Lần này mất điện trên quy mô lớn, cả trường quay rơi vào bóng tối đen kịt, may mà phần quảng cáo ngày hôm nay đã được lưu lại, nếu không lại phải quay lại lần nữa.

Trường quay kín như bưng, không có cửa sổ, muốn thông gió thì chạy máy điều hòa công nghiệp, muốn có ánh sáng thì phải bật đèn, bây giờ mất điện, mọi người như thể biến thành người tối cổ.

Người phụ trách chạy tới, xin lỗi vì sự cố và mong họ nhanh chóng rời khỏi trường quay.

Trần Việt Dương và Phỉ Thường chỉ có thể vác theo mặt toàn kem nền, thay quần áo dưới ánh đèn pin điện thoại rồi đi về.

Bây giờ chỉ mới có hơn năm giờ chiều, bên ngoài trường quay trời nắng vỡ đầu. Phỉ Thường bị ánh nắng bên ngoài rọi chói cả mắt, bất giác đưa tay lên che, đầu lập tức nhớ về việc bên nãy xảy ra ở trong phòng tối.

Cảnh Quý Nhân giục cậu: "Ngây ra đấy làm gì, lên xe đi."

Phỉ Thường ngây ngốc "vâng" một cái, lộ rõ vẻ tràn trề tâm sự.

Cảnh Quý Nhân ngoái đầu nhìn Trần Việt Dương, nhíu mày hỏi anh: "Rốt cuộc vừa nãy cậu làm gì hả?"

Trần Việt Dương hỏi vặn lại: "Em nào đã làm được gì? Anh vèo cái đã chạy đến mất rồi còn đâu."

Câu "có phải cậu chà đạp con nhà người ta rồi phải không" cứ chực chờ bên miệng Cảnh Quý Nhân, nhưng nghĩ về tiền lương của mình, quyết định giả vờ như không biết cái gì thì hơn.

......

Xe minivan của Trần Việt Dương được trang bị đầy đủ, ngay cả dầu tẩy trang cũng có.

Hai anh em ngồi trên xe, hai trợ lý giúp họ tẩy trang. Phỉ Thường cực kỳ hợp tác, bảo nhắm mắt thì nhắm mắt, bảo ngẩng đầu thì ngẩng đầu.

Tẩy trang được một nửa thì di động của Phỉ Thường reo lên. Phỉ Thường đang vướng tay nên nhờ Cảnh Quý Nhân nhận giúp.

Cảnh Quý Nhân bật loa ngoài lên, giọng của trợ lý nữ vang lên.

Trợ lý nữ: "Phỉ Phỉ, anh ơi em thật sự xin lỗi anh, vừa rồi có mấy đơn hàng ship đến, có bảy tám đơn là của anh. Tụi em tưởng tất cả đều là quà fan tặng nên mới mở ra kiểm tra. Kết quả thành ra ở đấy có một kiện là đồ cá nhân của anh."

Phỉ Thường cười hề hề: "Không sao đâu, cái gì gửi đến thế?"

Cảnh Quý Nhân phê bình cậu: "Phỉ Thường, đời tư của nghệ sĩ rất quan trọng, mua hàng trên mạng sẽ lộ thông tin cá nhân của cậu. Nếu cậu có đồ gì muốn mua thì cứ nói thẳng với người trong công ty rồi công ty sẽ mua cho cậu, không cần phải tự......"

Giọng của cô bé trợ lý vang lên, cắt ngang lời Cảnh Quý Nhân: "Để em xem nào...... Phỉ Phỉ, đây là đồ của shop XX, một tấm vé VIP sát sân khấy 5888 tệ, concert solo của Trần Việt Dương, chủ đề 'Việt Dương trong tim tôi'."

(*) Khoảng gần 21 triệu vnđ theo tỷ giá hiện tại.

Cảnh Quý Nhân: "????"

Trợ lý: "????"

Lái xe: "????"

Trần Việt Dương: "......"

Doanh số album bán ra trên thị trường đang ngày càng giảm sút, nhưng Trần Việt Dương đã 2 năm liên tiếp giành được ngôi đầu trong lượng tiêu thụ album, tổ chức concert lần nào cũng chật kín người. Năm nay là kỷ niệm 5 năm anh debut, dự kiến cuối năm nay sẽ phát hành album mới, nhắm vào hạng giải "ca sĩ được yêu thích nhất năm", vì vậy công ty quyết định tổ chức world tour cho anh, điểm đến đầu tiên chính là Bắc Kinh.

Vé 5888 tệ là vé đắt nhất, được đứng ba hàng đầu gần sân khấu nhất.

Phỉ Thường không ngờ bí mật của mình lại bị bại lộ trong tình cảnh này, bối rối vô cùng: "Sư huynh, em em em em có thể giải thích!"

Trần Việt Dương nhướng mày nhìn cậu: "Anh cũng muốn nghe em giải thích thật đấy. Nếu em muốn xem concert của anh thì cứ lấy thẳng của công ty là được, tiêu lắm tiền như thế để làm gì?"

"......Thế thì nó lại khác." Phỉ Thường cứng đầu nói, "Vé công ty phát thì không có quà tặng kèm."

"Muốn có quà tặng kèm thì cứ bảo với trợ lý của anh một tiếng, muốn bao nhiêu thì họ ắt đưa em bấy nhiêu."

Mắt thanh niên cao lớn bắt đầu đánh võng.

Trần Việt Dương nói: "Anh không thích người nói dối."

Gan Phỉ Thưởng bé tý tẹo teo, ở trước mặt đàn anh thì lá gan bé đến mức phải lấy kính hiển vi ra để tìm, cậu sợ quá phun hết cả sự thật ra: "Thực ra, thực ra em muốn thử xem mình liệu có thể được bốc trúng fan may mắn được lên trình diễn với idol không."

Phần cuối của mỗi buổi concert, Trần Việt Dương luôn chọn ra một người may mắn trong ba hàng đầu, cùng lên sân khấu hát với anh một bài. Trong ba hàng đầu thì cũng có ít nhất 100 người, xác suất 1% trúng thì lại chẳng cao tẹo nào.

Phỉ Thường thích Trần Việt Dương từ lâu lắm rồi. Lúc Trần Việt Dương biểu diễn, chỉ cần cậu rảnh miếng nào là phải đi xem bằng được, chỉ là khi ấy cậu chưa debut, nghèo rớt mùng tơi, chỉ vét được vé 200 tệ đứng xa tít mù khơi. Lần nào cũng mắt rưng rưng nhìn người may mắn trong ba hàng đầu được lên hát một bài với idol.

Kể từ khi ấy, trong lòng cậu đã hiện lên một ước nguyện hết sức giản đơn.

Cậu thầm nghĩ, nhất định phải tích được tiền.

Cậu nghĩ, đợi đến khi cậu tích đủ tiền, sẽ mua vé đắt nhất, cậu muốn ngồi vị trí mà Trần Việt Dương chỉ cần cúi đầu thôi là thấy mình, nghe anh hát.

Bây giờ cậu đã được debut hết sức thuận lợi, mặc dù chỉ là tay mơ trong chương trình tạp kỹ, nhưng ít nhất cũng đã có thu nhập kha khá, mua được vé phú hào 5888 tệ thì cậu cũng không đau lòng lắm.

...... Kết quả, màn tính toán trong âm thầm này của cậu bị sư huynh phát hiện rồi QAQ.

Trần Việt Dương cảm thấy cậu ngốc nghếch đến đáng yêu: "Sao em người thì dài nhưng não lại ngắn thế? Em là đàn em của anh, có phải là cọng cỏ ven đường đâu. Dù anh có bốc được em thật đi chăng nữa thì khán giả vừa nhìn thấy em cái thì chắc chắn sẽ nghi ngờ có sự sắp xếp từ trước, cảm thấy bất công."

"......Cũng đúng nhờ." Phỉ Thường cúi gằm đầu chán nản, cảm thấy mình lại gây phiền phức cho anh rồi.

"Nếu em muốn lên sân khấu cùng anh, thì rõ ràng có con đường dễ dàng hơn nhiều."

"Con đường nào cơ ạ?"

Trần Việt Dương đưa tay ra, xoa đầu cậu. Chiều cao hai người chênh lệch rất lớn, bình thường Trần Việt Dương luôn phải ngẩng đầu nhìn cậu. Chỉ có lúc này đây, anh mới có thể nhẹ nhàng xoa đầu thiếu niên này một cách thỏa thích.

"Phỉ Thường, em đến làm khách mời đặc biệt trong concert của anh đi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play