Hà Liêu Tinh vẫn là lần đầu trải qua chuyện tuyến thể tỏa nhiệt này, phản ứng đầu tiên chính là muốn nâng tay gãi cổ, mà không gian có hạn, khuỷu tay bị kẹp lại, căn bản không nhấc lên nổi.
Bùi Túc nhận ra được sự khác thường của cậu: "Làm sao vậy?"
Ở đầu hẻm bỗng nhiên truyền đến tiếng sột soạt, còn có tiếng bước chân hỗn độn.
"Thằng Hà Liêu Tinh kia ở đây này! Tao mới nãy chính mắt thấy! Nó trốn vào trong hẻm này!"
"Mau mau lên! Nó là chuột hả, hẻm hẹp thế nó chui vào kiểu gì? Má, thật sự ở đây á."
Một đứa nhỏ có mái tóc vàng óng* nghe vậy áp người lên đầu hẻm, lao lực nhìn vào trong.
*Nguyên văn: 一个头发金黄的黄毛 - Hán Việt: "nhất cá đầu phát kim hoàng đích hoàng mao"; hoàng mao vừa có nghĩa là lông vàng vừa có nghĩa là đứa trẻ
Trong một cái ngõ hẻm hẹp hẹp, Hà Liêu Tinh cùng Bùi Túc hai người chồng lên nhau, đại khái đứng ở chỗ cách đầu hẻm khoảng năm mét.
Hoàng Mao nâng ngón tay chỉ Hà Liêu Tinh, đôi mắt tỏa ánh sáng, nói chuyện cũng không quá lưu loát: "Mày mày mày chính là Hà Liêu Tinh?"
Bùi Túc cau mày liếc mắt nhìn người kia một cái, lại hỏi Hà Liêu Tinh: "Cậu quen à?"
Cảm giác nóng cháy ngày càng mãnh liệt, như là đèn cồn không ngừng liếm lên da thịt, Hà Liêu Tinh chậm rãi dịch thân thể ra một bên: "Coi như thế đi."
Ai có thể nghĩ tới oan gia ngõ hẹp đây, cậu rõ ràng không muốn gây phiền toái, mà rất rõ ràng phiền toái này đợi cậu tới.
Thấy Hà Liêu Tinh vậy mà còn bình tĩnh được như thế, Hoàng Mao quả thực vô cùng phẫn nộ: "Cái gì mà coi như thế đi! Ngày hôm nay ở đây cần phải nói rõ với tao, ngày đó người Đại Cẩu* gặp phải lúc thu phí bảo kê có phải là mày không?"
*Nguyên văn: 大苟; đại nghĩa là to lớn, cẩu trong cẩu thả
Đám người ở phố Văn Thanh bọn họ đã sớm nghe nói thằng Hà Liêu Tinh này không đơn giản, nhưng mấy lần lúc ra ngoài tìm việc đều bị đứa này quấy nhiễu, cũng còn chưa tính đi ——
Hai ngày trước lúc Đại Cẩu thu phí bảo kê của học sinh, vận may không tốt, lại bị Hà Liêu Tinh ngăn lại, không thu được phí bảo kê, còn bị Hà Liêu Tinh một bên đánh một bên dạy pháp luật Trung Quốc, Đại Cẩu chỉ còn kém khóc lóc kêu cha.
Đấy còn chưa hết, đến khúc cao trào, không biết là học sinh nào báo cảnh sát, dân cảnh đến hỏi chuyện, Hà Liêu Tinh một giây trở mặt, xin chú cảnh sát đứng ra vì cậu, nói cậu đã thấy Đại Cẩu thu phí bảo kê mấy lần, bây giờ Đại Cẩu tính ở chỗ này bịt miệng cậu, thật là một bộ dáng vô tội nhu nhược điềm đạm đáng yêu.
Đại Cẩu nước mắt trên mặt còn chưa khô thực sự là vạn câu mẹ nó, vừa định biện giải, nhưng bởi vì làm tặc làm lần dễ chột dạ, nhìn thấy cảnh sát liền nói năng không rõ ràng, sau đó liền bị mời vào trong cục cảnh sát.
Mà Hà Liêu Tinh cái ngày chó* kia, thế mà không có dân cảnh nào hoài nghi cậu, các dân cảnh còn trấn an cậu không phải sợ, bọn họ nhất định sẽ bảo vệ cậu.
*Nguyên văn: 狗日, Hán Việt: cẩu nhật; tiếng Anh: Dog"s Day, những ngày chó hay ngày chó mùa hè là những ngày nóng nực, oi bức của mùa hè. Trong lịch sử, chúng là thời kỳ sau sự trỗi dậy điên cuồng của hệ thống sao Sirius, mà trong chiêm tinh học Hy Lạp liên quan đến sức nóng, hạn hán, giông bão bất chợt, thờ ơ, sốt, chó điên và xui xẻo. Ngoài ra, kết quả tìm kiếm còn cho ra tiểu thuyết mạng "Cẩu Nhật Đích" - nguồn Baidu
Đại Cẩu bị tạm giam nửa tháng, sau khi trở lại liền tự giam mình, cả ngày ở nhà học thuộc giá trị quan cốt lỗi của chủ nghĩa xã hội, nói muốn kim bồn tẩy thủ*, từ đây một lần nữa làm người.
*Nguyên văn: 金盆洗手, thành ngữ tiếng Hán, có nguồn gốc từ nghi thức được cử hành để biểu thị cho nhiệm vụ của quan quân đã hoàn thành khi thuyền gửi lương thực cho hoàng cung Trường An thời Hán cập bờ ở bến sông Vị; về sau ý chỉ một ít nhân vật hắc đạo sau khi giàu có chuẩn bị an hưởng tuổi già, công khai tuyên bố cải tà quy chính; hiện nay cũng có ý chỉ từ bỏ một công việc, ngành nghề đã làm một thời gian dài trước đó - nguồn Baidu
Đại Cẩu là huynh đệ tốt nhất của Hoàng Mao, bây giờ thấy huynh đệ trong nhà bị dằn vặt thành như vậy, Hoàng Mao là người đầu tiên muốn tìm cho ra râu tóc Hà Liêu Tinh, biết được Nhất Trung sắp khai giảng, gã để bọn tiểu đệ ngồi trước cửa Nhất Trung canh mấy ngày, bây giờ rốt cuộc tóm được người!
Nội tâm Hoàng Mao lúc này chỉ có thể dùng từ kích động để hình dung: "Thằng quỷ, mày cũng có ngày hôm nay! Tao bây giờ không lột da của mày ra thì không được!"
Hà Liêu Tinh nhìn qua căn bản không sợ hãi: "Đến, tao ở đây này, mày ngày hôm nay nếu có thể đụng tới một cọng tóc của tao tao liền gọi mày một tiếng con trai!"
Hoàng Mao bị ngữ khí hung hăng của cậu kích thích, huyết áp vọt lên: "Con mẹ nó mày ——"
Đám tiểu đệ dồn dập ngăn lại: "Anh hai anh bình tĩnh bình tĩnh! Tuyệt đối đừng kích động! Chúng ta tìm một người gầy một chút chui vào đi!"
Mà rất hiển nhiên lời này bọn họ nói chậm, Hoàng Mao vóc người khôi ngô liều mạng vọt vào trong ngõ hẹp!
Chợt gã liền bị kẹt lại, còn không bao giờ có thể tiếp tục nhúc nhích về phía trước một phần.
Cảnh tượng vốn khí thế hùng hổ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau lập tức trở nên vô cùng buồn cười, Hoàng Mao giống như là một trái bóng bay bị ép vào một vật chứa không phải của gã, toàn thân từ trên xuống dưới ngoại trừ cái cổ ra những chỗ còn lại dường như bị chú định thân.
Hoàng Mao muốn rút ra, nhưng lại rút không được, gã khó tin nhìn Hà Liêu Tinh cùng Bùi Túc đang chồng lên nhau, lần đầu tiên cảm nhận được ác ý sâu sắc của thế giới này đối với người béo: "Đậu xanh?"
Hà Liêu Tinh nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ không thể động đậy của gã, trong nháy mắt cười điên rồi: "Ha ha ha ha ha ha người anh em à, đã biết sắp đánh nhau, mày tại sao không sớm giảm cân ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Hoàng Mao: "????"
Ánh mắt gã đã sắp đem Hà Liêu Tinh ra lăng trì trăm ngàn lần.
Bùi Túc từ đầu tới cuối cứ như quần chúng vây quanh tỉnh táo nhìn tình cảnh này: "..."
Qua một lát cố gắng, Hà Liêu Tinh rốt cuộc dịch được người ra, cậu không nói hai lời kéo tay Bùi Túc, trước khi đi còn quay lại nhìn tên tóc vàng mặt nghẹn đỏ, chỉ mặt chính mình: "Tao, Hà Liêu Tinh, cha mày, mày nhìn cho kỹ."
Trên đời cũng không tìm được người so với Hà Liêu Tinh phách lối hơn.
Hoàng Mao cực lực đưa tay ra muốn giữ Hà Liêu Tinh lại, nhưng gã chỉ có thể cử động ngón út, vì vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn Hà Liêu Tinh từ trước mặt mình trốn đi, kích thích đã chịu phải quả thực khó có thể dùng lời diễn tả được.
Đàn em bên ngoài còn đang nghiên cứu làm sao cứu gã ra, tận tình khuyên nhủ Hoàng Mao phải tỉnh táo, bằng không vẫn là thôi đừng trả thù, Hà Liêu Tinh chính là khắc tinh của bọn họ...
Có thể không phải là khắc tinh sao? Vài lần trước bị cậu dạy dỗ không nói đi, ngày hôm nay thật vất vả bắt gặp cậu đi một mình muốn vặt lông cậu, ra đường lại không coi ngày, gặp kiếp nạn này.
Quả thật là Hà Liêu Tinh trời đánh!
Hà Liêu Tinh lôi Bùi Túc chạy ra ngoài rồi liền không được nữa, cả người không còn chút sức lực nào, bước chân mềm nhũn, thiếu chút nữa trực tiếp té xuống.
Bùi Túc đúng lúc đỡ lấy cậu, ôm Hà Liêu Tinh rồi mới phát hiện người cậu rất nóng, như là đang phát sốt: "Cậu sốt?"
Đây thật sự là loại cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng sau gáy thấy nóng bỏng như dung nham chảy, mà được Bùi Túc ôm, lại giống như mát mẻ hơn nhiều, cảm giác thiêu đốt lui như thủy triều xuống, lại kỳ diệu là nó càng dịu đi bớt.
Hà Liêu Tinh áp chế thứ kích động muốn chui vào ngực Bùi Túc, mơ mơ màng màng nói: "Không. Cậu, cậu lấy điện thoại di động ra."
Bùi Túc không rõ vì sao lấy điện thoại di động ra: "Tìm bệnh viện gần đây ở đâu à?"
"Không." Hà Liêu Tinh nói, "Bấm 119, gọi đội phòng cháy chữa cháy tới đây, nói người qua đường nhiệt tình phát hiện có kẻ ngu si nhét mình vào ngõ hẻm không rút ra được..."
Bùi Túc: "..."
Hà Liêu Tinh là người đầu tiên y gặp suy nghĩ cho đối tượng đánh nhau như thế.
Bùi Túc sau khi gọi điện thoại xong, nhìn Hà Liêu Tinh đã không thể đứng thẳng người, giọng điệu hơi nâng lên một chút: "Đi bệnh viện."
Ra khỏi ngõ hẻm là đường cái, Bùi Túc từ trên vỉa hè gọi một chiếc xe bảo tài xế đi bệnh viện.
Dọc theo con đường đi bệnh viện này, Hà Liêu Tinh quấy không ngừng, hung hăng muốn đem quần áo mình xé ra, cuối cùng vẫn là Bùi Túc đè cậu lại, cậu mới miễn cưỡng yên tĩnh.
Đến bệnh viện rồi, bởi vì trước nhất là tuyến thể không thoải mái, cho nên trực tiếp đến khoa ABO.
Bác sĩ ban đầu cho là một lần phát nhiệt thông thường, cũng không coi là chuyện to tát, dựa theo lệ thường cho Hà Liêu Tinh làm một đống kiểm tra, nhưng chờ đến khi thấy kết quả kiểm tra rồi, sắc mặt ông chậm rãi trầm trọng.
Đo lường trong báo cáo biểu hiện, chất dẫn dụ của Hà Liêu Tinh đã đạt đến nồng độ vô cùng đáng sợ, tuyến thể đã không chịu nổi, này cũng không tính là kỳ quái, tầm mắt bác sĩ dừng ở một dòng cuối cùng của báo cáo, kéo mắt kính: "Cậu từ khi phân hóa vẫn dùng thuốc ngụy trang?"
Kiểm tra tuyến thể là một việc tương đối riêng tư, cho nên Bùi Túc chờ ở bên ngoài.
Mà chẳng qua một lát như thế, Hà Liêu Tinh lại nóng lên, cậu hết sức dùng nghị lực khắc chế kích động muốn xé quần áo, gật đầu một cái.
Từ góc độ pháp luật xem xét, Omega là chủng vật cực kỳ hi hữu, trên thị trường cấm bán bất kỳ vật phẩm nào bất lợi với Omega, thuốc ngụy trang xem như là thuốc ở vùng màu xám, dân cũng nhịn quan không nhìn*.
*Nguyên văn: 民不举官不究, Hán Việt: "dân bất cử quan bất cứu", là một cụm từ mang ý nghĩa phản ánh tư tưởng pháp lý rất đơn giản, nhưng khó có thể nói là đúng hay sai: Một mặt, cụm từ này mặc dù xuất phát từ xã hội phong kiến, nhưng lại phản ánh cô đọng đặc điểm thụ động của hoạt động tư pháp hiện đại và đặc điểm của xã hội hiện đại. Mặt khác, ủng hộ các khái niệm như kiểm soát quyền lực công và quyền tự chủ theo ý chí; mặt khác, bởi vì các quan chức thường sử dụng nó như một cái cớ cho hành động xấu ích kỷ, nên về mặt sử dụng, cụm từ này thường mang nghĩa xấu - nguồn Baidu
Bác sĩ cũng không hỏi rõ tại sao Hà Liêu Tinh muốn giả làm Alpha, nhìn thái độ cậu đối với vấn đề này liền biết cậu lảng tránh, vì thế ông đơn giản liền nói kết quả: "Thể chất của cậu tương đối đặc thù, chất dẫn dụ đáng tự hào là trước mắt chưa từng xuất hiện, theo đo lường, nồng độ rất cao, độ ngọt gần như trăm phần trăm, cậu hiểu ý tôi chứ?"
Độ ngọt rất cao, đây là cách giải thích tương đối vòng vo, những ý quanh đấy bác sĩ không nói ra.
Từ lúc sinh ra Omega đã mang theo sức hấp dẫn đối với Alpha, mà chất dẫn dụ của Omega càng cao, sức hấp dẫn đối với Alpha sẽ càng lớn, nói chung độ ngọt của Omega thường ở mức sáu mươi phần trăm, đây coi như là tiêu chuẩn của Omega, mà gần như trăm phần trăm, xưa nay chưa từng có.
—— đồng thời, việc này cũng mang ý nghĩa, một khi chất dẫn dụ của Hà Liêu Tinh bạo phát, chỉ cần là Alpha, sẽ điên cuồng muốn ký hiệu cậu, bắt lấy cậu, chiếm hữu cậu.
Hà Liêu Tinh mờ mịt một lát, chợt cứng ngắc tại chỗ.
"Còn có, bởi vì trường kỳ dùng thuốc ngụy trang, cho nên thân thể cậu đã xảy ra chút biến dị." Bác sĩ vẫn là lần đầu gặp phải tình huống như thế, cảm thấy khá mới mẻ, "Cậu nhất định phải lập tức đình chỉ việc uống thuốc ngụy trang, bằng không tình trạng tuyến thể của cậu sẽ chuyển biến xấu, về sau không hoạt động nữa, cuối cùng sẽ nguy hại đến tính mạng của cậu."
Hà Liêu Tinh như không quá hiểu mà nhăn mày: "Thân thể biến dị...?"
Bác sĩ giải thích: "À, nói cách khác thuốc ngụy trang đánh lừa cơ thể cậu, khiến cơ thể cậu hiểu sai rằng mình là Alpha, thời gian dài, cơ thể cậu liền cảm thấy mình thật sự là Alpha, thời điểm gặp phải chất dẫn dụ mình thích, sẽ có phản ứng sinh lý, ngứa răng về mặt sinh lý, muốn ký hiệu đối phương."
Hà Liêu Tinh: "......"
Cậu nhớ tới hai lần mình kích động, muốn cắn gì đó.
Lượng thông tin quá lớn, cậu có chút theo không kịp, an tĩnh một lát, hỏi ông: "Bác sĩ, cháu còn cứu được không?"
"Bước thứ nhất, cậu dừng uống thuốc ngụy trang." Bác sĩ nghiêm túc nói, "Bước thứ hai, có hai phương án, phương án một là tìm một Alpha có độ khớp rất cao với cậu ký hiệu cậu, sau đó định kỳ dùng thuốc bảo vệ tuyến thể trên cơ sở này (?), phương án hai là làm giải phẫu tuyến thể, tỷ lệ thành công ba mươi phần trăm."
Hà Liêu Tinh choáng váng: "Tỷ lệ thành công ba mươi phần trăm, thật giống hơi thấp...?"
"Ba mươi phần trăm tôi nói đã là cao, kiểu Omega như cậu tôi căn bản chưa từng gặp, muốn giải phẫu, ở đây chúng tôi không chắc có người nào dám làm, cậu phải đặc biệt đến thủ đô làm."
Hà Liêu Tinh cảm thấy nghe bác sĩ này nói chuyện, cậu giống như ngay bây giờ đã có thể chuẩn bị di ngôn rồi: "Nhưng mà, tìm một Alpha độ khớp rất cao, cũng không phải dễ ạ..."
Alpha độ khớp rất cao, cũng không phải cải thảo đâu, lên phố tùy tiện túm một nắm là được.
"Sao lại thế?" Bác sĩ đưa tay chỉ xuống báo cáo, "Tuyến thể của cậu lần này tỏa nhiệt cũng là bởi vì tiếp xúc gần với chất dẫn dụ Alpha yêu thích, kích thích quá độ, mới xuất hiện tình huống tỏa nhiệt, cậu tìm người đó đi."
Hà Liêu Tinh một hồi lâu mới hiểu được ý vị bác sĩ này.
Ông ấy muốn nói là, để Bùi Túc... ký hiệu cậu?
Không được, cách này có phải hoang đường quá không?
Bọn họ mới biết nhau hai ngày, để Bùi Túc ký hiệu cậu, việc này thích hợp không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT