"Cậu vì vậy mà không vui?" Hoắc Tiêu kéo kéo cà vạt, "Có phải hay không đưa tiền không đủ? Không đúng nha, giá trị cùng địa vị cậu hiện nay, phụ nữ nào dám bày sắc mặt với cậu, ai cũng vội vàng lấy lòng cậu mới đúng chứ?"
Tâm tình Thương Yến không tốt, hiện tại nghe Hoắc Tiêu đem cô gái của anh so sánh với những người phụ nữ tầm thường bên ngoài, tâm tình càng thêm khó chịu.
"Em ấy không phải loại người này." Ngữ khí anh trầm thấp không vui.
Anh không cho phép những người khác xem thường cô gái của mình.
Trong lòng Hoắc Tiêu cả kinh, thái độ cà lơ phất phơ biến mất, trở nên nghiêm túc, "A Yến, cậu lần đầu chơi phụ nữ, nhưng đừng bị cô ấy dắt mũi. Chơi thêm vài người cậu sẽ hiểu, phụ nữ bọn họ đều giống nhau."
Thương Yến cười lạnh, "Tôi xem cậu cả ngày chìm trong nữ sắc, nhưng đối với phái nữ hiểu biết lại không nhiều."
"Ai nói tôi không hiểu?" Bị nghi ngờ năng lực nghiệp vụ, khuôn mặt nghiêm túc của Hoắc Tiêu biến mất, giống con mèo bị dẫm lên đuôi, "Không có loại phụ nữ mà tôi không hiểu."
Thương Yến lãnh đạm nói: "Tôi bảo đưa em ấy nhà với xe, em ấy một chút đều không vui, hình như còn rất tức giận."
Hiện tại anh bình tĩnh lại, không tự giác lấy lí do vì Kiều Nguyệt. Cô vừa rồi cúp điện thoại của anh, lại tắt máy, có thể là do tối qua anh bảo muốn đưa cô nhà với xe khiến cô không vui.
Hoắc Tiêu kinh sợ, "Cư nhiên có phụ nữ không thích nhà với xe?" Hắn sờ sờ cằm, suy tư, "Xem ra tình nhân của cậu tâm cơ rất sâu, nói không chừng mục tiêu của cô ấy là..."
"Cậu câm miệng." Thương Yến mặt không biểu tình cắt lời hắn, không muốn nghe bất kì lời nói xấu nào về cô trong miệng hắn.
Anh cầm áo khoác đứng lên, trầm khuôn mặt: "Chậm nhất ba ngày sau phải về nước."
Thương Yến cùng Thương Trị vừa xuống lầu, tai anh liền nghe thấy giọng nói của cô gái nhỏ.
"A Yến, lâu rồi em không về nhà ở, thừa dịp kỳ nghỉ này thì dọn về nhà ở vài ngày đi."
Thương Trị còn ở một bên lải nhải, Thương Yến không quan tâm anh trai mình, quẹo vào hướng nhà bếp.
Bước chân anh chậm rãi dừng lại, nhìn Kiều Nguyệt ở cửa phòng bếp, cô giống con mèo nhỏ, cái miệng từng ngụm từng ngụm ăn bánh kem.
Thương Yến nhìn quần áo trên người cô, khẽ cau mày. Cô không nghe lời anh.
Trên người cô mặc áo hai dây, lộ ra từng mảng da thịt trắng nõn. Mắt di chuyển xuống, phía dưới chỉ có chiếc quần short ngắn ngủn bao lấy hai chân dài mảnh khảnh của cô.
Thương Yến đột nhiên nhớ tới lời Hoắc Tiêu nói, phụ nữ ngực to mông tròn mới là cực phẩm. Cô gái của anh ngực rất nhỏ, mông cũng không to. Nhưng nhìn cô lại khiến yết hầu anh căng thẳng, cả người khô nóng. Anh muốn đem chúng nó nắm trong nay, ngậm trong miệng tinh thế nhấm nháp thưởng thức.
Thương Oánh Oánh phát hiện Thương Yến đầu tiên, cô túm tay Kiều Nguyệt, nhìn Thương Yến nói: "Chú, đây là bạn học của cháu tên Kiều Nguyệt."
Kiều Nguyệt ngơ ngác gật đầu, khi thấy rõ người trước mặt, bánh kem trên tay cô rơi trên mặt đất. Mặt cô nghẹn đến đỏ bừng, lắp bắp nói: "Chào, chào chú."
Kiều Nguyệt gắt gao cắn môi, trong lòng sợ hãi, hối hận đã qua nhà Thương Oánh Oánh chơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT