"A Yến, thì ra cậu thích loại này?" Hoắc Tiêu đấm vai anh vài cái, duỗi tay đem nữ nhân bên cạnh kéo vào lòng, hai người không coi ai ra gì thân thiết.
Hoắc Tiêu cười ha ha, "A Yến, nếu không cả ba đều giữ lại cùng chơi, như thế sẽ đặc biệt vui hơn."
Tầm mắt Thương Yến ở trên mặt ba cô gái nhìn, ngữ khí lạnh băng nói: "Nói chuyện."
Ba người cô nhìn tôi tôi nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn không ai dám lên tiếng. Cô gái ở giữa tay nắm chặt quần áo, cúi đầu bước lên trước một bước. Chậm rãi ngẩng đầu, nhút nhát sợ sệt kêu: "Thương tổng."
Thanh âm cô gái mềm mại, còn mang theo tia kiều mị, nghe vào khiến xương cốt con người mềm nhũn. Thương Yến còn chưa lên tiếng, Hoắc Tiêu bên cạnh anh mặt lại đầy hứng thú, "Ái chà, cô này không tồi. A Yến, cậu may mắn quá nha."
Trong mắt cô gái cực nhanh hiện lên tia hưng phấn, ánh mắt cô khát khao nhìn Thương Yến, lấy hết can đảm đi đến trước mặt anh, ngồi quỳ xuống đất, ngước mắt vẻ mặt ngoan ngoãn lần nữa mở miệng, mềm mại kêu anh: "Thương tổng, anh đưa em về nhà đi."
Cô có trải qua huấn luyện, biết bản thân làm như thế nào, nói làm sao mới khiến đàn ông sinh ra ý bảo vệ cùng tính chiếm hữu.
Thương Yến cúi đầu, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm cô gái dưới chân, chán ghét trong lòng ngày càng tăng.
Gân xanh trên trán nhảy lên, Thương Yến cực lực nhẫn nại. Đến khi cô gái duỗi tay túm chặt ống quần anh, sắc mặt anh âm trầm không kiên nhẫn, giọng nói mang theo sự tức giận: "Cút."
Từ khi anh hiểu chuyện đến giờ, đồ vật anh thật sự thích không nhiều. Lúc trước khi vừa du học về nước, anh có mua một con mèo con. Con mèo nhỏ rất ngoan, toàn tâm ỷ lại anh, anh rất thích nó.
Cho đến một ngày, một người phụ nữ dọn đến bên cạnh, con mèo nhỏ thích thân cận với người phụ nữ đó. Con mèo nhỏ vẫn ỷ lại anh, nhưng cùng lúc nó cũng ỷ lại người phụ nữ nhà bên. Lúc sau anh ném con mèo nhỏ ở nhà, không cần nó nữa.
Ánh mắt Thương Yến tối lại. Anh không cần con mèo nhỏ, vì con mèo phản bội anh, ỷ lại người khác ngoài anh ra. Kiều Nguyệt cũng phản bội anh, trong lòng cô có người bạn trai cô rất yêu.
Anh không ngại Kiều Nguyệt từng có nhiều đàn ông, anh để ý là trong lòng Kiều Nguyệt yêu người đàn ông khác.
Nhưng kỳ lạ là anh không bỏ Kiều Nguyệt được như bỏ rơi con mèo nhỏ. Anh luôn nghĩ đến cô, cầm lòng không nổi đi tìm cô. Nhìn thấy cô rồi lại muốn ôm hôn cô sờ cô.
Sắc mặc Thương Yến ngẩn ngơ. Anh không muốn dưỡng người khác, anh chỉ muốn cô gái của anh, cho dù trong lòng cô có bạn trai cô rất yêu, dù cô phản bội anh, anh vẫn chỉ muốn cô.
Ý tưởng này vừa xuất hiện liền khiến tim anh đập nhanh không ngừng. Phiền não cùng cảm xúc bất an đều biến mất, chỗ sâu trong đáy lòng xuất hiện sự vui sướng.
"Đưa tôi về nhà."
...
Đồng hồ báo thức trong di động vang lên, Kiều Nguyệt nhắm hai mắt sờ soạng một lúc mới tìm thấy di động. Cô không tình nguyện tắt đồng hồ báo thức, từ trên giường bò dậy đứng lên rửa mặt. Xong, cô thay một bộ quần áo thể thao chuẩn bị ra cửa.
Lúc Kiều Nguyệt thay giày, cô nhìn thoáng qua cửa sổ, thấy sắc trời còn tối. Cô cột tóc lên, mở cửa rời đi.
Mới vừa xuống lầu, mắt Kiều Nguyệt liếc thấy dưới lầu có ngừng chiếc xe. Cô không tìm hiểu nhiều về xe hơi, nhưng Lâm Thư Mặc thích xe, cô bình thường nghe anh nói nhiều nên đối một vài nhãn hiệu cũng có hiểu biết đại khái.
"Về sau không được gọi anh là chú." Thanh âm Thương Yến lạnh lùng.
Anh không thích Kiều Nguyệt gọi anh là chú, xưng hô này luôn nhắc anh sự thật hai người kém nhau 12 tuổi. Cô gái của anh còn trẻ như vậy, còn anh thì già rồi.
"Anh dẫn em đến chỗ này, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em." Thương Yến đột nhiên bước lên ôm cô.
Ngực đàn ông cứng ngắc, Kiều Nguyệt cả kinh lui về sau, "Tôi không đi. Thương Yến, tôi với anh không thân, anh buông tôi ra."
Thương Yến nhéo cằm cô, "Em còn giãy giụa thì anh liền ở đây hôn em, để mọi người đều biết là anh đang dưỡng em.'
Hai mắt Kiều Nguyệt trừng lớn, động không dám động. Thương Yến hài lòng, vừa nắm tay cô vừa ôm cô lên xe.
Xe khởi động, cảnh vật quen thuộc lùi dần ra sau. Kiều Nguyệt sợ đến thân thể hơi run, "Anh muốn mang tôi đi đâu?"
Lúc chờ đèn đỏ, Thương Yến quay mặt nhìn sang Kiều Nguyệt, duỗi tay xoa đầu cô, "Em đừng sợ, anh đưa em về nhà."
Kiều Nguyệt ngây thơ mờ mịt bị anh đưa vào trong một tiểu khu. Mặt mũi trắng bệch cùng anh đứng trước nơi gọi là "nhà", cô động không dám động, phòng bị nhìn về phía anh, "Thương Yến, anh mang tôi đến đây làm gì?"
Thương Yến bế cô đi đến ngồi xuống sô pha. Thân thể cô mềm như vậy, nằm trong lòng anh run bần bật, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, gắt gao cắn môi, nhìn trông vô cùng đáng thương.
Đáng thương đến mức anh muốn hung hăng khi dễ cô, khi dễ cả đời.
Kiều Nguyệt cảm thấy Thương Yến hôm nay rất khác thường, làm cô gợn tóc gáy. Lòng cô nổi lên phòng bị, gắt gao nhìn chằm chằm anh.
Thương Yến hôn mặt cô một lúc, vẫn cảm thấy không đủ, động tác trên tay bắt đầu không thành thật, lúc nặng lúc nhẹ vuốt ve cô.
"Nguyệt Nguyệt, anh rất thích cơ thể em, rất thích sờ em." Anh vui vẻ chôn mặt vào cổ cô hôn vài cái, ngữ khí có chút buồn, "Ngoài em ra, anh không muốn sờ ai khác."
Thương Yến vẫn lo vuốt ve Kiều Nguyệt, miệng không ngừng gọi tên cô, "Nguyệt Nguyệt." Giống như chỉ có như vậy mới biểu đạt được sự vui sướng trong lòng anh.
"Thương, Thương Yến, anh đừng như vậy." Kiều Nguyệt khó khăn nói ra một câu.
Thương Yến thật cẩn thận ôm cô vào lòng, khẽ vuốt khuôn mặt trắng nõn của cô, dựa vào bên tai cô, há miệng ngậm lấy vành tai tinh xảo. Sau khi tinh tế liếm láp vành tai cô, ngữ khí anh trầm khàn nói: "Nguyệt Nguyệt, anh sẽ không dưỡng những người. Anh chỉ dưỡng em, dưỡng cả đời."