Đầu tháng, Trần Trản ngồi trên chuyến bay ra nước ngoài, suốt chuyến đi vẫn duy trì thói quen viết lách.
Vương Thành nhìn cậu mà thán phục liên tục: "Bộ truyền thông chẳng còn đất dụng võ."
Những phương án truyền thông được chuẩn bị kỹ càng trước kia, vì chuyện tự phốt như vũ bão này mà không còn cơ hội bước lên võ đài lịch sử ngay từ vòng gửi xe.
Lại đăng lên xong chương mới, đầu ngón tay nghỉ trên máy tính, Trần Trản nhàn nhạt nói: "Đây chính là sức mạnh của bàn phím."
Vương Thành nói đùa vài câu, bắt đầu dặn dò việc cần chú ý khi đến show.
"Camera không biết trước sẽ bắt trúng anh vào khoảnh khắc nào, vậy nên trong vòng mấy tiếng này, ánh mắt và tư thế ngồi tuyệt không thể phạm sai lầm."
Trần Trản mở ba lô, vừa thu dọn sổ ghi chép vừa chỉ chỉ ngăn giữa.
Vương Thành lướt mắt qua, đồng tử co rụt lại... Cái cuộn đen thùi này không phải là đai chống gù sao!
"Có thể đảm bảo tư thế thẳng tăm tắp." Kéo dây khoá lại, Trần Trản nhàn nhạt nói: "Tôi đã xem video, so sánh thấy đàn ông ngồi hai chân tách ra một chút, tay đặt tự nhiên lên gối sẽ trông rất thần thái."
Vương Thành cười gượng một tiếng, uyển chuyển nói: "Đai chống gù khi mặc với sơ mi dễ bị độn lên."
Trần Trản tự tin nói: "Tôi gầy, không lo."
Giữa chuyến bay gặp một trận xóc nảy tương đối rõ, Vương Thành nhát gan, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi.
Trần Trản nhìn gã có chút thở không ra hơi, động viên nói: "Thả lỏng đi."
Vương Thành miễn cưỡng cười cười.
Trần Trản: "Dù cho gặp chuyện bất trắc, chúng ta cũng không vợ không con, không cần lo lắng chuyện sau này."
Vốn chỉ là sợ sệt, sau khi được cậu động viên, không hiểu sao cảm thấy bi ai.
Đến rạng sáng máy báy hạ cánh bình an.
Vì đang vào tuần lễ thời trang, gần đây có minh tinh lục tục đến, sân bay đâu đâu cũng thấy được fan ra đón.
Trần Trản không ngờ cũng thấy được một tấm bảng trắng be bé viết tên mình trong số đó.
"Cố gắng viết truyện nha anh!" Fan nữ lắc lắc bảng nhỏ với cậu.
Cùng lúc đó còn có một nghệ sĩ nam ra đến, fan không ngừng lẩm bẩm "Đẹp chết mất".
So sánh đôi bên, phong cách của Trần Trản có vẻ vô cùng lệch pha.
Công ty đã liên hệ xe chờ sẵn ngoài sân bay, vừa thắt dây an toàn xong còn có mấy cô bé đuổi theo vẫy tay tạm biệt cậu.
Vương Thành cười ha hả nói: "Đây chỉ mới là bắt đầu, tương lai anh không chừng còn có thể trở thành đầu tàu của giới thời trang."
Trần Trản đang lục tìm điện thoại, không nghe rõ lời gã: "Sao thế?"
Vương Thành trông thấy miếng dán chườm nóng vô tình lộ ra khi góc áo xốc lên, nụ cười cứng đờ: "Không có gì."
Tiền tiêu không phí.
Sau khi đến khách sạn, Trần Trản đóng vào một bộ âu phục.
Vương Thành đứng ở sảnh khách sạn thưởng thức người đẹp tới lui, đúng lúc nhìn thấy hình ảnh cậu vừa bước ra thang máy vừa cúi đầu chỉnh cổ tay áo, bất kể mặt nghiêng hay vóc dáng, đều tựa có thể hút mất hồn người.
Đàn ông điển trai khi vận âu phục có thể tôn lên mỗi người một vẻ, có lãng tử, có gợi cảm.
Trần Trản thuộc loại sau.
"Đáng tiếc fan chỉ có thể thưởng thức thông qua ống kính," Vương Thành than thở: "Chứ người thật thế này mới càng chấn động nhân tâm."
Trần Trản không tiếp lời, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp, như một cây bạch dương nho nhỏ.
Thịt mỡ trên mặt Vương Thành rung lên: "Đeo thật à?"
Trần Trản gật đầu.
Đai chống gù còn có một ưu điểm lớn là có thể giữ ấm.
Trên đường đến show thời trang, Vương Thành không ngại phiền mà nhắc mấy lần: "Tuyệt đối đừng để lộ manh mối."
Gã đã chuẩn bị sẵn mấy bài viết quảng bá, chỉ chờ ảnh chụp tung lên là dùng hết lời có cánh thổi phồng nhan sắc. Nhưng nếu vì chuyện này mà nổi bật, thật sự có chút buồn cười.
Số ghế có hạn, Vương Thành không thể cùng vào xem.
Liên tục bốn mươi phút, đứng ở một góc không đáng chú ý yên lặng quan sát từng hành vi cử chỉ của Trần Trản.
Mặc dù không hiểu thưởng thức, nhưng bản lĩnh giả vờ giả vịt của Trần Trản vẫn thuộc hàng đầu.
Ảnh chụp gần như cùng lúc mà đổ về trong nước, mặc dù có lệch múi giời, vẫn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của fan hâm mộ.
Ekip bắt đúng thời cơ lên bài quảng bá, Trần Trản thành công gặt hái một loạt ánh nhìn nhờ xuất ngoại xem show.
Ân Vinh Lan thông qua quan hệ cá nhân có được ảnh chụp với độ sắc nét cao trước nhất, tổng cộng bảy bức ảnh, vừa đủ luân phiên thay đổi màn hình di động mỗi ngày.
Vốn khi biết Trần Trản phải ra nước ngoài một tuần, tâm trạng còn có chút âm u, nhưng giờ đây đã có thể xem như rặng mây he hé chút nắng mặt trời.
Liên tiếp liệt kê vài nhãn hiệu thiết kế riêng cao cấp, cho cấp dưới đi liên hệ, thuyết phục các thương hiệu cung cấp tài trợ.
Cáp dưới: "Không phải ngài không can thiệp vào sự nghiệp của anh ấy sao?"
"Chỉ là nhà tài trợ thôi, không liên quan đến chuyện đại sứ."
Cấp dưới chần chờ: "Nếu chỉ vậy, Trần Trản không được lợi bao nhiêu, mà chúng ta còn phải bỏ tiền dẫn mối, chẳng phải là phí công không?"

Ân Vinh Lan ánh mắt thâm thuý: "Cậu ấy có thể hôm nay caravat đỏ cổ điển, hôm sau thắt nơ bảo thạch... Sao lại là phí công?"
Cấp dưới gật đầu, tỏ ý đã hiểu: "Tôi lập tức sắp xếp."
Vừa ra khỏi cửa, đâm phải giám đốc tiêu thụ một cái, người đến kéo cấp cấp dưới qua một bên: "Tâm trạng của ông chủ bây giờ thế nào?"
Anh cầm một xấp tài liệu trên tay, hiển nhiên là đang định vào báo cáo công việc.
"Cũng không tệ lắm."
Giám đốc tiêu thụ hơi yên tâm: "Vậy ông chủ đang làm gì đó, tôi vào có quấy rầy không?"
Cấp dưới bình tĩnh nói: "Chuẩn bị chơi Ngôi Sao Thời Trang, không quấy rầy."
"..." Giám đốc tiêu thụ không phản ứng kịp: "Cái gì?"
"Tự mình ngẫm đi," Cấp dưới không đáp, nhấn nút thang máy: "Tôi còn phải phụng mệnh đi nạp game."
Thú vui của người có tiền khác biệt rất lớn với người dãi dầu sương gió.
Tha hương nơi đất khách quê người, hôm sau buổi xem show, Trần Trản còn một chồng nhiệm vụ chụp ảnh đường phố.
Lúc trời còn chưa sáng, Vương Thành đã được một nhãn hiệu cao cấp liên hệ, biểu thị muốn tài trợ phục trang.
Bây giờ mới đặt nhất định không kịp, mà đĩa bánh rơi từ trời xuống không thể vứt uổng, Vương Thành thương lượng mượn một bộ quần áo hơi rộng người.
Phong cách đường phố chú trọng tự nhiên phóng khoáng, trang phục hơi rộng rãi treo lên người Trần Trản, hiệu quả đẹp mắt bất ngờ.
Thợ chụp ảnh chỉnh xong một loạt hình, Vương Thành là người thành tinh, đoán mối tài trợ đột nhiên xuất hiện này có khả năng liên quan đến Ân Vinh Lan, lén lén lút lút gửi trước cho y một phần.
Thành phố Y lúc này đang đêm đen, Ân Vinh Lan ngồi trước màn hình, khoé miệng chậm rãi cong lên.
"Đẹp." Con trỏ di chuyển đến một bức ảnh khác, lẩm bẩm nói: "Tấm này cũng đẹp."
Nếu có giày màu nâu thì càng hợp hơn nữa.
Đôi mắt cảm thấy đau xót, nhìn lại đồng hồ, đã qua hơn một tiếng.
Dựa vào ý chí kiên cường mà tắt đi máy tính, căn phòng trở về tối tăm.
.
Ban đầu chỉ xếp lịch chụp một loạt ảnh đường phố, sau đó lâm thời tăng thành hai.
Trần Trản phát hiện bất thường, dò hỏi nguyên nhân.
Vương Thành: "Bởi vì quần áo nhiều hơn."
Trợ lý vừa tuyển tạm đặt vài bộ trang phục đã phối sẵn, Trần Trản quét mắt qua: "Trông phong cách có vẻ là thương hiệu khác nhau."
Vương Thành che giấu chột dạ: "Có lẽ vì anh tương đối phù hợp với thẩm mỹ của các nhãn hàng này."
Lý do gượng ép, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể làm người tin.
Trần Trản vì đang tự hỏi tối nay cần viết tình tiết mới nào, không quá đào sâu về vấn đề này.
Làm việc với cường độ cao suốt mấy ngày, rốt cuộc cũng được lên máy bay về nước.
Dưới ảnh hưởng tâm lý, đứng trên mảnh đất quen thuộc, nhìn tuyết trắng mênh mang cũng cảm thấy thân thương.
Trần Trản đang nói chuyện cùng với Vương Thanh, bỗng nghe thấy có người nồng nhiệt gào thét tên cậu.
Còn chưa kịp phản ứng, đã bị một đám đông xúm lại.
"Anh nhà em đúng là đẹp nhất thiên hạ!"
Trần Trản hướng về phía Vương Thành nhíu mày: "Thuỷ quân?"
Bất kể là Vương Thành, hay tốp fan đang líu ra líu ríu đều tức khắc yên tĩnh.
Vẫn là bé fan lên tiếng đầu tiên ban nãy khá dở khóc dở cười nói: "Là fan thật, không cần tiền thuê á anh!"
Trần Trản nhìn thấy băng rôn chào đón của họ viết chữ "Đăng fans."
Fan còn đang nhao nhao "Ảnh của anh đẹp quá chừng, ai lớp diu pặc pặc!"
Trần Trản lịch sự nói cảm ơn, sau khi lên xe Vương Thành dương dương tự đắc: "Thế nào? Tiền quảng cáo không bỏ phí."
Lật xem Weibo một chút, số lượng fan cũng tăng lên đáng kể.
Vương Thành: "Hôm quá còn có một bộ phim liên hệ tới, muốn cho anh diễn vai phụ."
Trần Trản xua tay, biểu thị từ chối toàn bộ.
Vương Thành nhìn ra cậu thật sự không nghĩ đến chuyện đóng phim, chỉ có thể từ bỏ ý định kiếm tiền ở phương diện này.
Về đến nhà, việc đầu tiên chính là mở cửa sổ thông khí bất chấp trời đông giá rét.
Trần Trản lột xuống miếng chườm ấm, cảm giác trọng lượng cả người nhẹ hẳn, thoải mái không ít.
Đối chiếu với lúc trước, phong cách thời trang thì có đấy, nhưng lại càng nhớ nhung áo bông dày nặng.
Nghỉ ngơi chốc lát, chuẩn bị ra ngoài vứt rác, tình cờ gặp phải ông lão đối diện, đối phương nhìn một bao túi chườm đã qua sử dụng, cảm thán: "Mặc đồ dày một chút có hơn không."
Vứt rác xong xuôi, đã lâu không gặp nên ngồi cùng ông tán gẫu một lúc.
Ông lão nhìn thoáng qua cài áo trên áo lông của cậu, vui vẻ nói: "Trước giờ không thấy con thích mấy thứ hoa hoè kiểu này."
Trần Trản: "Ân Vinh Lan tặng, mừng con chính thức lấn sân sang giới thời trang."
Lúc đó thần thần bí bí gửi chuyển phát nhanh, làm cậu còn tưởng là đồ thầm kín gì.
Ông lão cau mày... Con trai tặng nhau cài áo?
Im lặng một hồi, mới hỏi: "Thằng ấy có phải có sở thích kỳ lạ nào à?"
Trần Trản bật cười: "Đâu đến nỗi."
Cuối tuần cần chụp bìa tạp chí cho một thương hiệu, có một sao nam cũng cùng chụp chung.
Địa điểm quay chụp được chọn ở một tỉnh khác.
Thời gian rất sát sao, lần này trở về thậm chí còn không kịp gặp Ân Vinh Lan một lần.
Dưới tình huống đối phương đã thổ lộ, thế này cứ như là đang trốn tránh.
Gọi điện thoại đến định giải thích, Ân Vinh Lan tỏ ra đặc biệt hiểu ý: "Lên đường cẩn thận."
Y âm thầm liên lạc với hai nhãn hiệu, yêu cầu tài trợ giày cho lần chụp này, nghĩ đến hiệu ứng sau khi Trần Trản mang vào, trong lòng có cảm giác thoả mãn nho nhỏ.
Trần Trản dường như cũng nhận ra là lạ ở điểm nào, nhưng đáng tiếc chưa kịp có thời gian tính toán, đã phải vùi đầu vào trong công việc.
Lần trước quay clip quảng cáo phải chú ý tỉ mỉ đến từng khung hình, lần này thoải mái hơn không ít, chủ yếu là làm nổi bật quần áo, nhân vật chỉ cần tương tác đôi chút là xong.
Để làm mánh gây chú ý, trước khi lên hình chính thức tung ra một video ngoài lề: Trong clip hai người nô đùa trên núi, hình ảnh vô cùng hài hoà.
Khác với thành phố Y, nơi đây bốn mùa như xuân.
Sau khi quay chụp kết thúc, Trần Trản không khỏi lưu luyến ở thêm hai ngày, kết bạn với nghệ sĩ chụp chung cùng nhau thăm thú.
Cậu không trở về đúng hẹn, fan ra đón ở sân bay không khỏi thất vọng, đương nhiên càng không cần phải nói đến Ân Vinh Lan.
Chỉ là ngoài mặt Ân Vinh Lan vẫn bình thường như trước, làm người ta không nhìn ra cảm xúc.
Thời điểm cấp dưới tiến vào, bị biểu hiện giả tạo lừa mắt, hỏi y muốn tiếp tục liên hệ nhãn hiệu hay không.
Ân Vinh Lan nhìn màn hình chằm chặp, bên trên là một dòng status Trần Trản vừa mới đăng không lâu: [ Đang ra ngoài lấy tư liệu. ]
Bên dưới kèm theo bức ảnh kết bạn vui chơi.
Bầu không khí dần dần trở nên cứng còng lạnh lẽo.
Cấp dưới giật mình một cái, chần chờ một chút hỏi: "Dạ... Có chuyện gì sao?"
Không phải là đăng ảnh chụp chung rất bình thường à?
Ân Vinh Lan sâu xa nói: "Cậu ấy ngoại tình."
Cấp dưới suýt sặc bởi nước bọt của chính mình, một hồi lâu sau mới nói: "Người trẻ tuổi đăng ảnh chụp là chuyện bình thường."
Ân Vinh Lan: "Mấu chốt là mấy chữ ở trên."
-- Ra ngoài lấy tư liệu.
Nếu như hai người họ thuần khiết, tại sao Trần Trản lại xem đối phương là tư liệu sống?
---
Lời tác giả:
Cấp dưới: ... Du học hai năm, văn bằng thạc sĩ,
thông thạo bốn thứ tiếng, kinh nghiệm làm việc phong phú,
nhưng vẫn không hiểu sếp đang nói gì.
Lời Không Cánh:
Ân Bá đã tiến hoá thành Ân Whale, à không, Ân Leviathan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play