Ngày hôm sau Hà Liêu Tinh đáp máy bay về Xuân Thành.

Tháng mười hai vừa đến, nhiệt độ Xuân Thành đột nhiên tuột xuống, trong cửa hàng trên đường phố ngẫu nhiên có thể thấy bày bán găng tay khăn choàng mũ.

Lúc Hà Liêu Tinh đi ngang qua, dừng chân một lát, đút tay vào trong túi.

Mai Thái mặc áo len màu đỏ thẵm tươi vui từ xa xa vẫy tay với cậu: "Tinh cậu còn đứng đó làm gì!"
Hà Liêu Tinh lấy lại tinh thần, đuổi theo nhóc.

Mùa đông trong phòng học mở máy điều hòa, cửa sổ đóng chặt, trên cửa sổ sẽ có một lớp hơi nước dày đặc, vuốt bỏ lớp nước đọng nhìn ra bên ngoài, vườn trường ngày đông dường như bỏ thêm một bộ lọc hiu quạnh.

Lúc nghỉ giữa giờ, Hà Liêu Tinh theo thói quen nằm úp về phía sau, muốn tìm người nói chuyện, mà khuỷu tay mới vừa chạm đến mặt bàn phía sau, mới ý thức được không có Bùi Túc.

Cho nên mới nói thói quen thật sự là một chuyện vô cùng đáng sợ, chỉ mới ba tháng, Bùi Túc đã hoàn toàn dung nhập vào trong cuộc sống Hà Liêu Tinh, thẩm thấu tiến vào từng tí từng tí.

Hà Liêu Tinh chậc một tiếng, cố gắng quên đi cảm giác đơn độc trong lòng.

Sau khi nghỉ tháng ngày đầu tiên lên lớp nhất định là giải đề thi, nhưng đối với Hà Liêu Tinh mà nói, trên cơ bản không cần nghe, thi xong rồi là hiểu rõ đề, tiếp tục nghe thêm một lần tương đương với lãng phí thời gian.

Cho nên thầy cô ở phía trên giải đề, cậu ở phía dưới tự mình tìm đề làm.

Lúc nghỉ ăn trưa, cậu chuồn khỏi trường, Mai Thì ở bên ngoài trường chờ đón cậu cùng đi xem triển lãm nhiếp ảnh.

Vốn là triển lãm nhiếp ảnh vừa vặn mở ngày hai, Hà Liêu Tinh có thời gian đi được, hai người cũng đã hẹn trước, nhưng không nghĩ tới lâm thời bay sang Hạ Thành, cho nên đành trì hoãn.

Hà Liêu Tinh đã sớm nhìn qua danh mục các tác phẩm ở triển lãm, có tác phẩm của nhiếp ảnh gia Mông mà cậu rất yêu thích, cậu muốn đi xem, Mai Thì kêu cậu ngày năm đến.

Mai Thì rẽ tay lái, nhập vào trong dòng xe chạy, tiện tay tắt thuốc, chờ đến khi gió lạnh thổi tán mùi thuốc lá trong buồng xe rồi, mới đóng cửa sổ xe lại.

Hà Liêu Tinh ngồi ở ghế phó lái, mặc một cái áo phao trùm kính người, mang khăn choàng cổ cashmere màu nâu nhạt, đường nét khuôn mặt vô cùng mềm mại.

Mai Thì ngẫu nhiên nhìn cậu hai lần, nhẹ nhàng ơ một tiếng.

Hà Liêu Tinh quay đầu nhìn sang: "Sao vậy ạ?"
Mai Thì đánh vô-lăng, thong thả bình tĩnh nói: "Mấy tháng không gặp, cảm giác hình như em thay đổi không ít.

"
Hà Liêu Tinh ngẩn ra: "Thay đổi chỗ nào?"
Chạy qua giao lộ đèn giao thông, Mai Thì xoay vô-lăng, xe chạy sang một đường nhỏ, anh thuận miệng nói: "Không tả được, cảm giác em không khó đoán như trước nữa.

"
Hà Liêu Tinh của khi trước, hoạt bán xán lạn, nhưng lúc ở một mình, cả người sẽ hiện ra vẻ yên tĩnh trầm lắng, không tương xứng với tuổi tác của cậu, điểm này từ những tác phẩm cậu chụp cũng có thể nhìn ra.

Theo lý thuyết, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, chính là độ tuổi náo nhiệt hiếu động, thích nhiếp ảnh, cũng phần lớn thích chụp hình ảnh náo nhiệt thoải mái, sống động bừng bừng, kiểu ngoài nóng trong lạnh này của Hà Liêu Tinh ngược lại là số ít.

Vậy mà hôm nay vừa gặp, khí chất cả người Hà Liêu Tinh dường như phát sinh biến hóa, những thứ sâu nặng trầm lắng kia từ từ rút bớt đi, thay vào đó chính là sự điềm tĩnh thành thục.

Loại biến hoa lặng yên không dấu vết này khiến cho sự cuốn hút của Hà Liêu Tinh tăng lên không ít, dường như bất kể đi tới đâu, dù cho ở trong đại chúng đông đảo, dù cho ở con đường rộn ràng đám đông, cũng có thể khiến người ta liếc mắt một cái nhìn thấy cậu, từ đó không rời mắt được.

Hà Liêu Tinh cũng không hề để ý, cười cho qua: "Chắc là vậy.

Lần này thật sự phải cảm ơn anh Mai, làm phiền anh rồi.

"
Triển lãm nhiếp ảnh vốn ngày một là kết thúc rồi, Mai Thì phụ trách phần đuôi, triển lãm ban đầu định kết thúc là tháo dỡ, nhưng vì chờ Hà Liêu Tinh, Mai Thì kéo thêm một ngày.

Mai Thì hầy một tiếng: "Có gì mà phải cảm ơn, ngày hôm đó em không tới ngược lại là chuyện tốt đấy.

"
Hà Liêu Tinh nháy mắt: "Tại sao?"
Vừa nhắc tới chuyện này Mai Thì liền không biết nên khóc hay cười: "Còn không phải là do cái bức biển trăng em chụp đó? Nhận thưởng người mới, lại được chủ biên của bọn anh khích lệ, tòa soạn chỗ anh rất nhiều người biết tới em, muốn gặp em một lần.

"
Mai Thì dừng một chút, dường như cảm thấy rất thú vị: "Tác phẩm đó của em bị người ta nhìn thấy trong danh sách, cũng có rất nhiều người nghe danh mà đến, cũng coi như là một nhóm fan của em đi.

"
Loại chuyện này đặt trên người hai mươi lăm tuổi thì không bất ngờ, đặt trên người nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp cũng không kỳ lạ, nhưng Hà Liêu Tinh chỉ là một người nghiệp dư theo kiểu chơi thử, còn chưa thành niên, lại rất có khiếu.

Hà Liêu Tinh ngày đó nếu quả thật tới, nói không chừng liền bị rất nhiều người vây xem.

Nghe thấy ba chữ "một nhóm fan" này, Hà Liêu Tinh cảm thấy khá ngạc nhiên: "! Thế này mà cũng thành fan được?"
"Em còn không biết à, nếu mà em lộ chân thân, fan chỉ có thể càng nhiều hơn, bây giờ giới nào cũng nhìn mặt mũi.

" Mai Thì rất có kinh nghiệm mà nghiêng đầu, cho cậu xem cái búi tóc của anh, "Em xem, hồi xưa anh có để tóc dài đâu, nhưng mà sau khi vào nghề, người ta nói anh không có khí chất của người quay phim, kêu anh để tóc dài, trang điểm một xíu, đánh lừa thật là nhiều người.

"
Hà Liêu Tinh không nhịn được cười: "Đó là bởi vì anh hai vốn đẹp trai.

"
Nghe bạn nhỏ khen mình, Mai Thì nhếch môi lên: "Có cái miệng dẻo của em.

"

Nơi tổ chức triển lãm nhiếp ảnh nằm ở vùng ngoại thành, đặc biệt thuê một tòa nhà, lúc xe dừng lại, Hà Liêu Tinh nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Lan can sắt nằm xen kẽ trong rừng cây xanh mướt rộng lớn, ở ngã ba đường có một khối làm mốc, bên trên dính đầy bùn đất, bảng sắt bị gió mưa ăn mòn, không nhìn thấy được chữ viết bên trên nữa.

! Nơi này hơi quen mắt.

Hà Liêu Tinh đẩy cửa xe ra bước xuống, đi theo Mai Thì bước vào tòa nhà lớn đối diện lan can sắt, lúc bước vào, còn không nhịn được quay ra sau nhìn xung quanh.

Mai Thì thấy bước chân cậu chậm chạp, cũng theo tầm mắt cậu nhìn về phía sau, nhìn thấy rừng xanh và lan can sắt rồi, thuận miệng nói: "Bên đó bỏ hoang, nghe đâu hồi trước là một cái nhà kho, không có gì hay cả.

"
"Thôi cứ vào xem triển lãm đi," Mai Thì quét mở cửa điện tử, thủy tinh trong suốt tự tách ra hai bên, trải ra một con đường cho hai người.

Bên trong nguồn sáng tối tăm, Hà Liêu Tinh vừa định hỏi sao không bật đèn, mới vừa đi hai bước, những nơi đi qua, cảm ứng được có người đến gần, hai bên tường nghệ thuật đột nhiên sáng lên, tác phẩm nhiếp ảnh được đặt trong thủy tinh trong, đèn tường tung xuống ánh sáng dìu dịu.

Hà Liêu Tinh tới gần, quan sát một vài tác phẩm.

Những hàng triển lãm này Mai Thì đã xem qua cả, lần này chỉ là dẫn Hà Liêu Tinh đến, anh không lên tiếng, lấy điện thoại ra chơi.

Hà Liêu Tinh vẫn luôn cảm thấy nhiếp ảnh là một việc rất thần kỳ, quang và ảnh, thời gian, động tác, tâm tình, tất cả đều dừng lại trong nháy mắt kia, được bức ảnh bảo quản vĩnh cửu.

Những gì người không nhớ được, quay phim sẽ giúp bảo lưu lại.

Mà thợ chụp kỹ thuật cao, có thể vận dụng vạn vật trong thiên nhiên, diễn tả tình cảm của mình.

Cứ như không cảm giác được thời gian chảy xuôi, Hà Liêu Tinh ngẩn ngơ xem, nỗi lòng dâng trào vì những tình tự và tâm tư khác nhau mà các tác phẩm khác nhau biểu đạt ra, như là người siêu tầm đá nhận được một rương to những loại quái thạch lạ lùng, coi như trân bảo.

Mông là một nhân vật lớn trong giới nhiếp ảnh, tác phẩm nhiếp ảnh nổi danh nhất triển lãm ảnh lần này đến từ tay anh ta, cũng lấy nó mà thu hút không ít người.

Hà Liêu Tinh đứng ở trước tác phẩm nọ.

Trong hình, một bé gái đứng cạnh tường trắng, gương mặt cô bé gầy gò, tóc tai ngổn ngang, cặp mắt lại sáng lên lạ kỳ, cô bé ngước mắt nhìn về hướng máy chụp ảnh, tựa hiếu kỳ, tựa khó hiểu.

Ánh nắng ban trưa nóng rực, phông nền của bức ảnh rất sáng, bên người cô bé có cây, bóng cây rơi xuống đan xen trên mặt cô bé, bóng tối vừa vặn bao trùm phần cổ.

Tên của tác phẩm là "Bé gái".

Hà Liêu Tinh dừng một lúc lâu trước tác phẩm này, suy tư.

Bức ảnh này như là có ma lực thần kỳ, ánh mắt cô bé gần như xuyên qua bức ảnh, đối mặt với người ngoài ảnh.

Cuối cùng, Hà Liêu tinh dời tầm mắt trước.

Những bức xem ở cuối, là tác phẩm triển lãm của người mới, vị trí triển lãm không quá nhiều, tường thủy tinh không lớn, Hà Liêu Tinh nhìn thấy ở chính giữa là ảnh cậu chụp.

Một vầng trăng sáng treo giữa không trung, gió nhẹ nổi lên, thổi ngoài khơi gợn sóng, ánh trăng ngâm trong nước, lửng lơ, như chốc lát có thể nhảy ra.

Cậu chỉ nhìn một cái liền thu tầm mắt lại, ngược lại đến xem tác phẩm của những người còn lại.

Mà không quá mấy giây, cậu nhớ tới cú điện thoại Mai Thì đánh cho cậu rất lâu về trước kia.

Lúc Mai Thì gọi điện đến nói cho cậu biết, tác phẩm của cậu nhận được giải thưởng, chủ biên của họ nhìn qua xong, cảm thấy thấy tác phẩm này có ý chờ người.

—— đợi một người từ trong biển sâu trở về.

Hà Liêu Tinh chậm rãi lại dời tầm mắt về, đặt lên tấm ảnh kia.

Cậu chụp rất nhiều hình ảnh liên quan đến biển, bởi vì thật sự yêu thích màu xanh lam đại dương, tấm này là cậu thích nhất, chụp hồi năm nhất cao trung, một lần đi cắm trại cạnh biển.

Cậu thật sự đang chờ ai sao? Tại sao chính cậu cũng không biết?
Có người gọi điện thoại cho Mai Thì, sợ quấy rầy Hà Liêu Tinh xem ảnh, Mai Thì định đi ra ngoài nhận điện thoại, trước khi bước ra, hỏi cậu: "Em còn xem khoảng bao lâu nữa?"
Hà Liêu Tinh hồi thần lại từ trong sững sờ: "À, em xem sắp xong rồi.

"
"Em xem xong thì tắt đèn đi nhé, anh ra ngoài nghe điện thoại.

"
Hà Liêu Tinh đáp một tiếng, Mai Thì hộc tốc đi ra ngoài, nhận điện thoại: "Phong cách lần trước còn không hài lòng? Rốt cuộc là họ muốn cái gì! "
Giọng của Mai Thì ngày càng xa, cửa điện tử một lần nữa đóng lại.

Suy nghĩ bị gián đoạn nửa chừng, Hà Liêu Tinh cũng không tiếp tục nữa.

Bởi vì hiện tại cậu mọi sự đều tốt, không có bất kỳ mong nhớ gì.

Nếu như nhất định phải giải thích bức ảnh này, chờ người từ biển sâu, chỉ có thể là chờ Bùi Túc, bởi vì chất dẫn dụ của Bùi Túc là mùi hải dương.

Tại sao chờ không quan trọng, ngược lại Bùi Túc bây giờ đang ở bên cạnh cậu, nơi đưa tay là có thể chạm tới.

Hà Liêu Tinh thu hồi tâm tư, chậm rãi nhìn lại một vòng trong khu triển lãm, sau đó đi tắt đèn.

Khu triển lãm phân trước sau, có hai công tắc điều khiển, một cái trong đó ở vùng giữa khu triển lãm, bên cạnh tác phẩm "Bé gái".

Hà Liêu Tinh đi tới, ấn công tắc đèn, ánh sáng thoáng chốc ảm đạm, khu triển lãm rơi vào trong bóng tối.

Cậu định đi ra ngoài, dư quang khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn tới ở dưới tác phẩm "Bé gái", có một hàng chữ huỳnh quang nhỏ, hàng chữ nhỏ này ở trong bóng tối đặc biệt rõ ràng.

! Mấy chữ này từ đâu ra?
Chẳng lẽ có người xem triển lãm, còn túy ý vẽ bậy, lưu lại dấu vết từng đi qua đây?
Ai mà vô ý thức vậy chứ, ở đây đều là tác phẩm nghệ thuật, viết vẽ bậy cũng là thiếu tôn trọng với nhiếp ảnh gia.

Lông mày Hà Liêu Tinh hơi nhíu lên, cậu lấy khăn giấy ra, muốn lau hàng chữ nhỏ kia đi.

Tiến đến gần, cậu mới nhìn rõ được rốt cuộc là viết cái gì.

Không phải đánh dấu từng đi ngang, cũng không phải bày tỏ sự yêu thích.

Là một hàng chữ tiếng Anh.

Hà Liêu Tinh sững sờ tại chỗ, từng tia từng sợi ý lạnh dường như từ bóng cây trong tác phẩm lùa tới.

——Im looking at you.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play