Nghe ra sự tức giận trong giọng cô, Thương Yến biết cô thực sự giận rồi. Lòng bàn tay nhẹ vuốt ve, trong lòng anh thấy đáng tiếc. Nơi đó của cô gái nhỏ mềm như vậy, nhưng hình như cô không thích anh giúp cô xoa xoa.
Thu lại tay đang đặt trên ngực cô, Thương Yến xem hai mắt cô sưng lên do khóc, sờ sờ mặt cô, lắc đầu, "Anh không có cố tình chiếm tiện nghi của em. Ngực em đau, anh chỉ muốn giúp em xoa vài cái."
Kiều Nguyệt nhẫn nhịn một hồi vẫn nhịn không nổi, cất cao giọng: "Còn nói không chiếm tiện nghi của tôi?! Anh biết rõ tôi nói ngực đau không phải ý đó ngực đau!"
Bị Thương Yến làm loạn một hồi, sự khó chịu trong lòng Kiều Nguyệt giảm một chút. Cô nhìn Thương Yến, tức giận đến muốn đánh anh cắn anh.
Thấy cô gái nhỏ khôi phục chút thần thái, không giống vừa rồi vẻ mặt âm u không vui, cảm xúc thương tâm, Thương Yến yên tâm.
Nhưng nghe lời cô nói, mày anh hơi nhíu, nắm tay cô đặt lên ngực mình.
Thương Yến cầm bàn tay mềm mại của cô đặt lên ngực mình xoa vài cái.
Cho dù cách một lớp quần áo, anh cũng cảm giác được phần da thịt được cô gái nhỏ vuốt ve rất thoải mái.
"Nguyệt Nguyệt, giống nhau." Ngữ khí Thương Yến nghiêm túc, "Anh nhìn em khóc, ngực anh cũng đau cũng khó chịu, nhưng được em xoa vài cái liền tốt hơn."
Thần sắc anh nghiêm túc, nói xong lại đè tay Kiều Nguyệt, bắt đầu xoa ngực mình, trong miệng tiếp tục nêu cảm thụ của bản thân: "Em xoa ngực anh vài cái, ngực anh không chỉ tốt lên còn có cảm giác tê tê dại dại, vô cùng thoải mái."
"Anh nói bậy bạ gì đó?" Kiều Nguyệt vặn vẹo cơ thể trong lòng anh, cả người không tự nhiên, "Tôi khóc thì anh khó chịu gì chứ?"
Người đàn ông này vì muốn chiếm tiện nghi của cô mà lời gì cũng nói ra được.
Kiều Nguyệt bị Thương Yến ôm vào ngực, ngửi hương vị vừa xa lạ vừa quen thuộc trên người anh, trong lòng cô có cảm giác xấu hổ nói không nên lời.
Trên tay dùng sức đẩy ngực anh, Kiều Nguyệt rầu rĩ nói: "Anh buông tôi ra, tôi không cần anh ôm."
Thân thể cô không ngừng vặn vẹo giãy giụa muốn thoát khỏi cái ôm của anh.
Tay anh ôm mặt Kiều Nguyệt, không thấy cô khóc, trong lòng khẽ thở phào, đầy mặt nghi hoặc nói: "Em khóc vì sao anh không thể khó chịu? Anh không chỉ khó chịu, ngực anh còn đau đến mức thở không nổi."
Cô muốn nói cho anh, bản thân không muốn bị anh bao nuôi. Nhưng lời nói ở trong miệng hồi lâu vẫn không dám nói ra, chỉ có thể ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt.
"Hửm?" Thanh âm cô gái nhỏ mềm mại kêu tên anh, anh rất thích điều này.
Thương Yến thấy thân thể cô khẽ run, môi cũng có chút trắng bệch, tay bế cô lên, một tay đỡ eo cô, "Không thoải mái chỗ nào sao?"
"Không thả, anh thích ôm em như vậy." Tay Thương Yến đang đỡ eo cô di chuyển xuống, chạm vào nơi đẫy đà nhiều thịt của cô*, trên tay dùng sức nhéo, ngữ khí sung sướng khàn khàn: "Nguyệt Nguyệt, nơi này của em cũng thật mềm."
*Mông Kiều Nguyệt đó ạ
Trừ bỏ nơi đó ở phía trên, phía dưới này của cô cũng thực mềm mại, làm anh yêu thích không muốn buông tay. Từ nay anh có thể mỗi ngày sờ cô gái của anh, muốn lúc nào sờ đều được.
"Anh không thể đụng nơi này!" Kiều Nguyệt gấp đến mức rống anh, "Khốn khiếp, lưu manh!"
Nghe cô gái nhỏ không cho anh xoa nơi này, lại không cho đụng nơi kia, Thương Yến cảm thấy bản thân nên nhắc nhở cô, hiện tại cô là người anh dưỡng, anh tùy thời có thể ôm cô, sờ cô, hôn bất kì chỗ nào trên người cô.
Tâm tình anh rất tốt, từng chữ nói ra đều mang theo sự sung sướng thỏa mãn, "Nguyệt Nguyệt, từ này em là người anh dưỡng. Em yên tâm, trước giờ anh là người nói được làm được, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ dưỡng em cả đời. Ngoài em ra, anh không dưỡng ai khác."
Trên đời này chỉ có một Kiều Nguyệt có thể làm anh cam tâm tình nguyện hạ mình dỗ dành cô, muốn dưỡng cô.
Nghe xong lời anh, Kiều Nguyệt ngơ ngẩn nhìn anh, cả trái tim đều trở nên lạnh lẽo.
Hốc mắt cô nóng lên. Tưởng rằng chuyện bị Lâm Thư Mặc bỏ rơi đã là chuyện khổ sở nhất, nhưng hiện tại cô còn chưa kịp vì chuyện này khổ sở lại bị chuyện Thương Yến bao nuôi khiến cho lo sợ, trong lòng hoảng loạn khó chiu.
Nghĩ rằng cô gái nhỏ muốn đổi ý, không muốn bị anh dưỡng. Sắc mặt Thương Yến vừa trầm xuống lại nghe lời nói mê mang cùng bất an của cô, biểu tình Thương Yến giật mình, thực mau lại dịu dàng xuống.
Anh cầm khăn tay lau nước mắt cho cô, "Nguyệt Nguyệt, em đừng khóc, anh sẽ luôn ở bên em. Em lo học tập tốt, sau này ngoan ngoãn ở bên anh, những chuyện khác đều không cần lo, có anh giải quyết giúp em."
Lời anh nói càng khiến Kiều Nguyệt khóc thảm hơn. Cô nắm chặt tay anh, vừa đáng thương nhìn anh vừa rơi nước mắt.
Làm sao bây giờ, cô hình như không thoát khỏi Thương Yến được.
Nước mắt cô gái nhỏ càng lau càng nhiều, cả người Thương Yến không thoái mái. Anh không hiểu sao cô gái nhỏ có nhiều nước mắt như vậy.
Anh muốn uy hiếp Kiều Nguyệt, không thể vì tên đàn ông Lâm Thư Mặc khóc. Nhưng lời anh vừa đến miệng, nhìn khuôn mặt khóc đến đáng thương hề hề của cô, lại không nói nên lời được.
Cuối cùng anh vẫn không nỡ nặng lời với cô, ôm cô gái nhỏ, không ngừng dỗ dành cô lau nước mắt cho cô.
Kiều Nguyệt không biết bản thân khóc bao lâu, đến khi nước mắt cô dần ngừng lại, bụng phát ra tiếng "lộc cộc, lộc cộc".
"Ăn từ từ thôi, đều là của em." Thương Yến cầm khăn giấy, giúp cô lau vết bẩn bên miệng.
Thì ra nhìn cô gái nhỏ ăn cơm cũng có thể khiến tâm tình anh tốt đến như vậy. Cả trái tim đều mềm mại. Hình như so với tưởng tượng của anh, anh càng thích cô gái nhỏ hơn.
Ánh mắt Thương Yến nhìn Kiều Nguyệt có chút si mê. Vì sao anh không gặp Kiều Nguyệt sớm hơn? Nếu thời điểm cô gái nhỏ vừa sinh ra anh liền đem về nhà, thế thì anh có thể đem cô dưỡng lớn.
Kiều Nguyệt ăn hết đồ ăn trên bàn mới cảm thấy bụng đã no. cô nhìn chén dĩa trơn bóng trên bàn, đỏ mặt xấu hổ nói: "Tôi ăn no rồi."