Vương Thành vẫn chưa từ bỏ hi vọng: "Anh dò kỹ lại chút xem."
Câu chữ ngữ pháp còn hơn cả bão táp phong ba, không chừng có để lọt điểm nào mang nghĩa hàm khác.
Trần Trản phối hợp xem kỹ thêm một lần, nghiêm túc nói: "Đúng thật là không có."
Nếu gặp trường hợp này là bất kỳ nghệ sĩ nào khác do gã quản lý, Vương Thành đã sớm phủi tay quẳng gánh, nhưng Trần Trản thì lại có quan hệ sâu sắc với Ân Vinh Lan, gã chỉ có thể nén cơn đau vào từng hơi thở.
May nhờ kinh nghiệm phong phú nên vẫn chưa ảnh hưởng sự linh hoạt của tư duy.
Trần Trản khôi phục sắc mặt bình thường, phân tích nói: "Luật sư tự ý tiết lộ việc riêng tư của khách hàng phải chịu trách nhiệm đạo đức nghề nghiệp, trước tiên hãy đặt nghi vấn vào điểm này."
Vương Thành ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Tiện thể có cần gửi công hàm luật sự cho người viết tin không?"
Trần Trản nghĩ nghĩ, cuối cùng lắc đầu: "Hiện giờ quá nổi, trái lại sẽ trông có vẻ chột dạ, đợi mấy hôm nữa rồi tính sau."
Vương Thành đi sang một góc gọi điện thoại dàn xếp, phân công tỉ mỉ từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn xong xuôi, khi kết thúc cuộc gọi xoay người nhìn cậu: "Theo anh thấy, là ai ném đá giấu tay?"
Thấy cậu không lên tiếng, nói tiếp: "Tôi cảm thấy không thể nào không dính tới Kế Đông Vũ."
Đáng tiếc bây giờ tin tức bùng nổ như bom nguyên tử, vài ekip khác còn âm thầm thêm dầu vào lửa, muốn tìm ra ngọn nguồn e rằng không dễ.
Trần Trản: "Chúng ta đâu phải phán quan, tìm chứng cứ làm chi?"
Vương Thành nuốt nước bọt: "Ý anh là..."
Trần Trản chẳng hề bận tâm: "Trực tiếp ghi món nợ này lên đầu tên đó là được."
Dù sao trông đối phương cũng không vừa mắt.
"..."
Vương Thành trợn tròn mắt, cứ tuỳ tiện như thế?
Sợ ở lâu bị đảo điên thế giới quan, cười gượng học theo người xưa chắp tay, làm động tác cáo từ.
Trần Trản dựa vào bên cửa sổ, khoanh tay nhìn bóng lưng gã rời đi, vận hành tâm trí.
Xâu chuỗi các chi tiết lại, chuyện kể ra đúng là nghe rất đểu.
Việc là do chính mình làm, không thể đổ tại người khác, điểm xuất phát cũng không vì lợi dụng; nhà họ Lâm có trợ giúp cho cậu, tình cảm với Ân Vinh Lan cũng là chân thành, không trộn lẫn mưu toan.
Lỗi không ở chính mình, sai không do người khác, vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Theo ánh mặt trời chậm rãi chếch đi, Trần Trản có đáp án... Là hệ thống.
Bất kể ai nắm giữ hệ thống trong tay cuối cùng đều sẽ tác oai tác quái. Nó cưỡng ép bẻ lại quỹ đạo vận hành của thế giới, vì làm cho mình không thể không mượn sức mạnh siêu nhiên, thậm chí dàn xếp chuyện mâu thuẫn với Kế Đông Vũ, bức ép vào tròng.
Lòng dạ thật quá ác độc!
Cậu suýt nữa đã trúng chiêu.
【 Hệ thống: [email protected]#¥%%... 】
Trần Trản cười lạnh: "Bị vạch trần nên thẹn quá hoá giận?"
【 Hệ thống: Tự mình tạo nghiệp, còn đổ lỗi cho tôi? 】
Cấp tốc điều động toàn bộ bộ nhớ, sử dụng đủ loại ngôn ngữ mắng mỏ xối xả.
Trần Trản không quan tâm tiếng thét gào điên loạn trong đầu, bình tĩnh nấu tô mì nhâm nhi. Ăn được một nửa, đột nhiên nghe "đùng" một tiếng, âm thanh mắng chửi của hệ thống từ từ suy yếu.
Nổ CPU?
Rau xanh sắp đưa đến miệng bị thả lại trong tô, Trần Trản nhíu mày: "Sợ tội tự sát là biểu hiện của sự nhu nhược."
Ngay khi vừa dứt lời, hệ thống triệt để không còn âm thanh.
Theo chủ nghĩa nhân đạo mà gọi hai tiếng, không lời đáp lại, cuối cùng hoá thành một tiếng thở dài bên môi.
Tập trung ăn xong phần mì còn lại, cậu vẫn nên đặt công việc lên hàng đầu, tiếp tục công cuộc sáng tác.
Trần Trản dự đoán bình luận hôm nay sẽ không mấy liên quan đến tác phẩm, đăng lên chương mới xong liền tắt máy tính, đeo khẩu trang rồi tìm đến địa chỉ trên bệnh án.
Vận may rất tốt, thường ngày đến khám ở vị bác sĩ tâm lý này phải đặt lịch hẹn trước, nhưng hôm nay đúng dịp bệnh nhân không nhiều.
Nữ bác sĩ đeo kính mắt, đường nét khuôn mặt dịu dàng, khiến người ta rất khó nảy sinh phòng bị.
Bà hiển nhiên đã thấy mặt Trần Trản trên tin tức, dùng giọng ôn hoà chủ động nói: "Không tiết lộ thông tin cá nhân của bệnh nhân là đạo đức nghề nghiệp cơ bản của chúng tôi."
Trần Trản trần thuật sự thật: "Người yêu của tôi đã từng tới nơi này."
Nữ bác sĩ chỉ cười cười.
Trần Trản bỗng nhiên nói: "Nếu tôi hỏi thăm bệnh tình của anh ấy, vậy có tính là hỏi chuyện riêng tư hay không?"
Nữ bác sĩ: "Cũng không tính."
Trần Trản bày ra tư thế dựa cột mà nghe.
 "Có quyền có thế, cha mẹ đã qua đời, không hề chịu áp lực xã hội, chỉ thích người cùng giới mà thôi." Nữ bác sĩ: "Nói cách khác, anh ta chính là không ốm mà rên."
"..."
Bốn mắt nhìn nhau, nữ bác sĩ cong cong khoé miệng: "Nếu không có bệnh, vậy thì sao gọi là tiết lộ bệnh tình được?"
Nhớ tới đối phương từng cầm bệnh án dõng dạc nói "Anh đã bệnh rồi, em chính là liều thuốc của anh", Trần Trản lộ ra nụ cười càng thêm phúc hậu.
Nữ bác sĩ đan tay để lên bàn, thân thể hơi nghiêng về trước: "Bây giờ nói một chút về trường hợp của anh đi."
Không thể kể ra toàn bộ, Trần Trản chuyển thành che lấp đi một phần: "Ăn trúng nấm độc, tôi thấy một người giống mình như đúc."
Nữ bác sĩ chưa trực tiếp quy kết nguyên nhân do tâm lý, mà nói: "Người đó đang làm gì?"
Trần Trản: "Chỉ đơn thuần nhìn tôi chằm chằm."
Nữ bác sĩ: "Anh có sợ hãi không?"
Trần Trản lắc đầu: "Không hẳn."
"Nguyên nhân có thể gây nên trường hợp này rất nhiều," Nữ bác sĩ hõi: "Cha mẹ anh có từng muốn sinh thêm con sau khi có anh, hoặc từng gặp chuyện nạo phá thai hay không?"
Trần Trản rất khẳng định không phải nguyên nhân này, bổ sung nguồn cơn nói: "Tôi cứ hay nằm mơ, trong mơ thấy mình mượn xác hoàn hồn, vong linh nguyên bản không thể nào yên nghỉ."
"Thiếu sự gắn kết với thế giới xung quanh."
Lời của nữ bác sĩ làm cậu ngẩn ra.
"Nếu có thể hãy quan tâm chú ý những người những chuyện xung quanh nhiều hơn, thành lập mối liên kết."
Có lẽ là nhìn ra Trần Trản còn điều giấu giếm, thời gian khám bệnh cũng không lâu, khi Trần Trản đi tới cửa, nữ bác sĩ gọi cậu lại: "Anh quên đồ này."
Bệnh án của Ân Vinh Lan bị bỏ rơi trên bàn.
Suýt nữa đã quên, có người ỷ "bệnh" mà kiêu.
Giữa trưa khu vực chung cư khá nhiều người, Trần Trản đè thấp vành mũ cúi đầu vội vã về nhà.
Đến một khúc quanh, bước chân chậm lại, quay đầu nhìn xung quanh, vẫn chưa phát hiện có gì bất thường.
Lần thứ hai ra ngoài là khi chạng vạng, nhân lúc trời nhá nhem, xuống tản bộ hoạt động thân thể. Cảm giác bị rình mò quen thuộc xuất hiện, ban đầu Trần Trản tưởng là phóng viên, mà nhìn một vòng lại không thấy máy chụp ảnh.
"Hệ thống, có người theo dõi tôi đúng không?"
Không nghe tiếng trả lời quen thuộc.
Nhưng ngay lúc cậu suy tư đã thành công thoát khỏi trói buộc hay chưa, một âm thanh truyền đến: 【 Có. 】
Chất giọng vô cùng thân quen, như thể nghe Ân Vinh Lan nói chuyện ngay đây.
【 Hệ thống: Đồng nghiệp đi trước suýt hi sinh vì nhiệm vụ, đang phải vá lại, nên bắt đầu từ đây sẽ do tôi phục vụ kí chủ. 】
Trần Trản cau mày: "Âm thanh của mi..."
【 Phục chế theo người yêu của kí chủ, hi vọng ngài yêu ai yêu cả đường đi, đối xử tốt với tôi một chút. 】
Khựng lại tầm một giây, hệ thống lần nữa chủ động lên tiếng: 【 Em xin anh mà. 】
Chợt nghe như tiếng Ân Vinh Lan nhão nhoẹt làm nũng, Trần Trản suýt nhũn chân không trụ nổi, ho nhẹ một tiếng: "Được."
【 8000 giá trị tẩy trắng là có thể cung cấp vị trí cụ thể của kẻ bám đuôi. 】
Trần Trản lập tức mặt mày lạnh băng... Vừa mở miệng đã đòi lên giá.
【 Hệ thống: Mưu sinh không dễ dàng, xin anh thương tình em với. 】
Trong đầu tự động mường tượng ra hình ảnh Ân Vinh Lan như cô dâu nhỏ níu tay cầu cứu, vừa buồn cười vừa đáng thương. Tức thì Trần Trản không tài nào ngưng tụ khí lạnh nổi, thầm kêu thôi xong, đã bị hệ thống mới này bắt được nhược điểm.
Cơn gió lạnh lẽo đảo qua trên mặt, cậu bám vào lý trí hiếm hoi sót lại mà từ chối cuộc giao dịch không công chính này.
Đêm khuya, hơn nửa thành phố dần chìm vào mộng đẹp.
Có người thì lại hoodie mong manh, tay lần mò trong túi đâm đầu về một hướng.
Cách vài trăm mét nữa chính là khu chung cư của Trần Trản, mắt thấy đã sắp đến nơi, đột nhiên bị một cánh tay giữ chặt.
Người mặc hoodie muốn rút tay khỏi túi áo, nhưng chậm một bước, cổ tay đã trực tiếp bị bẻ ngoặt, đập người lên một thân cây bên cạnh.
Đau đớn làm gã rên một tiếng, Kế Đông Vũ lắc đầu trượt khỏi mũ, cười nhạo nhìn người đàn ông trước mặt.
Ân Vinh Lam móc ra vài viên kẹo từ túi áo đối phương, chợt nhận ra gì đó, ánh mắt càng sẫm lại.
"Tưởng dao à?" Kế Đông Vũ nhếch lên khoé miệng.
Chuyện thuốc gây ảo giác đã bại lộ, dù Trần Trản không ra tay, Ân Vinh Lan cũng sẽ không để mình dễ sống, đối mặt tương lai có thể bị cấm cửa, dứt khoát tương kế tựu kế.
"Từ khi tin đồn rộ lên, anh đã lập tức cho người theo dõi động tĩnh của tôi." Kế Đông Vũ khi cúi đầu còn cong môi: "Biết tôi mỗi ngày đều theo dõi Trần Trản, có phải cho rằng tôi sẽ gây bất lợi cho anh ta?"
Khoé mắt không khỏi liếc về một phía khác, lúc chiều gã đã cố ý cho người lộ tin dụ phóng viên đến đây, cảnh này chắc chắn đã bị ghi lại.
Một khi trên mạng nổi lên tin Ân Vinh Lan đe doạ quấy rối với minh tinh thấp cổ bé họng, dưới áp lực của dư luận, gã không tin đối phương thật sự dám liều lĩnh thẳng tay tuyệt đường mình.
Ân Vinh Lan buông tay, đứng thẳng người nhìn gã: "Mua bài biến Trần Trản thành nhện độc, còn mình thì sắm vai đáng thương dưới ngòi bút truyền thông?"
Kế Đông Vũ nghiêng nghiêng đầu.
Làm vua cũng thua thằng liều, qua vô số lần được ăn cả ngã về không, gã đã sớm không còn tiêu chuẩn đạo đức bình thường.
Không lãnh cơn giận ập đến như dự đoán, Kế Đông Vũ tò mò ngẩng đầu, đã thấy Ân Vinh Lan đang khẽ cười mà quan sát gã.
"Hình tượng đáng thương không phải dựng lên bằng mấy trò này."
Để lại một câu đầy sâu xa, quay người biến mất trong màn đêm tĩnh mịch.
Câu trả lời quá mức bình tĩnh làm người căng thẳng một cách khó hiểu, Kế Đông Vũ siết tay, dằn xống nội tâm bất an.
Đêm đó người không ngủ rất nhiều, người nhận tin sốt dẻo chắp bút thâu đêm là một trong số đó, Kế Đông Vũ cũng thế.
Gã canh giữ cạnh máy tính, không ngừng lướt Weibo.
Đến khi gần rạng sáng, cái tên Ân Vinh Lan rốt cuộc cũng xuất hiện trên hot search, Kế Đông Vũ không thể chờ đợi mà nhấp vào.
Loạt ảnh được chụp rất rõ nét, tấm ảnh bị đè lên cây còn có thể nhìn rõ sườn mặt.
Nhưng tiêu đề lại khác tưởng tượng một trời một vực --
"Ân Vinh Lan quá trớn với một nam nghệ sĩ hạng hai".
Câu chữ miêu tả sinh động như thật: Nam nghệ sĩ không chịu nổi cảnh làm người thứ ba dai dẳng, nhất thời không cam lòng muốn tìm Trần Trản ngả bài, nhưng bị Ân Vinh Lan ngăn cản nên hai bên nảy sinh cãi vã ven đường!
Ảnh chụp nằm trong tay bọn săn tin sớm muộn cũng thành mầm hoạ, Ân Vinh Lan còn độc địa hơn xa tưởng tượng của Kế Đông Vũ, dứt khoát đút tiền cho vài cánh nhà báo thay đổi chiều gió.
Nhất thời người qua đường dồn dập bất bình vì Trần Trản:
"Quá thương Trần Trản, đẹp trai lắm tiền, lại gặp thứ sở khanh!"
"Lúc xem "U Linh" còn thích Kế Đông Vũ lắm cơ, không ngờ người ngợm sống như thế."
"Nghĩ lại thì bài nhện độc cũng do thằng tuesday này muốn bôi nhọ Trần Trản để soán ngôi chứ đâu!"
"Chuyện còn chưa có kết luận thì đừng vội vàng đánh giá."
"Hứ, tay đã thò tới túi Kế Đông Vũ rồi mà còn chưa có kết luận, hay phải thò sâu xuống nữa thì mấy người mới tin?"
Sau khi tỉnh giấc, Trần Trản nhìn hot search mà có chút hoài nghi mình vẫn đang mơ, rửa mặt xác định người đúng là đã tỉnh.
Cầm lên điện thoại còn chưa bấm gọi đi, tiếng gõ cửa đã vang lên trước.
Xuất hiện ngoài cửa chính là Ân Vinh Lan.
Trần Trản trêu ghẹo nói: "Sở khanh đến xin tha thứ?"
Lời còn chưa dứt, đã nhịn cười không được.
Ân Vinh Lan vào nhà, chờ cậu ăn điểm tâm xong, xác định sẽ không làm ảnh hưởng đến khẩu vị mới mở miệng nhắc chuyện Kế Đông Vũ.
Trần Trản nghe xong chỉ hơi trầm ngâm: "Đánh đổi thanh danh không có lời."
Ân Vinh Lan: "Đối với anh thứ này không đáng giá."
Thanh danh trong giới thượng lưu chỉ là vỏ bọc giả tạo, tin đồn trăng hoa cũng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn ngày thường. Thậm chí có vài đại gia không dính scandal, truyền thông cũng sẽ dệt cho vài cái.
Nhích tới trước một bước, áp lại gần Trần Trản, âm thành khàn khàn tiêm vào lời đầu độc: "Đoá hoa tinh khôi được người thương mến, để em diễn sẽ thích hợp hơn."
Trần Trản nhún vai: "Trong mắt dân mạng thì cùng lắm em cũng chỉ là kẻ đáng thương."
Ân Vinh Lan nở nụ cười: "Vương Thành nói ngày mai cần có mặt ở một buổi sự kiện."

Trần Trản ngẩng đầu: "Anh muốn em làm thế nào?"
Dịu dàng giúp cậu vuốt gợn tóc mái nơi thái dương, Ân Vinh Lan chậm rãi nói: "Cứ giữ im lặng."
Trần Trản: "Một khi phóng viên hỏi tới..."
Ân Vinh Lan cong cong khoé môi: "Không nói gì cả, khóc thôi là được."
---
Lời tác giả:
Phóng viên: Về việc Ân Vinh Lan quá trớn, anh cảm thấy thế nào?
Trần Trản mi mắt đỏ hoe.
Phóng viên: Anh vẫn tin anh ấy?
Trần Trản môi đắng lệ trĩu nặng.
Phóng viên: Anh có quen biết Kế Đông Vũ không?
Trần Trản ngậm ngùi rơi nước mắt.
Lời Không Cánh:
Đó giờ mới thấy kí chủ hack hệ thống thôi
chứ chưa thấy ai làm hệ thống tức đến nổ tan xác =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play