Tràn đầy mong đợi nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, sắp tròn hai mươi phút, không nhận được một chữ hồi âm.

Ân Vinh Lan: “Nếu như hắn ta trả lời có, chẳng khác nào thừa nhận mình trắng đêm chờ trong gió lạnh.”

Trần Trản: “Ý anh là tên đó sẽ không nhận mình có tới?”

Ân Vinh Lan: “Vậy thì đồng nghĩa người thất hứa chính là hắn ta.”

Trần Trản ngẫm nghĩ, rất thuyết phục.

Ân Vinh Lan: “Em thử gỡ tin xem.”

Trần Trản theo lời y nói, thông báo hiện gỡ bỏ thành công.

Ân Vinh Lan hơi khó tin: “Vậy mà còn chưa block em.”

Trần Trản nở nụ cười: “Có lẽ đây chính là phong thái của kẻ hơn người.”

Tuy mới tinh mơ, nhưng một phen nháo nhào đã làm bay hết cơn buồn ngủ, Trần Trản: “Đói chưa?”

Ân Vinh Lan lắc đầu.

Đối diện nhìn nhau, rúc trở về sofa, sáng sớm ngày hè vẫn khá lạnh, nằm không bao lâu, Trần Trản tuỳ tiện nhặt mấy mẩu quần áo đắp lên người.

Cơn uể oải lại lặng thầm dâng lên, lần này thật sự ngủ tới sáng bảnh.

Cảm giác mơ hồ bị nhìn trộm đánh thức cậu, Trần Trản mở mắt ra, bất ngờ đối diện một đôi mắt, tim rơi chậm nửa nhịp.

“Giật mình vậy à.”

Ân Vinh Lan xin lỗi một tiếng, bỗng lại nói: “Em nghĩ xem có khi nào do sóng trên núi chập chờn, lúc đó hắn ta chưa kịp xem?”

Trần Trản im lặng vài giây, lấy điện thoại gửi lại tin bị gỡ. Xong việc cậu đi tắm rửa, khi ra tới thì nghe có tiếng động dưới bếp, có vẻ Ân Vinh Lan đang chuẩn bị bữa sáng.

Hiếm thấy không vào giúp một tay, trái lại dựa vào cạnh cửa phòng bếp: “Một lần lỡ hẹn bết bát.”

Ân Vinh Lan chiên trứng, bình tĩnh nói: “Vẫn chưa tính là trường hợp tệ nhất.”

Trần Trản cau mày: “Ý anh là sao?”

Ân Vinh Lan: “Ví như đối phương đợi trên núi gần cả đêm, bỗng thấy có mail mới.” Tài làm trứng của y còn điêu luyện hơn Trần Trản, lần nào cũng chiên được rất vừa, bưng ra bàn rồi tiếp tục nói: “Vì sóng yếu, khó khăn lắm mới tải xem được, đúng lúc đó em chọn gỡ tin. Hắn ta phải vắt óc suy nghĩ mail này viết gì, rồi hai giờ sau em lại nhắn hỏi người ta còn ở đó không.”

Chú ý thấy sắc mặt Trần Trản có chút khó coi, không nhịn được cười nói: “Đương nhiên đây chỉ là trường hợp éo le nhất.”

Chẳng biết vì sao, Trần Trản cứ cảm thấy sau khi được y nói ra, việc này đã như ván đóng thuyền.

Điểm tâm đã lên, nhưng vẫn chưa lập tức động đũa, Trần Trản nhìn chăm chú đồ ăn trên bàn hồi lâu, thử rút lại chiếc mail đã gửi gần đây nhất, lần này nhận thông báo rút về thất bại, đối phương đã xem.

Cậu không phí công cố thử nữa, bây giờ còn chưa nhận được trả lời, tám chín phần mười là sau khi xem xong đã quăng mình vào blacklist.

“Phải đến chỗ An Lãnh thêm một chuyến.”

Ân Vinh Lan: “Có thể đổi mail khác gửi lại.”

Trần Trản lắc đầu: “Có người trung gian phối hợp tốt hơn.”

Nếu cứ tiếp tục quấy rầy, không chừng đối phương trực tiếp biệt tích, cắt đứt liên lạc.

Đang ăn nửa chừng, bỗng nhiên bật cười tự giễu: “Đốt nhà là gã ta, vậy mà bây giờ em lại như mang tội tày trời.”

Ân Vinh Lan: “Em không sai.”

Trần Trản đã quen lời bào chữa này, gật đầu tiếp lời y: “Em biết.”

Là thế giới này sai.

“Lát nữa anh chở em đi?”

Trần Trản lắc đầu: “Sáng nay phải live stream bán dưa hấu.”

“…”

“Đã liên hệ với nhà vườn, trước tiên sẽ mở một đợt đặt trước.”

Nếu cậu không nhắc tới, Ân Vinh Lan gần như quên bẵng chuyện này.

Từ góc độ kinh doanh, Ân Vinh Lan nhắc nhở nói: “Em bảo họ gửi hàng mẫu tới đây trước, đảm bảo hương vị không có vấn đề.”

Trần Trản giúp y dọn bàn, cười nói: “Em không thích ăn dưa, đã cho người gửi qua Vương Thành mấy trái, anh ta đánh giá khá cao.”

Ân Vinh Lan: “Em có tính trước là được rồi.”

Khâu set up kênh do hệ thống phụ trách, Trần Trản đem máy tính ra sân, chọn một góc cảnh trí không tồi bất đầu live stream.

Người có tiếng được lợi là dù không chạy quảng cáo, vẫn có không ít khán giả sẽ vào xem.

Live stream trên Weibo khó tránh phải lên hot search, Trần Trản dùng một mạng xã hội khác để live, dưa lấy tiêu chí lời ít bán nhiều, sẽ không quá khó tiêu thụ.

【 Vua Chó Cỏ: Trần Trản đây rồi! Đã lâu không gặp! 】

【Tiger: Sao cứ thấy streamer tiều tụy thế? 】

Mới live chưa có quá nhiều người, Trần Trản quay ra khuất ống kính ho khan vài tiếng, xem ra do tối qua nằm sofa cả đêm, dẫn đến cảm mạo.

Lúc trước cảm thấy nắm chắc phần thắng mới nhận nhiệm vụ này từ hệ thống, bây giờ lại có chút hối hận vì chơi trội bán dưa, cậu quên rằng một số địa phương không thể giao tới, nên trên màn hình cũng không ít người nói không mua.

“Cũng chỉ có vài kho hàng thôi.” Trần Trản cười giải thích: “Mà trọng lượng dưa hấu không nhẹ, sẽ phải chịu kha khá phí vận chuyển.”

Dù vậy, còn chưa kịp chào hàng, lượng tiêu thụ đã đến hàng ngàn.

Bán dưa thật ra chẳng lời được bao nhiêu, nhớ lại lúc trước bày mưu đặt kế nhận nhiệm vụ chỉ đổi lấy một lời giải mẫu vô dụng, Trần Trản không khỏi hơi thất thần.

Có người nạp thưởng lớn liên tiếp làm cậu lấy lại tinh thần, con số đã sắp đuổi kịp doanh thu đợt đặt trước này của cậu.

Trần Trản lắc đầu nói không cần nạp thưởng, nhưng lời này không mấy tác dụng.

Bình luận nhất thời lệch hướng, bắt đầu nhảy nhót than đại gia.

Đại gia bí ẩn đột nhiên lên tiếng: 【 Đảm bảo giao đúng hẹn không? 】

Trần Trản: “Cuối tháng sáu bắt đầu trả hàng dần.”

【 Thời gian là vàng bạc, không biết streamer có cái nhìn thế nào về việc lỡ hẹn? 】

Id đổi phương rất dài, thưởng lại nhiều, muốn người khác không chú ý bình luận này cũng khó.

Trần Trản ý thức được cái gì, hơi ngồi thẳng người lại, đang muốn nói chuyện, lại không nhịn được ho khù khụ: “Xin lỗi, tôi hơi cảm.”

Đại gia bí ẩn: 【 Thật trùng hợp, tôi cũng đang sốt. 】

“…”

Trần Trản gần như có thể khẳng định người đang nói có dính líu tới vị tiên sinh kia, hoặc là chính bản thân hắn ta.

Giới thiệu dưa khái quát mấy câu, biểu thị có thể đổi hàng miễn phí xong lại không nói tiếp về sản phẩm: “Hay tôi đố mọi người một câu đi?”

Bình luận có biểu thị muốn nghe ngoại truyện Sám Hối Lục, có muốn biết chuyện thường nhật mật ngọt với nam thần, với câu đố thì không mấy hứng thú.

Không quan tâm những lời này, Trần Trản mở miệng, kể một câu chuyện hoàn toàn không liên quan đến những nhân vật trong truyện của mình: “Một tráng sĩ ước hẹn luận kiếm với một người nọ trên núi Hoa Sơn, nhưng hôm sau anh ta lại lỡ hẹn, hỏi lý do vì sao?”

“Lâm trận bỏ chạy?”

“Tôi đoán tráng sĩ là một tên mù đường, đang tới thì đi lạc.”

“Bởi vì bọn họ yêu nhau!”

Bình luận muôn hình vạn trạng.

Trần Trản ho nhẹ một tiếng, trịnh trọng giải đáp: “Tráng sĩ cần lưu lại nòi giống trước khi xuất chiến, vì thế anh ấy tìm người mây mưa, bất hạnh ngủ quên.”

Kênh chat một rừng dấu ba chấm, góc chết của ống kính, Ân Vinh Lan đặt sẵn thuốc cảm lên mép bàn, như cười như không nhìn cậu chăm chú.

Trần Trản chột dạ quay mặt đi.

Đại gia bí ẩn không xuất hiện lần nào nữa, Trần Trản tiếp tục chào hàng vài câu. Khi lượng tiêu thụ vượt hơn một trăm nghìn, cậu thông báo năm nghìn đơn đầu tiên sẽ được tặng kèm bùa hộ mệnh, xong mỉm cười vẫy tay tạm biệt khán giả.

Tắt live stream rồi ngồi tại chỗ một hồi.

Ân Vinh Lan: “Mây mưa? Lưu lại nòi giống?”

Trần Trản nghiêm túc hỏi: “Lý do đáng tin không?”

Ân Vinh Lan hỏi ngược lại: “Em nói xem?”

Trần Trản bần thần trích ra năm ngàn đơn đầu tiên, khe khẽ thở dài nói: “Mối thù này đã kết rồi.”

Ân Vinh Lan cười lạnh lẽo: “Chỉ tính riêng chuyện phóng hoả đốt nhà, hắn ta cũng đừng mong lành lặn thoát thân.”

Trần Trản cúi đầu uống thuốc cảm, hơi nóng bốc lên che mờ mắt, không biết đang toan tính điều gì.

Nghỉ trưa xong hỏi Ân Vinh Lan lấy chìa khoá xe chuẩn bị xuất phát.

“Không cần anh đi với em?”

Trần Trản lắc đầu: “An Lãnh rất đề phòng em, anh đi thêm chỉ khiến trao đổi khó hơn.”

Ân Vinh Lan: “Cách nửa tiếng gọi anh một lần.”

Trần Trản biết đây là giới hạn cuối cùng của y, gật gật đầu.

Trên đường Trần Trản vẫn lo, với tính cách của An Lãnh thì gã có dọn nhà bỏ chạy hoặc giả vờ không ai ở chẳng chịu mở cửa hay không. Nào ngờ gần như vừa ấn chuông, An Lãnh đã lập tức xuất hiện trong tầm mắt.

Thấy gã mặt mày trắng nhợt: “Anh cũng bị bệnh?”

An Lãnh quay người, chưa đóng cửa, ám chỉ cậu tiến vào.

Trần Trản tự giác đổi giày tìm chỗ ngồi xuống.

An Lãnh: “Tôi có xem live stream hồi sáng.”

Trần Trản nhướng mày: “Mua dưa không?”

Ngón tay An Lãnh hơi cứng còng: “Không sợ đắc tội sao?”

Đắc tội?

Trần Trản: “Người nên sợ không phải là tôi… Có trà không?”

An Lãnh chỉ cho cậu một ly nước lọc.

Trần Trản vắn tắt: “Tôi cần anh giúp gửi mail, hẹn gặp anh ta.”

Ngay khi miệng An Lãnh vừa hơi nhúc nhích, Trần Trản nhìn ra biểu hiện muốn từ chối, liếc gã một cái: “Không phải tôi đang nhờ anh.”

Nói rồi chỉ chỉ đầu.

Cảnh tượng hệ thống của mình bị đánh răng môi lẫn lộn hôm qua vẫn như in trước mắt, An Lãnh thầm rùng mình một cái: “Gặp mặt rồi thì làm được gì?”

Dưới cái nhìn của gã, việc này chỉ phí công.

Trần Trản bỗng nói xa nói gần: “Nghe nói người ở lại phải nộp 1000 giá trị tẩy trắng mỗi năm?”

Nghe đến giá trị tẩy trắng, quả nhiên ánh mắt An Lãnh hơi rục rịch.

Trần Trản: “Nội dung mail tôi đọc anh viết.”

An Lãnh chần chờ giây lát, cuối cùng vẫn bật máy tính lên.

“Hôm qua vô cùng xin lỗi, tại hạ…”

An Lãnh: “Tại hạ?”

Trần Trản: “Không phải anh ta tự xưng là tiên sinh sao, dĩ nhiên tôi cũng phải dùng từ nho nhã chút.”

“…”

“Tại hạ thành tâm kính mời, hi vọng các hạ có thể nể mặt thêm một lần, tối nay chờ huynh tại chỗ cũ nhé.”

Sắc mặt An Lãnh phức tạp: “Chỗ cũ… nhé?”

Trần Trản: “Dùng để thu hẹp khoảng cách đôi bên.”

Nhìn An Lãnh bấm gửi đi, Trần Trản chuyển đề tài: “Sau này tôi cũng có thể nộp giá trị tẩy trắng hằng năm cho anh.”

Đột nhiên được cho đồ ngon, ngược lại làm người thấp thỏm bất an.

“Muốn tôi phải làm gì?”

Trần Trản: “Nếu anh đã biết vị tiên sinh kia thuê người đốt nhà tôi, vậy chắc chắn phải có giữ lại bằng chứng.”

“Tôi không có.” An Lãnh tức thì bác bỏ.

“Cái gọi là chỉ liên lạc qua email, chẳng qua là lời đối phó.” Trần Trản mỉm cười: “Tôi đoán các anh đã từng gặp mặt, đồng thời mỗi lần đều có ghi âm.”

“Nói nhăng nói cuội!”

An Lãnh phản ứng rất kịch liệt, trực tiếp đứng dậy.

Chốc lát, gã mới lấy lại tỉnh táo: “Nếu gặp được thật, anh định đối phó thế nào?”

Không nghe thấy trả lời, An Lãnh cẩn thận suy đoán: “Dùng hệ thống đấu một trận long trời lở đất?”

“Sao anh lại có tư tưởng bạo lực như thế?” Trần Trản có vẻ khá kinh ngạc, nghiêm túc nói: “Tất nhiên là để anh làm nhân chứng cung cấp chứng cứ, lúc gặp nhau tối nay sẽ dẫn cảnh sát đến trực tiếp hốt trọn ổ.”

Tuân thủ luật pháp là nghĩa vụ của mỗi công dân.

Lặng đi vài giây, mí mắt An Lãnh liên tục co giật, đang lúc Trần Trản định quan tâm mấy câu, trong phòng đột nhiên vang lên một tràng pháo tay tán thưởng: “Hay cho câu thành tâm kính mời, đúng là mở mang kiến thức.”



Lời tác giả:

Trần Trản: Tin tưởng khoa học và tôn trọng pháp luật,

đó là nguyên tắc làm người bất biến của tôi.

Tiên sinh bí ẩn: [email protected]¥%…

Lời Không Cánh:

Gửi anh tui bài Em không sai, chúng ta sai:)

Ta thật sự ngu ngốk, có hẹn gặp thế cũng không xong…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play