Tâm trạng kinh đào hải lãng [1], thật lâu không thể bình tâm.
[1]Nguyên văn: 惊涛骇浪, thành ngữ tiếng Hán, miêu tả hoàn cảnh hiểm ác, đấu tranh kịch liệt, gặp phải khảo nghiệm gian nan, cũng miêu tả hoàn cảnh sóng biển mãnh liệt đáng sợ, xuất xứ từ thời Đường "Ngọc Sơn thường văn tập - Hải Vân lâu ký"- nguồn Baidu
Trần Viện hít sâu mấy hơi, đưa tay gọi quản gia tới, dặn ông canh cửa vườn hoa, đừng để người khác đi vào.
Sau đó cô bình tĩnh tự nhiên tiếp tục chiêu đãi những người còn lại.
Cuộc vui đã sắp kết thúc, có mấy người uống say khướt, giơ micro nói muốn hát, mọi người cùng dõi theo.
Trần Viện ở một bên nhìn, điện thoại di động bỗng nhiên rung lên, là Bùi Túc nhắn tin.
[X: Hà Liêu Tinh không khỏe, mình đưa cậu ấy về trước.]
Hai chữ "không khỏe" này rơi vào trong mắt Trần Viện, dường như tự động biến thành vô số kiểu giải thích không thể miêu tả, Trần Viện thậm chí tưởng tượng được bộ dạng Hà Liêu Tinh không chịu nổi, cả người xụi lơ vô lực, dựa vào trong ngực Bùi Túc.
... Kϊƈɦ thích.
Trần Viện nhanh chóng trả lời.
[Tròn tròn[2]: Cậu đưa cậu ấy về đi, mình sẽ báo với đám Mai Thái giúp cậu, quản gia giúp các cậu gọi xe đợi bên ngoài]
[2]Nguyên văn: 圆圆, 圆đồng âm với Viện 媛 của Trần Viện
[X: Cảm ơn]
Trần Viện cầm một ly sâm panh lên, nhấp một hớp, đè tâm trạng chập chờn dâng trào không thôi xuống.
Ở đuôi khóe mắt cô vẫn chăm chăm nhìn cổng vườn hoa, không lâu lắm, Bùi Túc xuất hiện ở cửa.
Y mắc sơ-mi quần dài, vóc người cao to, ngũ quan lạnh lùng sắc bén, ôm một người trong ngực, người kia bị tây trang màu đen che kín, mái tóc màu trắng xõa ra, có vài sợi vương trêи áo sơ-mi của thiếu niên, quấn lấy cúc áo.
Quản gia đưa tay dẫn đường cho họ, coi mình là một người mù, đưa họ ra khỏi lâu đài, lên xe.
Tầm mắt Trần Viện vẫn luôn dõi theo đến khi bóng dáng họ hoàn toàn biến mất ngoài cửa lâu đài, cô đi tới cửa sổ sát đất, nhìn xe trêи đường lái đi khỏi lâu đài, đèn đường từng cái phủ lên thân xe.
Đường vắng, xe rẽ đi, cuối cùng không thấy được nữa.
Trần Viện một tay vịn trêи cửa sổ, gió thổi qua mái tóc vàng xoăn của cô, cô đứng không nhúc nhích.
Buổi tối hôm nay sắp qua đi, có một số việc nên dừng lại.
Cô lấy điện thoại di động ra, mím môi, soạn từng chữ một gửi cho Bùi Túc.
[Tròn tròn: Mình thích cậu lâu rồi, định hôm nay tỏ tình với cậu. Bắt đầu từ lúc này, mình quyết định từ bỏ cậu, chúc cậu và Tinh trăm năm hòa hợp. Còn có, những chuyện lúc trước mình nói với cậu là nói hưu nói vượn [3], Hà Liêu Tinh xưa nay chưa từng có hành động gì vượt quá quan hệ bạn học, mình cũng nói dối với cậu ấy là cậu tặng mình lắc tay, bây giờ muốn nói xin lỗi cậu, mình cũng sẽ xin lỗi cậu ấy, là mình ấu trĩ, muốn thăm dò cậu có thích ai không, muốn thăm dò cậu ấy có ý với cậu không, nói chung, vô cùng xin lỗi]
[3]Nguyên văn: 胡说八道, Hán Việt: "hồ thuyết bát đạo", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ lời nói không có căn cứ, đoán mò, xuất xứ từ "Ngũ đăng hội nguyên - Long môn viễn thiền sư pháp tự" – nguồn Baidu
Cô không chủ động hỏi thăm họ, là vì họ cũng chưa hẹn hò, cô lo cô và Triệu Y Y nghĩ xa quá rồi, họ thật sự là anh em, cô đi hỏi họ có thích nhau không, ngược lại làm cho cả ba người đều lúng túng.
Thế nhưng chuyện này không quan trọng.
Từ thời khắc này trở đi, cô sẽ bắt đầu cuộc sống mới, cô tin cô nhất định sẽ tìm được một người cô thích, đồng thời cũng thích cô.
Bùi Túc và Hà Liêu Tinh là những chàng trai tốt nhất cô từng gặp, cô chân thành mong ước họ có thể hạnh phúc dài lâu.
Bên kia im lặng hồi lâu, mãi đến khi tiệc rượu kết thúc, điện thoại di động mới rung lên lần thứ hai.
[X: Sau này sẽ có người thích hợp với cậu hơn mình]
Y không trực tiếp trả lời bất cứ vấn đề gì, cũng không nói có tha thứ cho cô không, thế nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Trần Viện nhìn tin nhắn đó, khóe miệng lộ ra một nụ cười yếu ớt, cô cầm điện thoại di động, thở phào thật dài trong nhẹ nhõm.
Ba năm đơn phương yêu mến, trái tim rung động, tâm trạng lưu luyến, sự ngẩn ngơ khi gặp gỡ, tất thảy đều đột nhiên đi xa trong một hơi thở này, như là một quyển sách không có kết cục đã đến trang cuối, rốt cuộc cũng có thể khép lại.
Đúng, cô tin sau này cô nhất định có thể gặp được người tốt hơn nữa, người đó có thể không sáng lấp lánh như Bùi Túc và Hà Liêu Tinh vậy, nhưng sẽ đồng ý cùng cô đi qua một đời.
Không phải là của cô, cô không cưỡng ép.
Trần Viện thất vọng một lát, sửa sang tâm tình xong, suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được, mở weibo ra, lên một bài đăng mới.
#Tinh Túc thật ngọt# [4]
[4]Ý chỉ Hà Liêu Tinh và Bùi Túc, cũng có thể hiểu là tinh tú - các vì sao
Lúc mà cha Hà hết bận việc hợp đồng, đã bận rộn đến mức ngày đêm điên đảo, không nhận rõ hôm nay là năm nào.
Đến khi Sở Yên gọi điện cho ông, ông mới tỉnh táo một chút.
Sở Yên ở đầu bên kia điện thoại cúi đầu che mặt [5] hỏi: "Anh có biết con trai mình là Omega không?"
[5]Nguyên văn: 劈头盖脸, Hán Việt: "phách đầu cái kiểm", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả trạng thái bị phê bình, ủ rũ, xuất xứ từ "Thủy Hử truyện" của Thi Nại Am thời Minh – nguồn Baidu
"Cái gì?" Cha Hà mặt mũi mờ mịt, không biết bà đang nói gì, "Tinh không phải là Alpha à?"
Sở Yên bị cái giọng điệu này của ông khơi tính khí hung bạo lên: "Hà Huy! Hiện tại cả trường đều biết con mình là Omega, hai người chúng ta biết cuối cùng! Hơn nữa con hình như không khỏe, đang uống thuốc!"
Bà rối đến độ nộ hỏa công tâm, thiếu chút nữa tức ngất.
Sở Yên nghiên cứu dược phẩm, thỉnh thoảng lại phải đi công tác, có lúc chìm trong phòng nghiên cứu mấy tháng hơn, không đạt được kết quả thì bà vẫn phải canh giữ, Hà Huy là giám đốc dự án của một công ty lớn, lại là một trong những nhà đầu tư, công chuyện to nhỏ trong công ty ông đều phải xem xét, một khi có hợp đồng, ông có thể bận rất lâu.
Hà Liêu Tinh khi còn bé rất nhoi, bị đòn không ít, mà càng lớn, dường như càng hiểu chuyện, cũng cách họ càng xa.
Bắt đầu từ khi nào?
Sở Yên cầm điện thoại di động, hơi hoảng hốt.
Năm vừa lên sơ tam[6], Hà Liêu Tinh từng trải qua sự kiện kia, Sở Yên và Hà Huy đều ở giai đoạn bận rộn nhất, muốn về nhà với cậu nhiều một chút, mà hữu tâm vô lực[7], cho nên mời bác sĩ tâm lý hỗ trợ điều trị.
[6]Năm ba sơ trung
[7]Nguyên văn: 有心无力, thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ có lòng nhưng không thể làm được, xuất xứ từ "Cao tăng truyện – Nghĩa giải – Trúc pháp khoáng"
Hà Liêu Tinh vô cùng phản cảm với bác sĩ tâm lý, nhưng bọn họ vẫn mời.
Bây giờ nhớ lại, Sở Yên cũng không biết đoạn thời gian hỗn loạn kia trôi qua thế nào, ký ức sâu sắc nhất là cô cầm túi, thay giày trước huyền quan, bên tai còn kẹp điện thoại di động gọi điện bàn bạc phương pháp đo lường một loại thuốc mới cùng trưởng phòng.
Khi đó Hà Liêu Tinh đứng ở chỗ cách bà mấy bước, đằng sau là bác sĩ điềm đạm dịu dàng.
Hà Liêu Tinh chạy tới vài bước, hình như muốn kéo tay bà, mà lại túm lấy không khí, Sở Yên nói chuyện điện thoại, đưa tay sờ tóc con: "Tinh Tinh có việc gì à?"
Hà Liêu Tinh há miệng, âm thanh rất nhỏ: "Mẹ, có thể nào..."
Bên phía trưởng phòng hình như xảy ra bất ngờ gì, có tiếng máy móc nổ, Sở Yên nói với điện thoại: "Em đến ngay."
Bà quay đầu nhìn về phía Hà Liêu Tinh, lộ ra một mỉm cười mệt mỏi: "Tinh Tinh muốn nói gì nào?"
Hà Liêu Tinh im lặng đứng ở chỗ cũ, một hồi sau, khe khẽ lắc đầu.
Thấy cậu không muốn nói gì, Sở Yên ngược lại thở phào nhẹ nhõm, bà không chần chừ, vội vã nói tạm biệt với cậu, sau đó dặn dò bác sĩ ngắn gọn vài cậu, quay người rời đi.
Trong nháy mắt cửa khép lại, Hà Liêu Tinh còn đứng ở đằng kia, vẫn nhìn bà, ánh mắt trống rỗng.
Không biết tại sao, Sở Yên hơi không dám nhìn thẳng cậu.
Cạch một tiếng, cửa khép lại.
Trêи đường đến phòng nghiên cứu, có mấy giây ngắn ngủi, Sở Yên còn nghĩ, Hà Liêu Tinh định nói cái gì?
Có thể nào...?
Mà sau này bà rốt cuộc không còn cơ hội nghe hết nữa, Hà Liêu Tinh không còn nói những lời tương tự.
Mỗi lần bà đi, Hà Liêu Tinh cũng không còn xuống tiễn, cậu chỉ ở yên trong phòng mình, cửa phòng đóng chặt.
Chậm rãi, Sở Yên ý thức được có chỗ nào không ổn, bà hết sức mình bù đắp, hai năm qua bà bỏ qua rất nhiều công việc, ở nhà nghiên cứu nấu nướng, ở cùng Hà Liêu Tinh nhiều hơn.
Có lẽ là nhận ra được sự thân cận của bà, Hà Liêu Tinh cũng nỗ lực đáp lại bà, vụng về mà thẳng thắn.
Sở Yên xưa nay không nghĩ tới bà sẽ ở chung với người thân thiết nhất của mình thế này, cô không nghĩ tới tình thân cũng cần phải cẩn thận gìn giữ, tựa như thủy tinh, không cẩn thận sẽ vỡ tan.
Tuy rằng đôi bên đều cố gắng, mà giữa Hà Liêu Tinh với họ, trước sau vẫn cách một tầng.
Thời gian sẽ không quay lại, tình cảm cũng vậy, không phải tất cả mọi loại thiếu hụt tiếc nuối và khoảng cách, đều có thể dùng thời gian mà đền bù.
Hà Liêu Tinh trọ trong trường một tháng, sắp mất liên lạc với họ, lúc mới đầu Sở Yên còn lo cậu ở không quen, mà sau này bà và Hà Huy thế mà đều bắt đầu quen với cuộc sống này.
Trong nhà có Hà Liêu Tinh hay không có Hà Liêu Tinh, thế mà đối với họ lại không có ảnh hưởng gì.
Đây là chuyện đáng sợ nhất.
Mới vừa rồi, Sở Yên tán gẫu với bạn thân, con của bạn thân cũng học ở Nhất Trung, quan hệ giữa mẹ con rất thân, thường thường kể những chuyện ở trong trường, bạn thân đến hỏi bà tại sao Hà Liêu Tinh lại mua thuốc uống ở khu Omega.
Sở Yên lúc đó mờ mịt cực kỳ, hỏi là xảy ra chuyện gì, bạn thân nói cô cũng không rõ, còn rất khó hiểu, tại sao Sở Yên cũng không biết.
Sở Yên lúc này mới bỏ mọi công việc xuống, gọi điện cho Hà Huy.
Dây thần kinh phản xạ của Hà Huy chắc là dài cỡ mấy chục nghìn mét, qua đại khái mấy chục năm rồi, rốt cuộc mới phản ứng.
"Em nói cái gì?!" Giọng Hà Huy rất lớn, "Con trai mình lúc nào từ Alpha biến thành Omega?!"
Sở Yên:...
Sở Yên đưa tay ấn lông mày: "Anh bình tĩnh lại đã, em đang nghĩ có phải là vì chuyện thời sơ trung, cho nên Tinh không muốn nói với chúng ta, anh bây giờ lập tức, lập tức về nhà."
Hà Huy phản ứng lại: "À, em muốn anh về nhà hỏi con là có chuyện gì đúng không? Anh hỏi ngay."
"Anh là heo à?!" Sở Yên tức đến mức gào thét, "Em đã nói con không muốn nói với mình, con từ nhỏ đến lớn ngoại trừ tiền, anh đã vì con bỏ đi thứ gì đâu? Anh lấy tư cách gì hỏi con?! Lỡ như chọc trúng tuổi nổi loạn của con thì làm sao được?!"
Hà Huy bị hét một cái giật mình, triệt để thanh tỉnh: "Chuyện có nhiêu đó, anh nói bóng gió một tí, thằng nhỏ đang bình thường, sao lại từ A biến thành O, em chắc nó không phải đang gạt mình chơi chứ?"
Sở Yên:...............
Nếu như Hà Huy giờ khắc này ở trước mặt bà, bà phải dí vào lỗ tai ông hỏi cái thứ đồ chơi ở trêи cổ ông rốt cuộc là mọc ra để làm gì.
Bà sợ lại nói với ông bà sẽ bị tức đến chết tại chỗ, không nói gì nữa cúp điện thoại, sau đó chọn vé máy bay chuyến quay về sớm nhất.
Hà Huy cảm thấy chuyện này chẳng là gì cả rơi vào trầm tư trước cửa phòng Hà Liêu Tinh.
Ông cũng là Alpha, cách cửa phòng, ông có thể ngửi được mùi chất dẫn dụ nồng nặc tản mát ra từ trong phòng.
Trong chất dẫn dụ thuộc về Omega, còn xen lẫn chất dẫn dụ của Alpha, đây là phản ứng bình thường sau khi bị ký hiệu.
Chất dẫn dụ Alpha kia mạnh bạo cực kỳ, gần như đang trắng trợn tuyên bố chủ quyền.
Giờ khắc này tâm trạng Hà Huy có thể nói là đang rơi tự do từ hàng chục nghìn mét trêи không, ông hoàn toàn không tin được sau khi mình biết con trai là Omega không bao lâu, thế mà lại phát hiện con trai ông bị ký hiệu!
Đây là do tên Alpha vô liêm sỉ nào gây ra?! Hà Liêu Tinh mới có bao nhiêu tuổi? Đây là chuyện người làm được à?!
Hôm nay ai cũng không ngăn ông được, nếu mà ông không chặt chết tên Alpha cầm thú kia, tên ông viết ngược lại!!
Hà Huy lúc này muốn gõ cửa, mà mới vừa giơ tay lên, lại cảm thấy không quen —— đúng, không quen, nhiều năm như vậy số lần ông gõ cửa phòng Hà Liêu Tinh có thể đếm được trêи đầu ngón tay, lúc cậu ngủ ông chưa bao giờ đi làm phiền cậu.
Lửa giận của Hà Huy dâng lên mà không phun ra đâu được, nhớ lại Sở Yên nói ông phải từ từ chậm rãi, nói bóng gió, ông càng cảm thấy uất ức.
Hà Huy quay người xuống lầu, nghe thấy bên ngoài có người ở nhấn chuông cửa.
Hà Huy vén tay áo lên, mắt đỏ, khác nào dũng sĩ sắp vào trận đấu bò, ông đi ra mở cửa.
Đứng ở ngoài cửa là một thiếu niên lưng cao chân dài, lông mày cao mắt sẫm, vô cùng đẹp trai.
Hà Huy có nghe Sở Yên nói nhà bên cạnh có một đứa nhỏ mới đến, cỡ cỡ Hà Liêu Tinh, hình như đi học cùng một trường.
Hà Huy vì vậy ép chính mình lộ ra cái mỉm cười: "Bùi... Bùi Túc đúng không?Đến tìm Tinh chơi à?"
Bùi Túc nhẹ nhàng gật đầu: "Chào chú, con đến tìm Hà Liêu Tinh cùng làm bài tập."
Hà Huy ồ lên, tránh người qua: "Nào, con vào đi."
Hà Huy hỏi: "Ngồi tự nhiên, con muốn uống gì không?"
Bùi Túc sau khi vào phòng khác, không nhìn xung quanh, ngoan ngoãn ngồi trêи ghế sa-lông: "Nước gì cũng được ạ, không cần phiền chú đâu ạ."
"Không có gì đâu, không phiền, lấy cho con món gì đó uống đi." Hà Huy mở tủ lạnh ra, phát hiện trong tủ lạnh đồ uống gì khác đều không có, tất cả đều là sữa chua.
Cái này là do biết Hà Liêu Tinh sắp về, Sở Yên sớm đã đi siêu thị mua.
Hà Huy suy nghĩ một chút, cảm thấy sữa chua đều là của con ông, cho người ngoài một ly, Hà Liêu Tinh sẽ ít đi một ly.
Chủ yếu là họ cũng không biết những món khác mà Hà Liêu Tinh thích.
Cho nên Hà Huy trầm tư một hồi, không đành lòng động vào mớ sữa chua đó, ông đóng tủ lạnh, đi rót một ly nước lọc, để trước mặt Bùi Túc.
Mới vừa nói đi lấy món gì đó lại đem một ly nước lọc ra, Bùi Túc im lặng, thiếu chút nữa nghi ngờ mắt mình:...
"Tinh còn ngủ, chưa dậy." Hà Huy ngồi trêи một cái ghế sô-pha khác, nhìn Bùi Túc, nghĩ đến đây là bạn học cùng lớp với con ông, bỗng nhiên có một ý tưởng tuyệt vời, "Con và Sao đi học chung đúng không?"
Bùi Túc gật đầu, để tỏ ra lễ phép, y cầm lấy chén nước kia, nhấp hai cái.
"Còn làm bài tập chung, hai đứa chắc thân nhau lắm." Hà Huy nhìn từ trêи xuống dưới Bùi Túc, thấy y sạch sẽ, điềm đạm lễ phép, tán thưởng nói, "Vừa nhìn đã thấy con rất ngoan, Tinh làm bạn với con chú rất yên tâm."
Bùi Túc bình tĩnh mỉm cười: "Tinh rất dễ thương."
"Các con là bạn tốt, vậy chú hỏi con chuyện này được không?" Hà Huy cảm thấy mào đầu xong, là đến lúc vào chủ đề chính, "Con có từng thấy Tinh có quan hệ gần gũi với Alpha khác không?"
Bùi Túc: "Dạ?"
Hà Huy nhớ lại chất dẫn dụ Alpha vừa ngửi được ban nãy kia, đánh giá cường độ một lát, cảm thấy không thể nào là của đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi được, ít nhất phải là Alpha hai mươi tuổi trở lên.
Có thể còn là người ngoài xã hội, cho nên chất dẫn dụ mới mạnh như vậy bạo như vậy.
Có thể người nọ thấy Hà Liêu Tinh tuổi còn nhỏ, dễ lừa gạt, cho nên cưỡng ép bắt cóc Hà Liêu Tinh đem đi ký hiệu!
Hà Huy tuyệt đối không cho phép có người bắt nạt con trai ông như vậy!
Trời lật rồi!
"Là cái kiểu mà nhìn qua là biết không phải người tốt, hai, ba mươi tuổi, cơ thể cao lớn, vô cùng cứng cỏi," Hà Huy miêu tả đại khái, "Alpha ngang ngược không biết lý lẽ, cứ như kẻ xấu."
Bùi Túc:...?
Bùi Túc suy tư, hơi mờ mịt: "Không có ạ."
Không có? Làm sao có khả năng không có?
Chẳng lẽ đã bị giấu rồi?
Lẽ nào Hà Liêu Tinh trộm gặp người kia?
Lẽ nào Hà Liêu Tinh giấu tên Alpha này khỏi người khác?
Vậy thì nhất định là lời nói thằng đó chót lưỡi đầu môi, lừa Hà Liêu Tinh đến mức đầu óc choáng váng!
[8]Nguyên văn: 花言巧语, Hán Việt: "hoa ngôn xảo ngữ", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ lời nói phô trương cốt để lừa gạt người khác, xuất xứ từ "Chu Tử ngữ loại – Luận ngữ tam" – nguồn Baidu
[9]Nguyên văn: 晕头转向, Hán Việt: "vựng đầu chuyển hướng", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ đầu óc không phân rõ phương hướng – nguồn Baidu
Trêи đời này tại sao lại có Alpha tâm địa độc ác như vậy, chuyên lựa những đóa hoa trong trắng như Hà Liêu Tinh mà ra tay?!
Hà Huy bị những chuyện mình tưởng tượng ra dọa cho sợ, đồng thời cũng tức giận đến đau lòng, ông sợ không thôi, quay đầu nói với Bùi Túc: "Hiện giờ đang xảy ra một chuyện nghiêm trọng, có khả năng kiên can đến an toàn tính mạng của Tinh, con có thể giúp chú một chuyện không?"
Bùi Túc từ sau khi vào cửa liền rơi vào trong mây mù, không hiểu chút gì, nghe vậy, nghiêm mặt nói: "Chú nói đi."
"Bắt đầu từ bây giờ, lúc đi học, con cả ngày ở cùng Tinh, quan sát xem nó có giao du với kiểu Alpha chú nói hay không." Hà Huy cầm tờ giấy, xoẹt xoẹt viết xuống một dãy số, "Nếu có, con đưa cái này cho thằng đó ngay."
Bùi Túc nghi ngờ hơn: "Đưa cho người đó làm gì...?"
"Con nói với nó, không phải dạng người gì, mong nó lập tức ngưng dính dáng tới Hà Liêu Tinh, nếu như nó muốn tiền, tùy nó ra giá, nó phải rời khỏi Hà Liêu Tinh ngay." Giọng Hà Huy kϊƈɦ động, "Nếu không ông đây đánh gãy chân nó!"
Cái gì? Hà Liêu Tinh sau lưng y giao du với một Alpha hung bạo thô lỗ tàn ác??
Bùi Túc càng mờ mịt.
Trong giây lát này, tại sao y lại thấy trong đầu cha Hà tự dựng một kịch bản, mà cái kịch bản này, y không thể nào hiểu nổi.
Tào Tĩnh Hoa đến nói nói một chút: Đã để mọi người đợi lâu rồi! Từ độ Tết đến nay gia đình mình có việc, cùng với chuyện thi cử trêи trường, nên mình đã không thể edit theo đúng tiến độ được. Nơi mình ở nếu không dùng VPN thì không vào truyenwiki.com được nên từ lúc đi học lại mình cũng không theo dõi hết được bình luận của mọi người, nhưng giờ thì mình đã quay lại edit tiếp được rồi. Mong mọi người vẫn sẽ dành nhiều quan tâm cho Bùi Túc và Hà Liêu Tinh và Tên Alpha Này Ngọt Chết Được - Thanh Nguyệt Giảo Giảo!
Ngoài ra, liên quan đến chuyện nhà của mình, mình cân nhắc nhiều không biết có nên nhắc đến trêи này không, vì mình cũng không muốn truyền đạt tâm trạng tiêu cực như thế này, nhưng cuối cùng mình vẫn muốn nói một chút, cuộc sống thật sự vô thường, ngày hôm trước mình vẫn còn hạnh phúc vui vẻ, ngày hôm sau mình bần thần lạc lối, rất nhiều điều mình định làm mãi mãi sẽ chỉ là những điều định làm, vì có những điều khác, ví như sinh mạng con người, không phải là vĩnh cửu, và bởi vì những việc đã xảy ra, hiện giờ mình canh cánh nỗi sợ rằng đêm nay đi ngủ, ngày mai nữa mình sẽ lại ở vào cảnh đau thương. Mình của ngày trước chưa từng mảy may nghĩ đến nhiều năm sau này, khi gia đình dần dần thưa thớt đi, tuổi thơ bay vào hư vô cùng cha mẹ cậu dì, mình chưa từng suy nghĩ xem mình còn bao nhiêu thời gian cạnh gia đình, mình có những ý định mua bánh sinh nhật cho một người nào, mua quà cho một ai đó, nhưng cứ trù trừ vì "vẫn còn dịp vào năm sau, năm sau nữa mà", và đột nhiên, mình chẳng còn một giây nào cả. Mình mong rằng những bạn đọc đang đọc những dòng này sẽ không bao giờ gặp phải nỗi đau mình hiện đang mang, mong rằng những người quan trọng trong cuộc đời các bạn, cùng với hơi ấm và nụ cười của họ, sẽ ở bên bạn thật dài lâu, và chỉ rời đi khi bạn sẵn sàng. Mới đây mình đọc được trêи mạng lời của một sư thầy, trả lời câu hỏi vì sao những người thân thiết nhất lại rời bỏ chúng ta, thầy nói họ đến kiếp tiếp theo chuẩn bị một gia đình tốt nhất cho chúng ta, vì vậy mong cho tất cả chúng ta, ở một thế giới khác, một kiếp sống khác, vẫn có thể trở thành gia đình với những người yêu thương nhất đời ta.
[1]Nguyên văn: 惊涛骇浪, thành ngữ tiếng Hán, miêu tả hoàn cảnh hiểm ác, đấu tranh kịch liệt, gặp phải khảo nghiệm gian nan, cũng miêu tả hoàn cảnh sóng biển mãnh liệt đáng sợ, xuất xứ từ thời Đường "Ngọc Sơn thường văn tập - Hải Vân lâu ký"- nguồn Baidu
[2]Nguyên văn: 圆圆, 圆đồng âm với Viện 媛 của Trần Viện
[3]Nguyên văn: 胡说八道, Hán Việt: "hồ thuyết bát đạo", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ lời nói không có căn cứ, đoán mò, xuất xứ từ "Ngũ đăng hội nguyên - Long môn viễn thiền sư pháp tự" – nguồn Baidu
[4]Ý chỉ Hà Liêu Tinh và Bùi Túc, cũng có thể hiểu là tinh tú - các vì sao
[5]Nguyên văn: 劈头盖脸, Hán Việt: "phách đầu cái kiểm", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả trạng thái bị phê bình, ủ rũ, xuất xứ từ "Thủy Hử truyện" của Thi Nại Am thời Minh – nguồn Baidu
[6]Năm ba sơ trung
[7]Nguyên văn: 有心无力, thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ có lòng nhưng không thể làm được, xuất xứ từ "Cao tăng truyện – Nghĩa giải – Trúc pháp khoáng"
[8]Nguyên văn: 花言巧语, Hán Việt: "hoa ngôn
xảo ngữ", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ lời nói phô trương cốt để lừa gạt người khác, xuất xứ từ "Chu Tử ngữ loại – Luận ngữ tam" – nguồn Baidu
[9]Nguyên văn: 晕头转向, Hán Việt: "vựng đầu chuyển hướng", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ đầu óc không phân rõ phương hướng – nguồn Baidu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT