắm chặt trong tay mà vẻ mặt mơ màng mờ mịt.

Cô lúc ấy thân mình khoác chiến giáp hoàng kim khí thế hơn người, trên lưng còn có một đôi cánh lớn. Và cả hai đang lơ lửng, bay lượn đánh nhau ở trên không trung.

Mắt thấy người kia đã đánh đến nơi, Long Quân Dao khó khăn tránh né một kiếm của người đó và rồi mới vung cây thương dài trong tay phản kích.

Mũi thương sắc nhọn đâm đến, đối phương rất dễ dàng bắt lấy được đầu thương. Tình hình khi đó vô cùng bất lợi cho Long Quân Dao.

Người nam nhân vận y phục màu tím than nét mặt thoáng lạnh xuống vài độ, hắn ta khi ấy vừa hung tàn vừa quyết đoán mà đâm thẳng lưỡi gươm sắc bén xuyên qua bả vai của Long Quân Dao.

Long Quân Dao nhăn mày đau đớn rít lên một tiếng.

Cô vừa rồi như bị ai đó dán cho một lá bùa định thân vậy, thế nên cô mới không tránh né được một đòn đơn giản ấy.

Bị dính đòn đau, Long Quân Dao khi này đã thực sự phát cáu nên liền mạnh mẽ phát ra một luồng khí tức đẩy lùi kẻ thù trước mắt đi.

Tên kia bị khí thế của Long Quân Dao làm cho kinh ngạc, hắn trợn trừng mắt nhìn cô.

“Long Quân Dao, ngươi thân là thánh tướng, là người đứng đầu Long tộc, dưới một người nhưng trên vạn người, vậy mà ngươi lại dám có tâm tư bất chính lòng lang dạ sói dám mưu đồ hãm hại ta và cả thánh đế. Ngươi có biết tội?” Hắn ta hùng hồn phán tội Long Quân Dao.

Trầm mặt yên lặng lắng nghe những lời mà tên ấy nói, nhưng cuối cùng vẫn là cô không đủ kiên nhẫn để nghe hắn nói nhảm.

“Này, ngươi có biết người chết vì cái gì không?” Long Quân Dao mang theo vẻ mặt u ám hỏi hắn.

Không đáp lời cô, hắn ta chỉ hơi đảo tròng mắt rồi hất nhẹ cằm tỏ ý bảo cô nói tiếp.

“Đó là do nói quá nhiều. Và ngươi, lại nói quá nhiều.”

Nói xong, nụ cười nhạt trên môi Long Quân Dao thoáng biến mất. Tên đấy vẫn còn nghệt mặt chưa kịp phản ứng lại thì cô đã cầm theo thương mà xông đến.

Đầu thương đâm đến, hắn ta không né tránh kịp nên cứ vậy bị mũi thương đâm sâu vào giữa lòng ngực.

Trong phút chốc, y phục màu tím đang phấp phới giữa trời xanh dần hiện lên một vệt đen đỏ ở giữa ngực áo.

Một đòn này của Long Quân Dao vô cùng tàn nhẫn, rõ ràng là cô muốn một chiêu lấy mạng cái tên trước mặt.

Khi đó trong đầu của cô chợt hiện lên một cái tên, có lẽ là tên của cái tên khốn này.

Vô Khuyết!

Đúng vậy, đó chính là tên của kẻ trước mắt Long Quân Dao, cái tên ấy chính là dựa theo trí nhớ của thân xác mà cô đang dùng nên mới biết được.

“Vô Khuyết, chẳng phải ngươi lợi hại lắm sao? Ban nãy vẫn còn muốn lấy mạng ta, vì sao bây giờ chỉ mới nhận lấy một đòn bổn tướng mà đã trở nên khốn đốn như thế rồi?” Long Quân Dao bẩn tính trưng ra bộ mặt ngả ngớn cười nhạo đối phương.

Vô Khuyết bị mấy lời của Long Quân Dao chọc cho gân xanh nổi đầy trên gương mặt.

Hắn lúc đấy chật vật siết chặt thanh kiếm trong tay, nghiến răng ken két nhìn về hướng Long Quân Dao. Hai mắt hắn khi đó nổi đầy tơ máu trông như hắn và cô có thâm thù đại hận quyết không đội trời chung vậy.

Vô Khuyết lúc này như một kẻ điên lao đến tấn công cô liên hồi và không cho cô lấy một thời cơ để phản đòn. Chắc là bị mấy lời vừa rồi của cô chọc cho nổi giận rồi.

Long Quân Dao khi này có lẽ đã dần quen với thân thể hiện tại nên thân thủ cũng dần trở nên linh hoạt hơn.

Trận đấu giữa cả hai dần đi vào hồi căng thẳng, từ bên ngoài nhìn vào thì có vẻ Vô Khuyết chiếm thế thượng phong, nhưng thực chất thì chỉ có hắn mới biết rõ được tình cảnh của bản thân.

Đúng vậy, Vô Khuyết hắn đang bị Long Quân Dao chơi đùa như thể hắn là một món tiêu khiển rất thú vị của cô.

\-----------

Bên này cả hai đánh nhau thì trời đất cũng không ngừng run chuyển, mây đen vần vũ che kín mặt trời khiến cho bầu trời nắng đẹp trở nên tối mịt như giữa đêm khuya.

Trong từng đám mây lớn dày đặc không ngừng loé lên những tia sét lẫn tia lửa, và bên trong đấy còn có thấp thoáng thân ảnh một nam một nữ đang đánh nhau vô cùng dữ dội.

Vô Khuyết vung kiếm chém một nhát về phía của Long Quân Dao, cô linh hoạt nhún người một cái thì đã đứng trên lưỡi kiếm của hắn.

Vô Khuyết tức đến độ hai hàm răng cắn chặt vào nhau, còn mắt thì long lên trông cực kỳ hung tợn.

Quyết không để Long Quân Dao có thể đắc chí, Vô Khuyết rút lại lưỡi kiếm và mau chóng lại bồi thêm một nhát.

Cứ nghĩ Long Quân Dao sẽ không thể kịp thời né tránh đòn vừa rồi, nhưng nào ngờ đâu trong chỉ trong một cái chớp mắt thì từ lưng Long Quân Dao mở tung ra một đôi cánh lớn, rồi bay thẳng lên cao.

Đôi cánh của Long Quân Dao rất đẹp, đôi cánh to lớn mang một màu ánh kim lấp lánh, và người sở hữu đôi cánh này chỉ có mỗi cô mà thôi.

\------------

Cả hai cứ thế tiếp tục đánh nhau cho đến mấy ngày mấy đêm liền và làm cho trời long đất lở.

Long Quân Dao và Vô Khuyết đánh nhau từ thánh giới xuyên đến tận nhân giới.

Bây giờ bên dưới nhân giới, gió lớn không ngừng nổi lên từng đợt, bụi bay mù mịt, mây đen dày đặc nắng không thể xuyên qua nổi. Không những vậy, bên trong những đám mây cứ lúc ẩn lúc hiện hai dáng người làm cho mọi người ai nấy đều phải ngước lên nhìn ngắm dị tượng.

Đánh nhau đến lúc này thắng bại có lẽ đã sắp phân định. Long Quân Dao ngạo nghễ chĩa thẳng mũi thương vào Vô Khuyết khi hắn đang khuỵ người xuống để thở dốc.

Cô lúc này không chút nương tay giơ thương lên cao muốn một nhát lấy mạng kẻ trước mặt thì bỗng trời nổi đại nộ.

Sấm sét không ngừng loé lên rồi đánh xuống xuyên thủng qua những tầng mây lớn.

Những cột thiên lôi lúc xanh lúc tím lúc vàng cứ vậy giáng xuống không ngừng nghỉ.

Và điều đáng nói nhất chính là những đợt sét ấy đều nhắm thẳng vào Long Quân Dao mà đánh xuống.

Từng dòng sét đánh xuống xuyên qua thân thể cô, Long Quân Dao khi đó cảm thấy đau đớn vô cùng, cứ như đang có một thứ gì rất hung tợn chạy loạn trong thân thể cô và đang muốn xé toạc cô ra vậy.

Đau đớn rống lên, tiếng gào của Long Quân Dao tạo thành một trận cuồng phong lớn quét qua nhân giới, và nó trở thành một luồng đại khí làm xuyên thủng chín tầng mây.

Trong khi Long Quân Dao đang đau đớn quằn quại thì Vô Khuyết khó khăn chống đỡ thân thể đứng lên.

Lúc này bên tai hắn vang lên giọng nói quen thuộc của Thánh đế:

“Nhân lúc này hãy bẻ gãy đôi cánh của ả.”

Nghe theo chỉ dẫn của giọng nói, Vô Khuyết vẻ mặt lãnh khốc lao đến, hắn vừa nhảy đến gần Long Quân Dao thì sét liền ngưng.

Vô Khuyết mạnh bạo dùng thanh kiếm trong tay chém phăng mất đôi cánh của Long Quân Dao.

Bị chặt mất đôi cánh, Long Quân Dao lại một lần nữa gào lên, tiếng kêu đau đớn của cô vang dội đi khắp thất giới khiến cho người người rùng mình khiếp đảm.

Mất đi đôi cánh, bị thiên lôi đánh xuống, hiện tại Long Quân Dao vô cùng suy yếu.

Mắt thấy thời cơ đã đến, Vô Khuyết làm sao có thể bỏ qua cơ hội lần này.

Hắn ta khi này đánh một chưởng khiến Long Quân Dao từ trên cao rơi thẳng xuống vực thẩm sâu vạn trượng ngăn cách nhân giới và ma giới.

Để chắc chắn cô không còn mạng quay về để trả thù. Vô Khuyết biến trường kiếm thành một cái cung vàng lan toả hào quang, và mũi tên mà hắn dùng đến là mũi tên do thiên hoả rèn thành.

Vô Khuyết giương cung, mũi tên vẫn còn lưu lại lửa của thiên hoả mà cháy phừng phừng, nhưng không hiểu vì sao hắn lại không hề hấn gì.

Bắn tên đi, thiên hoả trên mũi tên khi đó hoà cùng ánh hào quang của cung vàng làm cho sát thương càng lớn.

Mũi tên cứ vậy xé toạc không khí, đánh tan từng trận gió lớn mà lao thẳng xuống vực thẩm và xuyên qua cơ thể Long Quân Dao.

Tuy đã bất tỉnh nhưng Long Quân Dao vẫn không khống chế được mà phun ra một ngụm máu lớn.

Và sau đó, Vô Khuyết đứng từ trên cao cảm nhận thấy rằng khí tức của Long Quân Dao đang dần tan biến, biến mất thì mới rời đi.

Đây chính là kết cục cuối cùng của kẻ dám đối nghịch với Vô Khuyết hắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play