Ngủ một giấc thẳng đều trước nay chưa từng có, ý thức như rơi vào trong kẹo bông gòn mềm mềm, mềm mại cực kỳ.
Mãi đến tận khi Hà Liêu Tinh nhận ra được có người đang nhẹ nhàng di chuyển người cậu, làn chất dẫn dụ kia cũng từ từ rời xa cậu.
Cậu đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy Bùi Túc đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, Mai Thái và Tần Thư còn gục xuống bàn ngủ.
Hà Liêu Tinh mới vừa tỉnh ngủ, hơi ngơ ngác, trong vài giây từ từ tỉnh táo lại đó, cậu một tay dụi dụi mắt, một tay khác nắm lấy quần áo Bùi Túc, giọng nói còn chứa một ít buồn ngủ chưa tiêu tán, nghe vào rất mềm: "...! Cậu đi đâu vậy?"
Cậu liếc nhìn thời gian, phát hiện mới qua nửa giờ.
Họ định nghỉ ngơi bốn mươi lăm phút, sau đó sẽ ôn lại một lần các trọng điểm kiến thức, đến phòng thi sớm mười lăm phút.
Bị Hà Liêu Tinh kéo, Bùi Túc động tác dừng lại, trả lời: "Mình đi nhìn Trần Viện một chút."
Hà Liêu Tinh phản ứng một lát: "Mình đi chung với cậu."
Bùi Túc nhướng mày, tựa như không nghĩ tới Hà Liêu Tinh sẽ đưa ra loại yêu cầu này.
Hà Liêu Tinh đơn giản dọn đồ một chút, sau đó để lại lời nhắn, nói với Mai Thái và Tần Thư là họ đi trước.
Hai người cùng ra khỏi quán ăn Tây, sau giờ ngọ một chút, trên phố chẳng có bao nhiêu người đi đường, cả thành phố như là vẫn chưa tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa.
Hà Liêu Tinh gối lên bả vai Bùi Túc ngủ nửa giở, hai má bị hằn lên một vết rất nhẹ, cậu vừa ngáp vừa đi theo sau Bùi Túc, bước đi rất chậm.
Bùi Túc chân dài, đi nhanh, mà phát hiện Hà Liêu Tinh rớt lại ở phía sau, y liền theo bản năng chậm bước chân lại, chờ cậu cùng lên đến.
Trong những mảnh nắng vụn, cậu trai như một con mèo nhỏ vừa tỉnh ngủ, đáy mắt như vừa được rửa nước, trong suốt, tư thế bước đi không nhanh không chậm, sau khi ngáp một cái, đuôi mắt tràn ra nước mắt sinh lý, lông mi đen tuyền, đáng yêu lại cuốn hút.
Bùi Túc nhìn cậu, lần này không thu ánh nhìn lại nữa: "Ngủ chưa đã giấc?"
Hà Liêu Tinh gật đầu: "Hơi hơi."
Cậu hỏi ngược lại: "Tình trạng Trần Viện nghiêm trọng không?"
Hai người sóng vai đi trên phố, Bùi Túc yên lặng một lát, đoạn trả lời: "Tình huống tương đối phức tạp."

Hà Liêu Tinh không rõ tình huống phức tạp rốt cuộc là phức tạp đến trình độ nào, mà chờ sau khi đến phòng y tế, cậu nhìn thấy Trần Viện, thoáng chốc sợ hết hồn.
Trần Viện nằm trên giường bệnh truyền dịch, cả người suy yếu hơn so với ban trưa, trên người cô khoác áo khoác của Bùi Túc như trước, trên phần da lộ ra, toàn bộ nổi lên mẫn đỏ lít nha lít nhít.
Nhìn thấy họ, Trần Viện miễn cưỡng mỉm cười: "Các cậu tới à."
Hà Liêu Tinh không nghĩ tới cô bệnh nghiêm trọng như thế: "Cậu...!cậu thật sự chỉ là dị ứng?"
"Không phải." Trần Viện cố hết sức di chuyển, đầu nghiêng qua một bên, bên má vài sợi tóc rối lạc xuống, cô giải thích, "Mình có bị dị ứng nhẹ, lúc hệ miễn dịch trên người mạnh thì không ảnh hưởng gì, mà hôm qua cảm lạnh, hôm nay bị sốt, chứng dị ứng phát tác, sau đó..."
Cô dừng lại vài giây, không biết nên nói như thế nào: "Không biết là ai, cứ dùng chất dẫn dụ áp chế mình, mình chống mãi, đến lúc thi xong, chất dẫn dụ của người đó càng ngày trắng trợn không kiêng dè nữa, mình không chịu nổi, vừa vặn gặp được Bùi Túc, nên xin cậu ấy giúp mình."
Sau tiệc sinh nhật, biết Bùi Túc thích Hà Liêu Tinh, cô không hề chủ động quấy rối bọn họ, lần này vạn bất đắc dĩ, cô thậm chí bị luồng chất dẫn dụ kia ép tới suy sụp cả người, sau khi Bùi Túc phóng thích chất dẫn dụ bảo vệ cô, cô mới khá hơn nhiều.
Bác sĩ sau khi giúp cô kiểm tra, nói cô nếu đến chậm thêm một bước nữa, tuyến thể có thể bị tổn thương vĩnh viễn.
Trạng thái này của cô không có cách nào tiếp tục thi, bác sĩ đã gọi điện thoại cho nhà cô, cha cô lập tức sẽ đến đón cô.
Lúc từ trên cầu thang đi xuống, cô nhìn thấy Hà Liêu Tinh, cả người Bùi Túc cũng rất căng thẳng, cô sợ Hà Liêu Tinh hiểu lầm, vì vậy lúc này nghiêm túc giải thích: "Bùi Túc xem như cứu mạng mình, thật xin lỗi mình đã mượn dùng chất dẫn dụ của cậu ấy."
Hà Liêu Tinh hiểu rõ Bùi Túc là ai, cảnh tượng ở cầu thang đó, đối với cậu mà nói kíƈɦ ŧɦíƈɦ trực tiếp khá lớn, mà qua đi hai giờ, cậu đã nghĩ thông rồi.
Cậu biết Bùi Túc sẽ không dễ dàng sử dụng chất dẫn dụ với Omega, trừ phi là tình huống khẩn cấp.
Mà lúc này hiển nhiên không phải thời điểm tính toán chuyện này.
Hà Liêu Tinh nhíu mày, sắc mặt lạnh xuống: "Người đó là Alpha? Cậu ta điên rồi à? Thế này coi như là..."
Quấy.

Rối.

Tình.

Dục?! Ai xấu xa như thế?
Hà Liêu Tinh nuốt lời xuống: "Bắt được người đó không?"
Trần Viện lắc đầu một cái: "Mình không biết, nhưng mà gần đây trong trường có rất nhiều Omega đều báo là bị Alpha dùng chất dẫn dụ đùa giỡn, lạ lắm, chất dẫn dụ của người đó có cường độ và đỉnh sóng chưa từng thay đổi, nhưng mùi chất dẫn dụ lại không ngừng biến hóa, cho nên không ai biết là ai."
Cô vẫn cho là chuyện như vậy là xác suất nhỏ, trường sẽ xử lý rất nhanh, nhưng không nghĩ tới...!trong lúc thi lại có thể gặp phải.
Thời điểm cô bị luồng chất dẫn dụ đó khóa chặt, cả người kinh sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, phản ứng đầu tiên là muốn trốn.
Thế nhưng trong phòng thi còn nhiều người như vậy, nếu như lúc đó cô không chịu nổi rít gào, kỷ luật sẽ hỗn loạn, tất cả mọi người sẽ bị cô ảnh hưởng.
Cô nghĩ, nhịn một chút là qua, mà không đoán được chất dẫn dụ kia ngày càng quá đáng, như là trong hư không hóa ra một cái tay, không ngừng xoa xoa cô, cô buồn nôn muốn ói.
Hà Liêu Tinh cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại, không nên vọng động, cậu tránh đề tài này, động viên cô nói: "Bây giờ không sao rồi, tụi mình đều ở cạnh cậu, cậu thấy khá hơn chút nào không?"
Trần Viện yếu ớt nở nụ cười với cậu: "Ừ, tốt hơn nhiều rồi."
Bùi Túc đưa bài ghi cho cô.
Trần Viện nhìn thấy tập vở, thật bất ngờ, cũng hơi bỡ ngỡ vui, buổi trưa cô thuận miệng than một câu sợ sẽ bị chậm tiến độ, không nghĩ tới Bùi Túc trực tiếp giúp cô sắp xếp bài ghi.
Cô cười tươi: "Cám ơn cậu."
Chẳng được bao lâu, cha Trần Viện đến, âu phục giày da, bộ dạng vội vã, vừa nhìn thấy Trần Viện, ông đau lòng không chịu nổi.
Thấy người nhà người ta đã đến, Hà Liêu Tinh và Bùi Túc từ phòng y tế rời đi.
Cách bài thi cuối cùng còn bốn mươi phút, trên con đường lớn không có một ai, gió nhẹ ôn hòa xuyên qua giữa lá xanh, cuốn qua sân tập.

Bóng nắng nhỏ vụn rơi trên mặt đất, bóng cây lất phất rung rinh, dưới cây xanh có một ghế tựa dài.
Hà Liêu Tinh đi tới ngồi xuống, Bùi Túc không ngồi, đứng bên cạnh cậu: "Sắp thi."
Bọn họ đi đến phòng thi, nhiều nhất chỉ cần ba phút, rõ ràng còn dư dả nửa giờ.
Hà Liêu Tinh suy nghĩ một lát ý tứ trong lời này của y, ngẩng đầu, khóe miệng cong lên: "Không phải nói làm bạn bè? Không thể ở cùng nhau một lát sao?"
Sắc mặt Bùi Túc không nhúc nhích: "Có thể."
Y từ trong túi xách lấy ra thuốc mỡ, đưa cho cậu, trên mặt như trước không có biểu cảm gì: "Cái này nhớ phải bôi."
Đó là một loại thuốc mỡ tăng nhanh tốc độ khép vết thương.
Hà Liêu Tinh nhìn thuốc kia, không có nguyên do mà muốn cười.
Không quan tâm cậu, cố ý lạnh nhạt cậu, nói muốn làm bạn bè, mà lại có thể dung túng cho cậu đan mười ngón tay, còn để cậu gối lên vai, bây giờ lại đưa thuốc mỡ cho cậu.
Bùi Túc đây là ý gì?
Y thật sự coi cậu là bạn bè à?
Cơn gió mạnh phất qua, bóng cây trên đất dịu dàng lay động, vết lốm đốm nhảy múa, loang lổ lỗ chỗ.
Bùi Túc nhìn thấy cậu trai đang ngồi bỗng nhiên đưa tay ra, đầu ngón tay móc vào lòng bàn tay y, nhẹ nhàng kéo một cái, dài giọng: "Bùi Túc."
Hà Liêu Tinh vốn đẹp trai, mặt mày mỹ lệ như tranh vẽ, con ngươi tựa trời sao lộng lẫy, đường cong trên khuôn mặt mềm mại xinh đẹp, khi cậu ngước mắt, cong môi nhìn bạn như thế, rất khó có người cưỡng lại được hình ảnh này.
Càng không nói cậu còn đang kéo tay y, giọng nói mềm mỏng nhẹ nhàng, như là đang làm nũng.
Bùi Túc chỉ cảm thấy phòng tuyến trong lòng như đang nhanh chóng sụp đổ, y theo bản năng muốn ghìm lại, nhưng người kia lại rút nhẹ lại, ngón tay trắng loáng trốn đi như cá bơi.
Loại cảm giác bị mèo vuốt lên tim kia lần thứ hai tràn tới, đặc quánh, như là đường vụn, như là mật ong cuộn bơ.
Hầu kết Bùi Túc nhẹ nhàng lăn, y cụp mắt nhìn cậu.
Hà Liêu Tinh hai tay chống trên ghế dài, nhìn lại y: "Hồi trưa ở đầu cầu thang, mình không biết rõ mọi chuyện, rất là khó chịu."
Bùi Túc biết cậu đang nói chuyện chất dẫn dụ, nhưng y cũng biết, đối phương không chỉ muốn nói việc này.
Y thuận thế ném ra một cái móc (?): "Là mình không kịp thời giải thích với cậu."

Một chớp mắt tiếp theo, đôi con ngươi cậu trai sáng ngời, như là ngôi sao nhỏ rạng ngời rực rỡ.
Đầu óc Hà Liêu Tinh xoay chuyển rất nhanh, không kịp thời giải thích là ý gì? Không phải là nói Bùi Túc sợ cậu hiểu lầm? Sợ hiều lầm không phải là để ý cậu? Để ý cậu không phải là thích cậu à?
Bạn bè cái gì...!Bùi Túc nhất định là đang lùi một bước để tiến hai bước, đang đùa giỡn với cậu!
Tất cả những phiền muộn trong hai ngày nay tất cả đều tung bay hết sạch, trong đáy lòng dường như thổi qua một trận gió lành, trong gió là đường thấm mật.
Nhưng những chuyển động tâm lý này không biểu hiện ra trên mặt.
Hà Liêu Tinh nhận ra, người ta nếu có thể đùa với cậu, vậy cậu đồng thời có thể đùa ngược lại.
Cậu giấu đi ý cười gần như không ngừng được ở khóe miệng, chậm rãi đứng dậy, hơi tới gần Bùi Túc một bước: "Mình không chịu được cậu dùng chất dẫn dụ vây lấy Omega khác..."
Khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên rút ngắn, hương hoa nhạt như một móc câu mềm, nhuyễn nhẹ tung bay.
Một tay Hà Liêu Tinh đáp lên vai Bùi Túc, từng chút một đến gần y, Bùi Túc có thể nhìn thấy rõ khóe miệng cong lên cùng làn da mịn như sứ của cậu.
Đôi môi mỏng kia gần đến gần như sắp chạm vào, sắp sửa hôn đến khóe miệng y.
Chớp mắt này cảm giác như là trong đầu ầm ầm nổ đạn, biết rõ người kia cố ý, biết rõ người kia không có ý tốt, nhưng Bùi Túc lại không thể thờ ơ không động lòng.
Y đưa tay ra, ôm lấy vòng eo thon gầy của đối phương, hai má nghiêng nghiêng, bờ môi hai người gần như lướt qua.
Như gần như xa, như có như không, như là mật hoa mỹ vị gần ngay trước mắt, nhưng vẫn mãi không cho y.
Giọng Bùi Túc khàn khàn: "Tinh..."
Hà Liêu Tinh nhón chân lên, cằm đặt trên bả vai y, kề sát vành tai y, trong giọng có tia cười: "Đồng ý với mình, sau này trong tình huống chưa giải thích với mình, không cho tùy tiện dùng chất dẫn dụ với Omega khác...!Được không?"
Giọng nói kia như mưa bụi li ti, rót vào trong lỗ tai y, bốc lên một mảnh mù sương.
Trong nháy mắt nói xong, bờ môi rốt cuộc hôn lên vành tai, xúc cảm man mát, hương hoa mịt mờ, khác nào sấm sét giữa trời quang, khiến người phát rồ.
Tay Bùi Túc ôm bên hông cậu bỗng nhiên căng lên.
Y nghiêng đầu, nhìn cậu trai tựa vào lồng ngực mình, cười tươi như hoa, giọng nói luôn luôn lạnh nhạt tự tin như bị xé rách, vô số cảm xúc dội vào như lửa dữ: "Ừm.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play