Thương Yến cúi đầu hôn cô, "Nguyệt Nguyệt, anh có khiến em thoải mái không? Em kêu ra đi, anh thích em giống vừa rồi kêu lên, nghe rất êm tai."
Cho dù cô gắt gao cắn môi, nỗ lực kiềm nén như thế nào, nhưng vẫn có cực nhỏ hừ thanh trong miệng tràn ra, Kiều Nguyệt xấu hổ và giận dữ đến mặt đầy đỏ bừng, hận không thể tìm cái động chui vào.
Thương Yến cọ mặt cô, ngữ khí khàn khàn: "Nguyệt Nguyệt, em kêu lớn tiếng chút, anh thích nghe."
Kiều Nguyệt hung hăng trừng anh, cúi đầu ở trên cánh tay anh cắn xuống.
......
Khi mọi thứ kết thúc, Thương Yến dựa trên tường ôm Kiều Nguyệt, rút khăn giấy cẩn thận lại ôn nhu giúp cô lau khô.
Kiều Nguyệt hòa hoãn lại, ngước mắt nghiến răng nghiến lợi nói: "Hỗn đản, anh về sau đừng mong nghĩ đến chuyện ôm em hôn em. "
Trong lòng Thương Yến căng thẳng, vứt khăn giấy trong tay đi, đem cô bế lên, "Vì sao không cho anh ôm không cho anh hôn?"
"Anh còn dám hỏi?" Kiều Nguyệt tức giận đến cào vài cái vào cổ anh, "Hỗn đản, lưu manh, ai cho anh chạm vào nơi đó của em? Anh cư nhiên còn dám xem?"
Nơi đó của mình cô còn chưa xem qua, thế mà lão nam nhân không biết xấu hổ này vừa rồi không chỉ chạm vào, còn nhìn chằm chằm thật lâu.
Thương Yến cẩn thận ôm cô, không ngừng hôn lên khuôn mặt tức giận của cô, dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt, em đừng giận, nơi đó của em quá đẹp, anh không khống chế được."
"Có gì đẹp mà xem đâu, anh chính là cái lưu manh, người xấu, lão nam nhân không biết xấu hổ!" Kiều Nguyệt tức giận đến nói không ra lời, đỏ mặt mềm mại rống anh, ở trong lòng anh vừa đánh vừa cào.
Thương Yến lẳng lặng nghe, không dám tranh luận, không dám đánh trả. Chờ cô mắng mệt rồi mới nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giúp cô thuận khí, "Nguyệt Nguyệt em nói đều đúng, đều là anh không tốt."
Nhìn anh bộ dáng mặc cô mắng cô đánh, cổ buồn bực nghẹn trong ngực Kiều Nguyệt tiêu tán một chút, cô lạnh mặt hừ một tiếng, "Đương nhiên là anh không đúng, đồ không biết xấu hổ!"
Tức giận trong lòng Kiều Nguyệt lại bắt đầu dâng lên, bắt lấy tay anh vừa đánh vừa mắng. Thương Yến hơi khom lưng, trầm mặc không dám nói nữa.
Lại lần nữa mắng mệt rồi, Kiều Nguyệt mới chú ý tới tình huống hiện tại của 2 người, mặt cô đỏ lên, lập tức vỗ tay anh la lên: "Quần áo em đâu? Em muốn mặc quần áo!"
Anh thích hai người không có trở ngại ôm nhau.
Kiều Nguyệt trừng anh: "Anh không biết xấu hổ là chuyện của anh, em biết!"
Thấy anh vẫn đứng sững sờ một chỗ, Kiều Nguyệt đẩy anh, vội la lên: "Anh mau đưa quần áo cho em."
Thương Yến vẫn bất động, anh hôn mặt và môi cô gái nhỏ, nhìn chằm chằm mắt cô: "Nguyệt Nguyệt, vậy về sau em có cho anh ôm, có cho anh hôn không?"
Anh vẫn nhớ lời nói vừa nãy của cô gái nhỏ.
"Anh uy hiếp em?" Thần sắc Kiều Nguyệt khiếp sợ, "Anh dùng loại chuyện này uy hiếp em? Nếu em không đồng ý thì sao? Có phải anh không cho em mặc quần áo luôn không?"
Thương Yến dùng sự trầm mặc trả lời cô. Nếu cô gái nhỏ không đồng ý, xác thật đêm nay anh không định cho cô mặc quần áo.
Dù sao hôm nay cô đã giận rồi, anh cứ hôn cô ôm cô, ngày mai lại nghĩ cách dỗ cô vui vẻ.
Sắc mặt Kiều Nguyệt ngày càng hồng, cô cắn môi, không nhịn được dùng sức nhéo anh vài cái mời hừ nói: "Về sau sẽ cho anh ôm cho anh hôn, được chưa? Mau đưa em quần áo."
Đạt được mục đích, Thương Yến cắn tai cô, "Nguyệt Nguyệt, trên người em ra mồ hôi, chúng ta cùng nhau tắm rồi mới ra ngoài."
......
Khi hai người nằm trên giường nghỉ ngơi đã là chuyện 2 tiếng sau.
"Nguyệt Nguyệt." Thương Yến ôm cô, nâng cằm cô lên, chống lên trán cô, "Vừa rồi em có thoải mái không?"
Vừa rồi cô gái nhỏ thật sự kêu rất lớn, anh nghe ra sự sung sướng cùng sảng khoái trong thanh âm cô.
Lần đầu vì phụ nữ làm loại chuyện này, anh muốn biết kỹ thuật bản thân như thế nào.
Kiều Nguyệt xấu hổ đến cả người nóng lên, "Anh đừng hỏi, em không biết."
Cô không muốn hồi tưởng lại bộ dáng vừa rồi của mình, rất mất mặt.
"Vì sao không cho anh hỏi?" Thương Yến ôm mặt cô, "Nguyệt Nguyệt, em rất thoải mái đúng không? Em ra trên tay anh 3 lần, mỗi một lần nước càng..."
Lời nói bị đánh gãy, Thương Yến ngẩn người, không hiểu cô gái nhỏ vì sao thẹn thùng như vậy. Anh nghĩ nghĩ, nhẹ giọng dỗ cô, "Nguyệt Nguyệt, em đừng thẹn thùng, vừa rồi anh cũng ra 3 lần. Trước kia anh một mình làm mới ra được 1 lần liền không muốn làm nữa. Nhưng là vừa rồi nhìn em, anh không khống chế được..."
"Anh câm miệng!" Kiều Nguyệt nghe không được nữa, đỏ mặt che lại miệng anh.
Thương Yến kéo tay cô xuống, còn muốn nói tiếp, lại bị cô gái nhỏ trừng khiến không nói nên lời.
Kiều Nguyệt hừ hừ, "Em muốn ngủ, anh nói nữa em cắn chết anh."
Nhìn mặt cô gái nhỏ đầy mỏi mệt, Thương Yến hoàn toàn yên tĩnh lại.
Bị náo loạn lâu như vậy, Kiều Nguyệt xác thật mệt mỏi. Khi cô ngủ, trong miệng còn nhỏ giọng mắng anh "hỗn đản".
Chân cô gái nhỏ vừa trắng vừa dài, tối qua anh sờ rất nhiều lần, cũng rất mịn màng. Hiện tại cô mặc quần ngắn, hai chân gần như đều lỏa lồ bên ngoài, cái này khiến anh rất không thoải mái.
"Mới không cần anh quản." Kiều Nguyệt hừ nói, "Tối qua chúng ta đã nói tốt, về sau yêu đương, mọi chuyện do em quyết định. Em mặc cái gì, anh có ý kiến?"
Đôi chân trắng bóng của cô gái nhỏ luôn lắc lư trước mặt anh, Thương Yến đem cô ôm vào ngực, xoa tóc cô: "Nguyệt Nguyệt, anh đều nghe em mà. Nhưng quần này quá ngắn, hôm nay trời có chút lạnh, em ngoan ngoãn nghe lời, thay quần dài đi."
"Nơi nào lạnh? Em không muốn mặc quần dài." Kiều Nguyệt kéo tay anh xuống, mặt đỏ hồng nói: "Anh đừng quan tâm em mặc cái gì, hôm nay em không có tiết, hôm nay anh rảnh không?"
Thương Yến nguyên bản còn muốn khuyên cô đổi quần áo khác, nghe xong lời cô gái nhỏ, tim mạc danh lỡ một nhịp, ma xui quỷ khiến gật đầu nói: "Cả ngày hôm nay anh đều rảnh."
Ngày hôm qua vì muốn gặp cô gái nhỏ, anh về nước trước, còn có chút việc chưa xử lí xong.
Anh vừa cùng Hạ Trình nói chuyện điện thoại, 10 phút sau phải về công ty.
"Anh rảnh hả," Kiều Nguyệt cười đến mí mắt cong cong, kéo tay anh vui vẻ nói: "chúng ta hôm nay đi dạo phố đi."
Kiều Nguyệt thấy anh trầm khuôn mặt đứng tại chỗ, buông tay anh bổ nhào vào ngực anh, "Thương Yến, rốt cuộc anh có muốn hẹn hò với em không?"
Thanh âm mềm mại của cô gái nhỏ khiến anh lấy lại tinh thần. Tâm thần Thương Yến rung động, sờ mặt cô, ngữ khí hơi khàn, "Được, hôm nay chúng ta đi hẹn hò."
Trong lòng Kiều Nguyệt vui vẻ, rời khỏi ngực anh, trên dưới đánh giá anh vài lần, bất mãn lầm bầm nói: "Vậy anh mau lên đi thay quần áo."