Thấy Lâm Thư Mặc né tay cô, sắc mặt cô không đổi, "Lâm Thư Mặc, anh càng như vậy chỉ càng khiến em hứng thú hơn với anh, càng muốn dụ anh lên giường."
"Ai yêu cầu cô tiếp cận tôi?" Lâm Thư Mặc nhìn Bạch Cẩn, hắn dừng một chút, cười khẽ: "Hôm nay trong giọng cô mang theo vội vàng, mặt mày không kiên nhẫn. Bạch Cẩn, người ra yêu cầu cho cô muốn gặp tôi đúng không?"
Lâm Thư Mặc hiện tại xác định Bạch Cẩn là người của Thương Yến. anh ta không chỉ dùng mỹ nhân kế dụ hắn, còn tung ra lớn như vậy lợi ích dụ hoặc hắn. Trên người hắn rốt cuộc có thứ gì đáng giá khiến cho người có thân phận cao như Thương Yến lãng phí thời gian trên người mình.
Thương Yến nhìn sắc mặt bình tĩnh của nam sinh trước mặt, trong lòng sự thưởng thức đối với hắn càng tăng. Anh nghĩ anh biết vì sao cô gái của anh thích hắn như vậy rồi.
"Cùng Kiều Nguyệt chia tay." Thương Yến không hề che giấu mục đích của bản thân.
Lâm Thư Mặc kinh ngạc thật lâu thần sắc mới dần khôi phục bình thường. Hắn không biết khi nào Thương Yến cùng Kiều Nguyệt có quen biết, nhưng hắn nhớ tới sự khác thường gần đây của Kiều Nguyệt, trong lòng dâng lên tức giận.
Trước khi tìm hắn, Thương Yến chắc chắn đã từng yêu cầu Kiều Nguyệt rời đi mình.
Thương Yến lãnh đạm nhìn hắn, "Cậu là người thông minh, cơ hội lần này hiếm có cỡ nào, cậu so với ai khác đều rõ."
Anh chắc chắn hắn sẽ chọn rời bỏ cô gái nhỏ, vì anh biết đối phương là người có dã tâm, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội nào có thể đi lên.
Thương Yến không trả lời vấn đề của hắn. Lâm Thư Mặc chia tay Kiều Nguyệt, Kiều Nguyệt liền là người của anh. Anh có đối tốt với cô gái của anh không, anh không cần nói cho người ngoài biết.
Anh lần nữa nhấn mạnh lặp lại: "Cậu chỉ có thời gian 3 ngày."
Lâm Thư Mặc bị thái độ của anh đâm vào lòng không thoái mái, ngữ khí hắn trào phúng: "Thương tổng coi trọng phụ nữ nào đều quen vừa đe dọa vừa dụ dỗ như thế? Nếu ngày nào đó anh bị người khác uy hiếp lại, yêu cầu bỏ rơi Kiều Nguyệt thì sao? Một người phụ nữ thôi mà, trong lòng anh có thể có vị trí cao đến đâu?"
Thương Yến liếc mắt nhìn hắn, nói một cách đương nhiên: "Trên đời này không ai có thể uy hiếp tôi. Cho dù có, vì sao tôi phải bỏ rơi Nguyệt Nguyệt?"
Trên đời này cô gái của anh là độc nhất vô nhị, anh thích cô như vậy, tự nhiên anh sẽ mang về nhà dưỡng cả đời.
Lâm Thư Mặc ngẩn ngơ nhìn người đàn ông trước mặt, thật lâu sau mới mở miệng: "Tôi sẽ nhanh chóng cùng Nguyệt Nguyệt chia tay, hy vọng anh tuân thủ lời hứa."
"Tất nhiên."
...
Ngày hôm sau sau tiệc tối hằng năm, Lâm Thư Mặc liền về nước. Không biết vì sao, Kiều Nguyệt cứ cảm thấy hai ngày nay hắn rất kỳ lạ, thái độ đối với cô cứ không nóng không lạnh.
Hôm nay, Kiều Nguyệt đem theo bữa sáng chờ Lâm Thư Mặc dưới lầu kí túc xá nam. Xa xa nhìn thấy hắn, cô lập tức đi lên, ngữ khí lo lắng: "Thư Mặc, công việc anh xảy ra chuyện gì sao?"
Cô thấy mặt Lâm Thư Mặc không kiên nhẫn, ngơ ngẩn kêu hắn, "Thư Mặc, anh làm sao vậy?"
"Không có việc gì, hai ngày nay công việc bận quá." Lâm Thư Mặc nhìn thoáng qua bữa sáng trên tay Kiều Nguyệt, sắc mặt lạnh nhạt, "Về sau không cần mua bữa sáng cho anh."
Trong lòng Kiều Nguyệt bất an, cô duỗi tay kéo tay áo hắn, ấp úng nói: "Thư Mặc, có phải hay không em làm chuyện gì khiến anh không vui?"
Hai người quen nhau từ nhỏ, thái độ Thư Mặc đối với cô chưa bao giờ lạnh nhạt như vậy.
Lâm Thư Mặc nhìn thái độ cẩn thận của cô, trong lòng hơi nhói. Hắn dời đi tầm mắt, nói: "Anh không sao."
Sao có thể không sao, hắn nhất định giấu cô chuyện gì đó!
"Ồ." Kiều Nguyệt cúi đầu hừ nhẹ, đem bữa sáng nhét vào tay hắn, bắt đầu giận dỗi, "Em về sau không mua bữa sáng cho anh nữa."
Cúi đầu nhìn bánh bao nóng hổi trên tay, tim Lâm Thư Mặc hơi mềm, nhẹ giọng nói: "Hôm nay anh còn bận chuyện khác, em về trước đi."
Kiều Nguyệt lấy cặp của mình liền xoay người rời đi. Hiện tại cả người cô đều ngây ngốc, không thể tin được người trong ảnh là Lâm Thư Mặc.
"Nhất định là hiểu lầm." Cô lẩm bẩm nói nhỏ, không ngừng thuyết phục bản thân Lâm Thư Mặc không phải loại người như vậy.
Đi vào chung cư Lâm Thư Mặc thuê, Kiều Nguyệt đứng ở cửa hồi lâu. Cô lấy ra di động, gửi wechat cho Lâm Thư Mặc nhưng qua vài phút anh đều chưa trả lời cô.
Sửng sốt một lúc, cô lại gọi điện thoại cho hắn. Điện thoại vang hồi lâu cũng không có người nhận, nhưng cô mơ hồ nghe thấy tiếng chuông truyền từ trong nhà ra.
Trong lòng Kiều Nguyệt bất an hoảng loạn, cô cắn môi, tay run rẩy lấy chìa khóa ra mở cửa.