Mua ít thức ăn ven đường, chọn đẹp không chọn ngon.
Về đến nhà chụp một tấm vô cùng trau chuốt, đăng lên kênh ẩm thực, kèm caption đi dạo chợ đêm.
Mắt thấy lượt like không ngừng tăng theo thời gian, Trần Trản cong cong khoé môi.
Minh tinh nửa năm không có tác phẩm đã đủ bị đóng bụi, càng không phải nói tới người đi lên từ tai tiếng như cậu. Điều cần làm bây giờ là đợi đến ngày bị lãng quên kia, dùng phương thức đầy kịch tính mà comeback.
Studio đang dần dần đưa lên ảnh chụp ở tuần lễ thời trang, để phối hợp, thời gian này Trần Trản cũng ít đi ra ngoài.
Nhưng một số người lại có vẻ không thích khoảng thời gian thảnh thơi này, sáng sớm lúc cậu đang lẳng lặng gõ chữ, điện thoại di động đột nhiên rung lên vài cái.
Mở ra xem, là tin nhắn đa phương tiện, ảnh chụp đúng thời điểm tản bộ lần trước... Trong đó có ảnh cậu và Ân Vinh Lan cùng ra cửa, có cả ảnh đưa kẹo cho đối phương ăn.
Động tác rất bình thường, nhưng khi được ghi lại dưới ống kính, phối hợp với bối cảnh ánh sáng lờ mờ, trông có vẻ vô cùng mờ ám.
Tin nhắn chỉ gồm hình chụp, không có bất kỳ lời nào kèm theo.
Trần Trản nhíu mày cười khẽ: "Đây hẳn là vô thanh thắng hữu thanh."
Lúc lẩm bẩm còn không quên mở file gốc tải về lưu lại.
Đến trưa, lại nhận thêm một tin nhắn từ dãy số đó, nội dung là một dấu câu: ?.
Cậu nhận định trong lòng: Tham lam nhưng cũng cẩn thận.
Không cần phải nghi ngờ, đây là muốn tiền dán miệng nhưng lại không dám đề ra trắng trợn, sợ bị khởi tố tội tống tiền.
【 Hệ thống: Công cụ xoá dữ liệu từ xa chỉ cần 5000 giá trị tẩy trắng. 】
Một giây cũng không cần cân nhắc, Trần Trản lạnh lùng từ chối.
【 Hệ thống: Không thể ủng hộ tình hình bán buôn của tôi được chút nào sao? 】
Không nhận được hồi đáp như thường lệ.
Chẳng mấy chốc sau, điện thoại rung lên lần nữa.
Cho rằng lại là tin nhắn làm tiền, khi màn hình sáng lên mới hay là tin từ biên tập, dặn dò cậu sắp xếp thời gian hợp lý. Dùng clone viết truyện mới sẽ làm tăng lượng công việc, về sau rất dễ bị trễ deadline. Đồng thời uyển chuyển kiến nghị, Anh bạn nam thần và Ảnh hậu đều theo hướng chuyện thường nhật, nếu nêm thêm được chút tình tiết thú vị thì có lẽ sẽ càng hoàn hảo hơn.
Trần Trản gần như tiếp thu hết thảy, nói lời cảm ơn đồng thời biểu thị sẽ nhanh chóng thêm thắt.
Lúc ăn trưa hơi mất tập trung, không ăn được bao nhiêu rồi ngồi nhắm mắt ấn ấn huyệt thái dương, khi mở mắt lại lấy di động gửi tin nhắn cho Ân Vinh Lan, hỏi đối phương có ngại công khai hay không.
Nhanh chóng nhận được câu trả lời: Cầu còn không kịp.
Nếu giờ khắc này có người nhìn thấy hình ảnh Ân Vinh Lan cụp mắt chan chứa ý cười, có lẽ sẽ phải ca ngợi sức mạnh khổng lồ của tình yêu.
Như thể xử lý chuyện làm ăn, Ân Vinh Lan dự trù vài phương án, tổng kết lại rồi gửi cho Trần Trản:
Công khai từ trang bạn bè, đăng status: Đúng người đúng thời điểm.Công khai bằng Weibo, tag nhau trong ảnh chụp chung, ghi chú rõ ràng cả hai đang bên nhau.Trịnh trọng công khai, cho studio lên bài thông báo.
Tâm lý ôm chút thấp thỏm, sau mười phút, rốt cuộc cũng nhận được hồi đáp của Trần Trản: [ Đã công khai. ]
Tìm từ trang bạn bè lên tới Weibo, không thấy nội dung tương ứng, một thoáng bất an xuất hiện trên mặt Ân Vinh Lan: [ Sao anh không thấy đâu cả? ]
Trần Trản trả lời nhanh như chớp: [ Vào truyện đi. ]
Trước khi đăng nhập vào ứng dụng Ân Vinh Lan chần chờ giây lát, đến khi giao diện load xong, mới ổn định lại tâm lý lướt xuống xem.
Khung bình luận như ong vỡ tổ.
Chỉ nhìn mấy cái rồi trở lại chính truyện.
Dưới đoạn giới thiệu vừa bổ sung một câu nóng hổi: Vì lý do cá nhân, Anh bạn nam thần sẽ chuyển thành truyện ngắn. Mời mọi người sang truyện mới sắp được ra mắt: "Tháng ngày nam thần cùng tôi chơi trợ cấp ngược".
Hai câu đơn giản, Ân Vinh Lan đọc xong lại thấy đầu óc ong ong, củng cố tâm lý một hồi, tầm mắt chầm chậm chuyển xuống, lướt xem bình luận lần nữa.
"Mẹ ôi, trên đời thế mà cũng thật sự có cớ dừng truyện kinh hơn cả ra ngoài lấy tư liệu!"
"Drop truyện thì tìm mọi lý do, nhưng riêng lý do này mị hạn hán lời!"
"Quá đáng! Đã làm thì làm cho trót, dở dang nửa vời quá sức khó chịu!!"
Đoạn giới thiệu vừa chỉnh sửa không lâu, Ân Vinh Lan ấn vào đường dẫn, bất ngờ phát hiện truyện mới đã có hơn mười nghìn lượt theo dõi.
Rất nhiều diễn viên tài giỏi một khi công khai xu hướng tính dục, sẽ dễ mất đi cơ hội diễn xuất, thậm chí kịch bản đến tay họ cũng chỉ còn vai đồng tính.
Trần Trản không có dự định đóng phim, nên cũng không lấy làm lo lắng. Dùng thân phận tác giả mà hào phóng làm rõ ngay trong truyện, còn cảm thấy thoải mái không ít.
Cậu rất ghét bị người khác uy hiếp, dù ăn ít ăn nhiều cũng không để loại người này la liếm được một giọt cháo. Đoán được dự định của tên làm tiền, thế nên chủ động công bố chính thức trên Weibo.
Trong nhất thời khen chê lẫn lộn, những bản thảo được bộ phận truyền thông viết tỉ mỉ trước đó cũng xuất kích.
Quần chúng nhân dân có thói quen chắt lọc ý chính, trong mắt của họ chỉ thấy người nổi tiếng và đại gia bạc tỷ yêu nhau.
Người vô tội nhất chính là Khương Dĩnh, bị ép cuốn theo chiều bão bay lên hot search: # Fan cuồng khi xưa bị bẻ cong #; # Sức hút của nữ thần làm xoay ngược giới tính #
Tiêu đề có thể nói là vô cùng hấp dẫn ly kỳ.
Công khai chưa đến một giờ, Vương Thành mắt nổi tơ máu đến nhà, sắc mặt trầm trọng: "Tôi đã biết thế nào cũng có ngày này."
Trần Trản cho gã viên kẹo bổ sung năng lượng, mở miệng giải thích: "Bị người chụp trộm, sớm muộn cũng sẽ có bài giật tít."
Trên con đường tự xử này, cậu thứ hai không ai dám xưng thứ nhất.
Vương Thành lườm cậu một cái, tay bóc vỏ kẹo vẫn còn run rẩy, không biết là vì tức hay vì lạnh.
Trần Trản cười nói: "Ứng biến tốt thì sẽ thành chuyện tốt thôi."
Ngậm kẹo làm dịu lại một chút, tâm lý Vương Thành cũng dần khôi phục, đổi góc độ khác bắt đầu suy tư xem có nên chớp lấy thời cơ mà kéo fame một phen.
Trần Trản nhìn ra ý tưởng của gã, chỉ rõ trọng điểm: "Dìm mấy bài nhục mạ xuyên tạc là được." Dừng một chút lại nói: "Về phần lượng fan, không làm màu vẫn sẽ tăng vọt."
Đến gần mười phút, hai bên không nói một lời.
Viên kẹo trong miệng đã tan hết, Vương Thành lên Weibo, phát hiện số lượng fan quả nhiên đang cuồn cuộn tăng lên, có chút không thể tin được: "Không phải đổ tiền mua?"
Trần Trản khẽ gật đầu, ánh mắt làm người khó lòng nắm bắt: "Tiêu chuẩn khác nhau."
Quần chúng thường có thái độ nghiêm khắc hơn đối với sao nữ, lúc trước Khương Dĩnh đến với Lâm Trì Ngang, dù đã giành được vòng nguyệt quế ảnh hậu nhưng vẫn bị không ít người mỉa mai trèo cao. Mà bây giờ bản chất vẫn thế, nhưng ngoại trừ vài người e sợ hoặc kinh thường, phần lớn đều là chúc phúc.
Đối chiếu với nhau cũng có chút trào phúng.
Vương Thành là người thực tế, từ mím môi chuyển thành nhoẻn miệng cười: "Vẫn là anh nhìn xa trông rộng." Vừa nói vừa đứng lên gài lại áo khoác: "Vậy tôi không quấy rầy nữa."
Trần Trản tiễn gã tới cửa.
Vương Thành quay đầu lại, vẻ mặt phức tạp: "Con đường này gian truân, chúc các anh hạnh phúc."
Trần Trản mỉm cười không nói.
.
Bất kể là kẻ đòi tiền dán miệng, hay người công khai hẹn hò, những nhân vật đứng mũi chịu sào vẫn sóng êm gió lặng như trước.
Mà nội tâm bão táp mưa sa cũng có không ít người.
Chẳng hạn như ở một biệt thự trong thành phố Y.
Người lớn tuổi về đến nhà, thấy con trai mình nay lại không lêu lổng ở quán bar, rất lấy làm kinh ngạc.
Thiếu niên dựa trên ghế sofa, không động đậy.
Người làm cha cười trên sự đau khổ của con mình: "Thất tình à?"
Thiếu niên thất thần nói: "Trần Trản muốn viết truyện mới."
Hai cha con họ chính là người từng giao lưu với Trần Trản ở Chá Hải.
Người lớn tuổi: "Vậy thì thế nào?"
Thiếu niên ném điện thoại cho ông, mở lên chính là giao diện bộ truyện mới ra lò, vẫn chưa có chương nào, giới thiệu chỉ gồm một câu:
— Thành tâm dùng bộ truyện này dành tặng cho nam thần theo đuổi tôi, cùng các anh chị em từng vì anh mà hết lòng giúp đỡ.
Giờ khắc này người lớn tuổi cảm thấy mình như đang cầm một củ khoai bỏng tay chứ không phải cầm điện thoại, sắc mặt khó coi: "Ai là anh em với Ân Vinh Lan?"
Hai bên cũng chỉ đủ biết mặt nhau trên thương trường.
Thiếu niên che mặt: "Nếu mà viết ra thật, chắc có chết thôi chứ sống gì tầm này nữa."
Nhớ lúc đầu chính mình vì phối hợp ai đó mà lên sàn, làm ra đủ loại hành vi đáng xấu hổ, đêm đêm nhủ lòng không dám hồi tưởng.
"Sẽ không chỉ có mình con."
Khi Ân Vinh Lan giả nghèo cũng kéo không ít người xuống bể khổ.
Thiếu niên đã sống không còn luyến tiếc: "Tầm tuổi con không đến năm người, chắc rằng chẳng mấy chốc sẽ bị lên thớt."
Điện thoại di động rung một cái, màn hình tự động đẩy lên thông tin, người lớn tuổi giật mình: "Mấy đứa con còn tạo một nhóm Liên Minh Người Bị Hại?"
Đôi mắt thiếu niên toả sáng lấp lánh: "Con chỉ muốn biết ai xui xẻo nhất, bị lên thớt đầu tiên."
Có người đồng hành san sẻ quá trình trở thành tư liệu sống, tâm lý cũng không đến nỗi bị đả kích đến mức vụn vỡ nữa.
Người lớn tuổi trầm ngâm, sau đó cũng tự tạo một nhóm, thêm những "đối tượng liên quan" cùng tầm tuổi vào.
Mặc cho bọn họ phỏng đoán bao nhiêu, với ngôi vị đứa con của số phận được chọn để đưa vào truyện đầu tiên, Trần Trản đã có tính toán trong lòng.
Đối tượng phải chịu tai hoạ vốn là Lâm Trì Ngang, nhưng nhớ tới năm ngoái đầy sóng gió của đối phương, đổi ý, quyết định xuống tay với người khác.
Trần Trản không quá hiểu chuyện chọn ngày lành, sau khi hỏi ý kiến hệ thống ấn định chính thức ra mắt vào thứ hai.
.
Trải qua một ngày hun đúc, Ân Vinh Lan rốt cuộc cũng lên đỉnh đầu hot search. Dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng cộng thêm dáng vẻ điển trai phong độ, quan trọng nhất là nghe đồn danh tiếng bản thân rất tốt, làm y nhất thời được hoan nghênh nhiệt liệt.
Cư dân mạng một bên khóc than trai đẹp đều yêu nhau cả rồi, một bên nhao nhao gào thét quá xứng đôi ship tới già.
Nhìn thấy tên hai người đứng song song trên hot search, trong mắt Ân Vinh Lan toát lên cảm xúc hạnh phúc.
Tâm trạng tốt đẹp, hiếm thấy tan tầm đúng giờ, ngay khi y vào thang máy mỗi nhân viên đều không nhịn được liếc trộm sếp một cái.
Từ chuyện trà xanh Hướng Tây cho đến chuyện lấy cách giải game, xâu chuỗi lại từng chi tiết nhỏ, làm bọn họ có được nhận thức mới đối với vị tổng giám đốc ngoài mặt hiền hoà này. Thang máy sắp xuống tới lầu một, ngoại trừ Ân Vinh Lan, những người khác quyết lòng không ra, trực tiếp đứng xuống tới tầng hầm.
Giám đốc dự án đau tim cảm khái: "Thói đời quá đáng sợ."
Những người còn lại dồn dập gật đầu.
Trong khi lời nghị luận của nhân viên bị ngăn cách bởi không gian, Ân Vinh Lan đã sớm vòng qua đường về nhà, nhắm thẳng đến nơi cư ngụ của Trần Trản.
Hai bên đều là kiểu người chậm rãi vững vàng trong tình yêu, nhiệt tình hò hẹn gần như không có, Ân Vinh Lan hẹn Trần Trản cuối tuần đi leo núi.
Thời điểm gặp mặt Trần Trản cười híp mắt nói: "Không ngờ anh còn dám chủ động leo núi với em."
Ân Vinh Lan nghiêm trang nói: "Có chuyện quan trọng."
Có lẽ vì đang cuối tuần, người đến leo núi không ít.
Tâm trạng khác xưa, quá trình leo núi cũng thoải mái hơn trước, hai người vừa đi vừa tán gẫu cùng nhau.
Lúc sắp lên tới giữa sườn núi, Ân Vinh Lan đột nhiên nói: "Nên quyên chút tiền giúp chùa miếu sửa sang."
Trần Trản buồn cười: "Cầu Phật Tổ phù hộ tình duyên thuận lợi?"
Ân Vinh Lan lắc đầu, bình tĩnh kể lại: "Khi đến đây vào năm ngoái, anh từng gửi gắm nguyện vọng cầu được xuất hiện cùng em trên bảng hot search."
Nếu không phải y phát âm rất tròn vành rõ chữ, Trần Trản suýt cho rằng mình đã nghe lầm... Nguyện vọng kiểu gì thế này?
Trong lúc ngỡ ngàng thì cũng đã đến nơi, cúng ít tiền hương khói, hai tay chắp trước ngực quỳ trên bồ đoàn.
Bên ngoài ngôi miếu, một đôi mắt đen như mực thu hết hình ảnh này vào đáy mắt, ánh mắt tràn đầy giận dữ.
Người nọ là bạn thời đại học của Ân Vinh Lan, cũng là một trong những nhân tố từng tham gia đóng vai quần chúng.
Chụp lại bóng lưng hai người đang thành kính quỳ lạy, đăng vào nhóm rồi nghiến răng đánh chữ:
[ Chúng ta thì đang phải nơm nớp đề phòng, vậy mà thằng ôn này còn có tâm trạng đi viếng chùa lễ Phật! ]
---
Lời tác giả:
Hội diễn viên: Không ngờ lòng người còn có thể bạc hơn vôi!
Ân Vinh Lan (miệng tươi cười, thành tâm lễ Phật): Đức Phật từ bi.
Lời Không Cánh:
Nhắc lại chút, từ "trợ cấp ngược" mình dịch thoát xíuuu từ tiếng lóng
ý chỉ nữ bao dưỡng nam/ bao dưỡng ngược.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play