Biểu tình Thương Yến có chút lạnh. Anh nhớ cô gái nhỏ như vậy, nhưng ba ngày này cô mỗi ngày cùng bạn bè ra ngoài chơi, còn chơi đến cực kì vui vẻ, nhìn không có chút nào thương tâm khổ sở.
Buổi tối hai người gọi video, cô gái nhỏ cũng là mặt đầy vui vẻ nói chuyện với anh, sự hân hoan trong giọng nói khiến anh nghe thấy chói tai vô cùng.
Thương Yến không hiểu, vì sao cô gái nhỏ rời khỏi anh cũng có thể vui vẻ đến như vậy. Anh không ở bên cô gái nhỏ, cô nên là không thích ứng không vui vẻ mới đúng.
"Nguyệt Nguyệt," Thanh âm anh trầm thấp mở miệng lần nữa, "em có nhớ anh không?"
Cô mới về nhà ba ngày, hai người còn mỗi ngày gọi điện thoại, video, giống như không có tách ra, Kiều Nguyệt thật sự không có nhớ anh.
Kiều Nguyệt nói xong, phát hiện bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu, cũng không có thanh âm.
Cô đi đến chỗ ngoặt khác của hàng hiên, xoa xoa mặt, nghi ngờ mở miệng: "Thương Yến anh đang làm gì? Sao không nói lời nào?"
"Nguyệt Nguyệt, vì sao em không nhớ anh?"
Thanh âm anh khàn khàn lại nghi hoặc, mơ hồ còn mang theo ẩn ẩn tức giận.
Kiều Nguyệt không nghe được sự không vui trong lời anh. Cô nghe người đàn ông này lại nói lời nói khó hiểu, phình phình mặt, lẩm bẩm: "Thương Yến, anh nghĩ xem chúng ta mới tách ra bao lâu? Không đến ba ngày nữa, còn mỗi ngày đều gọi video. Đã như vậy, em có gì mà nhớ anh?"
Cô cảm thấy lời mình không có gì sai, nhưng Thương Yến lại trầm mặc không nói.
Kiều Nguyệt nhíu mày, "Thương Yến, em nói đúng không?"
"Nhưng anh rất nhớ em. Nguyệt Nguyệt, mỗi ngày chỉ cần anh rảnh, anh đều nhớ em. Muốn ôm em, hôn em, còn muốn..."
Ban đầu nghe anh mỗi ngày nhớ cô, đầu quả tim Kiều Nguyệt còn nổi lên bong bóng ngọt ngào.
Nhưng nghe xong lời kế tiếp của anh, Kiều Nguyệt sửng sốt vài giây, cắn cắn môi, đỏ mặt nói: "Hứ, không biết xấu hổ. Anh nhớ em chỗ nào chứ, anh là muốn chiếm tiện nghi của em. Lưu manh, khốn khiếp, không biết xấu hổ."
Bên kia điện thoại rất nhanh vang lên ngữ khí hơi gấp vội vàng giải thích của Thương Yến: "Nguyệt Nguyệt, em hiểu nhầm. Anh vì nhớ em nên mới muốn nhìn em sờ em. Không phải vì muốn chiếm tiện nghi của em mới nhớ em."
"Hừ, đây là anh đang lươn lẹo. Anh chính là ông chú lưu manh, không đứng đắn." Kiều Nguyệt túm quần áo trên người, mềm mại hướng anh hừ lạnh.
"Nguyệt Nguyệt..."
"Anh không cần kêu em, dù sao trong lòng em thì anh chính là một tên lưu manh." Kiều Nguyệt ngắt lời anh.
Thanh âm anh trầm thấp dễ nghe, rốt cuộc lỗ tai Kiều Nguyệt chịu không nổi, dần trở nên nóng bỏng đỏ lên.
Cô lấy điện thoại ra xa, xoa tai mình, che lại trái tim có chút không khống chế được mà nhảy loạn, nói thầm: "Không phải em đã bảo em không nhớ anh sao, anh đừng hỏi nữa."
Người đàn ông này quá đáng ghét, luôn thích nói những câu khó hiểu, khiến cô mặt đỏ tim đập nhanh.
Kiều Nguyệt vừa định nói tiếp, bên tai lại vang lên thanh âm khàn khàn mang theo cầu xin của Thương Yến: "Nguyệt Nguyệt, em nhớ anh một chút được không? Anh thích em mỗi ngày đều nhớ anh."
Đầu quả tim Kiều Nguyệt hơi ngứa, theo bản năng phản bác: "Loại chuyện này sao em khống chế được? Thương Yến, sao anh cứ luôn ngu ngốc hồ đồ như vậy?"
Nhưng người đàn ông ngốc như vậy, vì sao trong lòng cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ? Ngực mềm mại rung động, còn ngọt hơn ăn mật ong.
Kiều Nguyệt mặt đỏ hồng cúi đầu, mũi chân điểm điểm, rầm rì một hồi mới nói rất nhỏ: "Thế, từ giờ trở đi, mỗi ngày em sẽ rút ra chút thời gian nhớ anh vậy."
Anh nghe lời như vậy, thế thì cô nhớ anh chút vậy.
Kiều Nguyệt vỗ vỗ khuôn mặt nóng lên của mình, thanh âm hơi hung dữ chất vấn anh: "Hừ, ba ngày này anh có nhìn cô gái khác không?"
Người đàn ông này sao không thể đứng đắn một chút!
"Nguyệt Nguyệt, anh không nghĩ gì, chỉ nghĩ em, cả đầu óc đều là em, muốn nhìn em."
Anh nói một cách đương nhiên, không cảm thấy lời mình có gì sai.
"Thương, Yến." Kiều Nguyệt nghiến răng nghiến lợi kêu anh, "Anh hết hy vọng đi, tối nay em tuyệt đối sẽ không cho anh xem, tối mai cũng sẽ không!"
Cô mới không biến thái như vậy, làm chuyện xấu hổ như vậy trước máy ảnh.
Thương Yến xé một tấm ảnh trên tường xuống. Trong ảnh chụp, cô gái nhỏ mặc quần cực ngắn, hai chân trắng nõn thon dài thẳng tắp lọt vào mắt anh.
Thân trên cô mặc áo hai dây, tóc rối tung xõa trên vai, có vài sợi dừng ở trước ngực cô.
Ánh mắt Thương Yến dần tối xuống, vuốt ve ảnh chụp trên tay.
Nghe cô gái nhỏ tức giận cự tuyệt anh, Thương Yến nhẹ giọng dỗ dành: "Nguyệt Nguyệt, em cho anh xem, anh cũng sẽ cho em xem."
"Em giận rồi, nếu anh nói nữa thì sau này em sẽ không gọi video cho anh nữa, để nghẹn chết anh!"
Thanh âm hung dữ của cô gái nhỏ truyền thẳng vào tai anh. Thương Yến vẻ mặt đáng tiếc nhưng cũng không lại dây dưa.
Cô gái nhỏ quá thẹn thùng, không chịu cởi quần áo cho anh xem trong lúc gọi video.
Thương Yến thấp giọng dỗ cô, "Được, anh không nhìn, cũng sẽ không lại nghĩ chuyện này, Nguyệt Nguyệt em đừng giận."
Anh vừa nói xong lại nghe được thanh âm đàn ông thật nhẹ gọi: "Nguyệt Nguyệt."
Sắc mặt Thương Yến hơi cứng, cho rằng bản thân nghe nhầm. Tiếp tục nhẹ giọng dỗ cô gái nhỏ: "Nguyệt Nguyệt, đều do anh không tốt, sau này anh..."
Hắn vì sự nghiệp, bỏ rơi cô, là hắn không tuân thủ lời hứa giữa hai người.
Sau khi cách hơn hai tháng nghe lời xin lỗi của hắn, hốc mắt Kiều Nguyệt vẫn không nhịn được nóng lên. Hình ảnh hai người ở chung trước kia nhanh chóng hiện lên trong đầu.
Cô đến bây giờ cũng không dám tin tưởng Thư Mặc ca ca trong trí nhớ sẽ phản bội cô, cùng cô gái khác ở bên nhau.
Kiều Nguyệt dụi mắt, đem nước mắt ép trở về. Cô nhìn Lâm Thư Mặc, hừ lạnh nói: "Anh vì sao lại làm loại chuyện này? Nếu anh thật sự thích cô gái kia, anh có thể nói rõ ràng với tôi. Tôi cũng không phải là loại phụ nữ vô cớ gây rối, nếu anh thật sự thay lòng đổi dạ, không lẽ tôi còn mặt dày quấn lấy anh sao?"
"Anh hai, anh về rồi." Cô chạy đến phòng khách, quả nhiên nhìn thấy anh trai cao lớn nhà cô, đang trốn sau lưng mẹ cô, cợt nhả xin lỗi.
Nhiều năm như vậy, Kiều Nguyệt và Kiều Mặc hai người đã sớm quen với hành vi của ba mẹ.
"Đến đến đến, nói cho anh nghe có yêu đương không?" Kiều Mặc ngồi trên sô pha, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nhìn cô với ánh mắt ý vị sâu xa.
Kiều Nguyệt chột dạ dời đi tầm mắt, lẩm bẩm nói: "Em còn nhỏ, anh cũng đã chừng này tuổi rồi, cũng nên tìm chị dâu cho em đi."
Trước kia mỗi lần nhắc đến chuyện này, anh cô đều cười hì hì nói đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng, tìm đối tượng lãng phí thời gian. Nhưng lần này anh cô lại trầm mặc.
Kiều Nguyệt ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện khuôn mặt cứng rắn của anh cô, hiện lên đỏ ửng.
"Anh, không phải anh có bạn gái rồi chứ?!" Kiều Nguyệt trừng anh.
Kiều Mặc khụ một tiếng, không được tự nhiên nói: "Chưa, vẫn đang theo đuổi."
"Anh, thế mà anh thật sự có người mình thích? Chị dâu là người nơi nào? Bao nhiêu tuổi?" Mắt Kiều Nguyệt trông mong truy vấn.
Khuôn mặt già của Kiều Mặc đỏ ửng, ý vị sâu xa nói: "Cô ấy rất tốt. Nguyệt Nguyệt, em nhất định sẽ thích cô ấy."
Kiều Nguyệt hoàn toàn bị hắn gợi lên lòng hiếu kì, còn muốn tiếp tục hỏi nhưng anh cô giống như là chột dạ, nhìn cũng không nhìn cô liền cầm lấy balo, bước chân vội vàng chạy về phòng.
Kiều Nguyệt cảm thấy buồn bực, anh cô cứ quái quái sao ấy.
Nghĩ không ra, cô về phòng, nhanh chóng rửa mặt xong. Mới vừa thay quần áo thì điện thoại trên giường rung lên.
Kiều Nguyệt nhẹ liếc mắt nhìn, ba chữ "Ông chú già"* trên màn hình khiến trong lòng cô vui vẻ, nghĩ nghĩ, cô từ chối cuộc gọi, hừ nói: "Này thì tối qua không nhận điện thoại của em."
*trong convert ghi là "Lão nam nhân", mình thấy để nguyên hán việt thì kì, mà dịch ra là "Ông già" cũng kì nên sửa một chút thành "Ông chú già" nghe cho có chút tình thú =))))))))))
"Sao anh lần nào cũng như vậy?" Kiều Nguyệt đánh anh vài cái, "Không thể giống cặp đôi bình thường được sao? Em cũng không phải không cho anh hôn, gấp cái gì chứ."
Ba ngày, hiện tại cuối cùng cô cũng nằm trong lòng anh. Nghe tiếng mắng mềm mại của cô, trái tim bất an cuối cùng cũng kiên định lại.
Cô gái nhỏ giống như so với bất kì thời điểm nào lúc trước đều đáng yêu hơn. Thương Yến nhìn chằm chằm mặt cô, ánh mắt ngày càng si mê.
Anh giơ tay cởi quần áo Kiều Nguyệt, "Nguyệt Nguyệt, em cho anh nhìn đi."
Kiều Nguyệt sửng sốt một chút, áo khoác đã bị cởi, hiện tại anh đang bắt lấy áo lông trên người cô.
Cô lập tức nắm lấy tay anh, úy khuất nói: "Thương Yến, anh có thể không như vậy được không? Chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?"
Thanh âm cô gái nhỏ ủy khuất, trên mặt cũng không quá vui vẻ.
Yết hầu Thương Yến căng thẳng, dục vọng sinh lí bị anh ép xuống.
Cẩn thận ôm cô gái nhỏ, Thương Yến thấp giọng dỗ cô: "Đều là anh không tốt, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, em muốn cái gì cũng được."
Thương Yến sờ sờ mặt cô gái nhỏ. Anh vốn là muốn hỏi, có phải tối qua cô cùng Lâm Thư Mặc gặp mặt không.
Nhưng vừa thấy cô gái nhỏ, nghe cô nũng nịu nói chuyện, lửa giận anh đè trong lòng hoàn toàn biến mất.
*******************************
Lời editor: aaaaa mọi người ơi, hôm qua (25/09/2020) mình đây chính thức tốt nghiệp rồi 🎉🎉 nhưng mà mình chưa thi tốt nghiệp nha 🤦♀️ nên đừng hối truyện, up đỡ nửa chương trước để thông báo tin vui này với mọi người trước thoi hihii 🥰
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT