Đột nhiên được hỏi han, Vương Thành suýt rớt nước mắt.
Trần Trản thả nhẹ giọng: "Sức khoẻ không tốt hay sao?"
Một gã béo bỗng teo lại một phần ba, khả năng cao nhất chính là đổ bệnh.
Vương Thành dùng cánh tay không còn mỡ màng nắm chặt cổ tay cậu, nghiến răng nghiến lợi: "Anh đoán xem đây là nhờ ai ban tặng?"

Trần Trản thăm dò trỏ tay về chính mình.
Trông trạng thái cậu tươi tốt, tất nhiên chẳng cần đau đầu vì tiền hợp đồng nữa. Vương Thành lười tính toán chi li, hỏi trắng ra: "Tìm được cao nhân rồi?"

Trần Trản lắc đầu: "Chuyển qua ở chung với bạn trai mấy hôm, hiệu quả rất được."
Vương Thành nghe vậy trợn tròn hai mắt, trong khi gã phải đau đáu âu sầu sắp trọc cả đầu, thì đối phương lại chỉ lo đắm chìm trong đường trong mật!
"Anh..."
Anh có còn là người không!
Vướng tình hữu nghị hợp tác, nửa câu sau cuối cùng cũng không ra khỏi miệng, yết hầu lăn lộn một chút, giữa đường sửa miệng: "Anh không sao là tốt rồi."
Hôm nay là một sự kiện nhỏ, không bao nhiêu minh tinh góp mặt, đa số đến đều là người mẫu.
Trần Trản được ban tổ chức mời lên phát biểu mấy câu, sau đó Vương Thành liền mượn một cái cớ dẫn cậu rút đi.
Không vội vã khởi động xe, Vương Thành nhìn cậu: "Tôi đã điều tra, lúc chọn đại sứ hiệu quần áo này đồng thời thương lượng với ba ứng viên, cuối cùng vì giá cả nên quyết định chọn anh."
Trần Trản cười cười: "Ba ứng viên có bao gồm Kế Đông Vũ?"
Vương Thành: "Với cả đại sứ rượu vang anh tự lấy được lần trước, tay đó cũng có tranh đua."
Trần Trản cảm thấy hứng thú không phải nguyên nhân Kế Đông Vũ đối phó mình, mà là thủ đoạn.
Lông mày Vương Thành gần như nhíu dính vào nhau, trong giới này thi thoảng cũng có người đồn chơi ngải, nghe rất ly kỳ, mà nghĩ đến lại làm người ta nổi da gà.
Trần Trản rõ ràng không tin mấy thứ này.
Đại khái là đến ngày thứ ba ở Nhà Ân Vinh Lan, tình trạng của cậu đã có chuyển biến tốt, về sau thì hoàn toàn không còn ảo giác.
Vương Thanh nói cậu thử nhớ lại trong sự kiện lần đó đối phương có hành động khả nghi nào không.
Trần Trản theo bản năng nghĩ tới cảnh Kế Đông Vũ đi ngang qua chỗ mình, nhưng lại mơ hồ cảm thấy là thuật che mắt.
"Thôi." Vương Thành thở dài, thắt dây an toàn: "Đừng quá miễn cưỡng."
"Thời gian."
Chân Vương Thành vừa đạp lên chân ga, Trần Trản thình lình nhả ra một câu. 
Vương Thành vội vã thắng xe: "Cái gì?"

Trần Trản bảo gã trực tiếp chạy đến nhà mình, khi lên đường mới mở miệng: "Là lẫn lộn tuyến thời gian."
Vận may bất ngờ không tồi, ngoài cửa không có phóng viên chầu chực, Trần Trản sang cửa đối diện nhận về hoa cỏ gửi chăm.
Vương Thành giúp cậu bê chậu hoa về vị trí cũ, xoa xoa eo nói: "Anh nói rõ hơn chút đi."
Trần Trản mở tủ, lấy ra một chai vang đỏ.
Vương Thành xua tay: "Còn lái xe về, không thể uống."
Trần Trản ngắm nghía thân chai: "Đây là quà lưu niệm đem về từ trang trại khi đó."
Nếu nói có thứ gì ở nhà mình có mà ở chỗ Ân Vinh Lan không có, thì chính là rượu.
Gần đây xuôi chèo mát mái, nếu tâm trạng tốt sẽ nhâm nhi một ly nhỏ trước lúc viết truyện mỗi tối.
Vương Thành hơi giật mình: "Tiệc rượu hình như tổ chức vào năm rồi."
"Vậy nên mới nhất thời không nghĩ ra."
Mở nắp chai, mùi vị bên trong vẫn tinh khiết như trước.
Trần Trản lay lay thân bình, cười nói: "Trên thực tế Kế Đông Vũ đã đặt bẫy từ lâu, chạm mặt ở buổi ra mắt chỉ là trùng hợp."
Vương Thành lẳng lặng nghe, sắc mặt lạnh lẽo.
Trần Trản nhíu mày: "Cũng nhờ có anh mới biết tên đó từng tranh đại sứ."
Lúc ở tiệc rượu sự chú ý của mình hoàn toàn bị vở Lý Quỳ thật giả mà Ân Vinh Lan bày trò hấp dẫn, không quá quan tâm đến nghệ sĩ xung quanh.
Nói xong xoay người, trong tủ còn giữ hộp đựng rượu, ngón tay Trần Trản lướt qua chỗ khắc tên mình dưới góc phải. Lúc đó toàn bộ quà lưu niệm đều xếp chồng sẵn ở một bên, muốn động tay động chân cũng không khó.
Vương Thành đã thấy không ít thủ đoạn xấu xa trong showbiz, mà thâm độc đến mức làm người hãi hùng đến thế này vẫn xem như là lần đầu tiên.
Trần Trản chuyền rượu vang qua: "Tìm người kiểm tra thành phần."
Vương Thành liếm liếm đôi môi khô khốc: "Nếu tra ra vấn đề, có cần tố giác hay không?"

Trần Trản nhìn gã, nhếch miệng nở nụ cười.
Vương Thành nháy mắt hiểu ra... Thời gian qua lâu như vậy, rất khó phán định. Dù cho có chứng cứ, nhưng nếu lên mặt báo vì tin này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt đến lượng tiêu thụ của rượu.
Thân là đại sứ, không ai tình nguyện vì chuyện như vậy mà đắc tội với phía thương hiệu.
Tiệc rượu có mặt rất nhiều người, sau khi báo cảnh sát phải điều tra tới lui còn làm người ghét hơn. Bất kể Trần Trản khui rượu vào thời điểm nào, cũng đều không có thế chiếm lý.
Hiện tại chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Trần Trản biểu hiện thái độ rất bình tĩnh: "Sự việc còn chưa hoàn toàn xác định, xét nghiệm trước đã."
Vương Thành âm thầm nhờ người quen, nhanh chóng nhận được kết quả kiểm tra: Trong rượu vang đúng là có chứa hàm lượng nhỏ thuốc gây ảo giác.
Trên đường đem báo cáo đến chỗ Trần Trản, Vương Thành trong lòng phức tạp.
Nửa đường chợt nhớ cậu đang ở chung với người ta, bất đắc dĩ chuyển hướng, chạy về phía biệt thự.
Ra mở cửa là Ân Vinh Lan, Vương Thành bản năng nở một nụ cười lấy lòng.
Trần Trản đang viết truyện trong phòng, nhận báo cáo rồi để qua một bên, không lật xem mà trực tiếp mở lời hỏi đáp án.
Vương Thành uyển chuyển: "Nếu lúc đó công khai tình cảm, Kế Đông Vũ cũng không dám làm càn như vậy."
Nói lời này là vì có Ân Vinh Lan ở đây. Kín đáo nịnh bợ xong, bắt đầu chuyển sang thổi phồng cậu: "Thuốc gây ảo giác sẽ làm người ta nhìn thấy thứ không muốn đối diện nhất trong tiềm thức, anh nhìn thấy chính mình, như thế nói lên điều gì?"
Trần Trản nhìn chằm chặp vào gã một lúc lâu.
Vương Thành cao giọng: "Nói lên lòng anh như gương sáng! Chưa từng lại chuyện có lỗi với đời."
Không biết có phải ảo giác hay không, vừa dứt lời thì thấy trong con ngươi đối phương trào ra một luồng châm biếm khó tả.
Trần Trản siết chặt tay cầm ly, phát hiện đáy ly chỉ còn lại vài lá trà.
Ân Vinh Lan vẫn không nói lời nào đến giúp cậu châm nước nóng, để nguội bớt rồi mới bưng trở lại.
Vương Thành nhìn mà run rẩy khoé miệng... Chẳng trách mập ra mấy lạng thịt, mỗi ngày được cung phụng như vậy, không mập mới là lạ.
Thấy cậu uống hết non nửa tách, tiếp tục mở miệng: "Chuẩn bị ứng phó như thế nào?"

Trần Trản dịch ghế xích ra ngoài một chút, đứng lên nói: "Chưa nghĩ ra."
Vương Thành ngạc nhiên: "Anh mà cũng có lúc cần phải nghĩ?"
Lời tuôn khỏi miệng mới nhận ra có vẻ như đang châm chích.
Trần Trản lại không buồn để ý, bình thản thong dong nói: "Bánh ít trao đi bánh quy trao lại, không thể để người ta chịu thiệt."
Giọng điệu nhàn nhạt làm Vương Thành rùng mình một cái, theo bản năng nhìn sang Ân Vinh Lan... Có cảm giác nơi đây là đầm rồng hang cọp, chạy trước tốt hơn.
Trần Trản cũng không ở thêm, thấy thời gian còn sớm, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Ân Vinh Lan: "Phải về sao?"

Trần Trản gật đầu, đầu đuôi sự việc đã rõ, là thời điểm trở lại cuộc sống một mình.
Ân Vinh Lan im lìm chờ cậu thu dọn xong, một hồi sau mới mở miệng: "Không về cũng không sao."
Trần Trản: "Hoa lá ở nhà vẫn chờ tưới nước."
Kéo lại dây kéo vali, ngẩng đầu cười với y: "Cụ ông đối diện cũng cần có người chăm sóc."
Người già ở một mình nhỡ đâu có chuyện gì cũng không người hay biết.
Ân Vinh Lan đứng trước vali, giả như thoả hiệp: "Vậy cùng đi?"
Trần Trản liếc mắt chuồng chó bên ngoài: "Anh cũng đi, vậy ai cho nó ăn?"

Khu chung cư không cách âm không thích hợp nuôi chó.
Con chó ta như thể nhận ra dấu hiệu sắp bị bỏ rơi, tru lên hai tiếng.
Ân Vinh Lan thở dài khe khẽ: "Anh lái xe đưa em đi."
Bước ngang qua sân, chó ta quấn quít chạy tới chạy lui chơi với Trần Trản.
Đùa với nó mấy cái, Trần Trản quay đầu lại hỏi: "Đặt tên chưa?"
Ân Vinh Lan: "Tiểu Tạ."
Trần Trản sờ sờ đầu chó: "Vì sao lấy tên này?"
Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: "Tạ kéo chân."
"..."
Đưa Trần Trản về xong, Ân Vinh Lan đến công ty cho người thu thập tư liệu về Kế Đông Vũ.
Biết được đầu đuôi câu chuyện, cấp dưới mài dao soàn soạt: "Buộc giải nghệ? Tôi cho rằng đóng băng càng dằn vặt hơn."
Ân Vinh Lan sẽ không phỗng tay trên Trần Trản, tạm thời để tư liệu qua một bên.
Có lẽ là oan gia ngõ hẹp, hôm sau y ra trung tâm thương mại chọn quà nhân dịp kỷ niệm một tháng hẹn hò, trùng hợp chạm trán Kế Đông Vũ vừa mới kết thúc công việc ở sự kiện.
Làm người duy nhất bẫy Trần Trản thành công tính từ trước đến nay, Kế Đông Vũ giấu giếm sự thấp thỏm dưới đáy lòng rất tốt, giả vờ như vì tránh né fan mà bước nhanh đi.
Thời điểm lướt qua bên người Ân Vinh Lan, một giọng không nhẹ không nặng truyền vào tai --
"Quá vô dụng."
Kế Đông Vu theo bản năng dừng bước, nghiêng đầu nhìn lại, thấy Ân Vinh Lan trả đồng hồ đeo tay cho nhân viên bán hàng: "Có kiểu nào thực dụng hơn không? Cái này quá rườm rà."
Kế Đông Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Chờ người ra khỏi cửa, Ân Vinh Lan câu môi cười lạnh.
Dốc lòng mưu toan, vậy mà chỉ làm Trần Trản đến ở nhà mình chưa tới nửa tháng, đúng là rác rưởi.
Nghĩ tới đây không khỏi lắc lắc đầu, không biết phúc lợi ở chung tiếp theo đến bao giờ mới xuất hiện.
"Anh ơi." Nhân viên bán hàng gọi một tiếng.
Ân Vinh Lan lấy lại tinh thần, chỉ một chiếc có thiết kế đơn giản: "Lấy cái này đi."
Buổi tối dự một bữa tiệc, có lẽ sẽ phải uống rượu, nên xe hôm nay do cấp dưới nhận lái.
Thấy y đi ra, cấp dưới vội vàng treo lên nụ cười.
Ân Vinh Lan nhìn ngoài cửa sổ, khẽ cau mày.
Cấp dưới cẩn thận hỏi: "Có phải ngài đang lo nghĩ đến lúc nào mới có thể ở chung lần nữa?"
Ân Vinh Lan không hé răng.
Cấp dưới đề nghị: "Kế Đông Vũ tuy chẳng ra gì, nhưng phương pháp có thể tham khảo, ngài thư giả ma doạ Trần Trản xem sao."
Nào là Ringu, House: Ding Dong, You're Dead, anh tin rằng tổng giám đốc nhà anh cũng có thể.
Ân Vinh Lan cười lạnh: "Vì dục vọng cá nhân mà giả thần giả quỷ?"
Nghe ra ẩn ý, cấp dưới chột dạ nhận sai.
Hồi lâu sau, Ân Vinh Lan bỗng nhiên tiếc nuối nói: "Trần Trản là người theo chủ nghĩa duy vật, em ấy sẽ báo cảnh sát bắt tôi."
---
Lời tác giả:
Ân Vinh Lan: Việc nhẹ lương cao. Liên hệ hotline: XXXXXXXX.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play