Ở lâu trong đoàn phim, đã một khoảng thời gian mới được trở về nhà, cả người Trần Trản đều ở trạng thái thả lỏng.
Trước tiên sang nhà ông cụ đối diện chuyển mấy chậu cây gửi nhờ về, nửa ngày còn lại dùng để quét tước phòng ốc. Nghĩ đến khí trời càng ngày càng lạnh, thu dọn tương đối xong lập tức lên mạng đặt một máy điều hoà.
Xử lý xong xuôi việc nhà cửa vặt vãnh, bắt đầu chậm rãi lên kế hoạch chi tiết cho fan meeting.
Liên lạc vài đơn vị tổ chức, phát hiện chỉ riêng tiền thuê mặt bằng và mời người dẫn chương trình, gộp lại tính ra cũng đã không ít.
Nếu cậu một mình lo liệu hết buổi fan meeting này, chắc chắn tài sản hiện tại chỉ còn một nửa.
Trần Trản nhíu nhíu mày, lẳng lặng cân nhắc thiệt hơn, nhìn về lâu về dài, rất khó có lại thời cơ tốt như bây giờ.
Suy nghĩ hồi lâu, gọi điện thoại cho quản lý của một chỗ ra giá tương đối cao, sau khi ép giá hai bên đều nhường một bước. Trần Trản gửi tiền cọc xong, chuẩn bị trở về cuộc sống đạm bạc ngày xưa.
Thuận tiện danh chính ngôn thuận mà dời lịch làm thẻ tập gym.
Vì đề phòng người đến quá nhiều làm ảnh hưởng hiệu quả, tới khi sắp xếp xong mấy khâu phức tạp, mãi đến tận buổi tối trước một ngày fan meeting tổ chức mới lên Weibo công bố thông tin: 【 Tổ chức buổi offline nhỏ, mong được gặp mặt mọi người. *tung hoa* 】
Kèm theo địa chỉ fan meeting.
Bởi vì vụ việc thịt xông khói lần trước, khúc mắc của công chúng đối với cậu bây giờ đã giảm bớt, nhưng khi thấy chuẩn bị mở fan meeting, ngoài ngạc nhiên còn có không hiểu.
【 hjk: Lấy lý lịch của ổng, có tư cách gì mà mở fan meeting? 】
【 Ước Hẹn Thời Trung Cổ: Là buổi offline nhỏ, cảm phiền nghiêm túc đọc đề! 】
【 Sa Bá: Cho là lấy cái danh đó để làm fan meeting trá hình, bọn này sẽ không nhìn thấu được bản chất à? 】
【 Ước Hẹn Thời Trung Cổ: Có hạn chế số người vào cửa, thời gian bắt đầu thật sớm. Nhưng mà lại rất gần nhà mị. 】
【 Hôm Nay Trần Trản Hoàn Lương Sao: Điên rồi mới đi! Nhân tiện cho hỏi một chút... đi đường nào ra phố Trung Châu? 】
Bình luận nhanh chóng tăng lên, tuy nhiên việc lần này không liên quan đến Khương Dĩnh, lượt xem dĩ nhiên không được như trước.
Hiệu quả như vậy đối với Trần Trản mà nói là vừa phải, vừa không vì nhiều lần lên hot search mà bị người lên án thị phi, vừa đạt đủ hiệu quả tuyên truyền.
Hôm sau chưa đến bảy giờ, Trần Trản đã bọc trong áo gió dày rộng đứng trên thềm trạm xe buýt chờ xe.
Sáng sớm có nổi lên chút sương mù, có lẽ gây ảnh hưởng đến tốc độ lái xe, đứng trong gió rét hồi lâu, đến một bóng xe buýt cũng không thấy.
Giữa lúc Trần Trản đang hít khí lạnh, một chiếc ô tô tấp vào phía trên trạm xe buýt một chút, cửa xe hạ xuống, dễ dàng thấy được Ân Vinh Lan.
Cứu tinh!
Không chút nấn ná chần chờ, trực tiếp cất bước đi đến.
Sau khi lên xe khí lạnh tan đi không ít, Trần Trản cảm nhận được ghế da mềm mại, nghiêng mặt sang nhìn y: "Xe anh mượn càng ngày càng cao cấp."
Ân Vinh Lan hờ hững chuyển đề tài: "Có lạnh hay không, tôi bật điều hoà lên?"
Trần Trản lắc đầu, quá ấm áp sẽ dễ ngủ quên, xong lại đối chiếu địa chỉ với y.
Đến lúc đèn đỏ, Ân Vinh Lan vô tình thoáng thấy Trần Trản đang chuyển khoản cho người khác. Đúng lúc này cậu cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Trần Trản nở nụ cười: "Tôi để Vương Thành tìm người tới diễn."
Chầm chậm nói: "Hôm nay có thể sẽ có phía truyền thông đến, anh xem mấy chương trình game show có thấy thường hay quay phản ứng khán giả?"
Ân Vinh Lan hơi giật mình, rồi cười lắc đầu: "Suy tính rất chu toàn."
Nơi tổ chức sự kiện cách khu chung cư không tính quá xa, hai người đến sớm, chỗ đỗ xe cũng rất dễ tìm.
Giờ khắc này đã có nhân viên công tác chờ ở cửa.
Ân Vinh Lan đeo khẩu trang, cùng Trần Trản một trước một sau xuống xe.
"Không ngộp sao?"
Ân Vinh Lan lắc đầu, trầm trầm ho khan vài tiếng: "Tôi bị cảm."
Người dẫn chương trình được thuê đến rất chuyên nghiệp, đại khái cũng vì Trần Trản ra giá hợp lý, hai người tập dợt ứng đối, sau khi xác nhận đã quen với mỗi phân đoạn, bên ngoài cũng đã có động tĩnh.
Nhân viên công tác nhanh nhẹn dọn xong ghế.
Lúc này cửa chính còn đang khoá, Trần Trản nhìn thời gian rồi gật gật đầu, ra hiệu có thể cho người vào trong.
Ân Vinh Lan nhờ ý tốt của Trần Trản, đã sớm ngồi vào vị trí gần giữa ở hàng ghế đầu, sau khi biết được chi phí tổng thể, cau mày: "Hơi đắt."
Kì thật không chỉ là hơi đắt.
Trần Trản giải thích: "Chủ yếu dùng để thuê thiết bị an ninh và nhân viên bảo vệ."
Ân Vinh Lan quay đầu nhìn về phía cửa thấy chẳng biết khi nào xuất hiện thêm vài người đàn ông vạm vỡ, run lên: "Có cần phải thế không?"
Mang câu hỏi giống y còn có độc giả đang xếp hàng ngoài cửa.
Người đầu tiên đi vào là một cô bé, lúc qua kiểm tra an ninh càu nhàu với bạn mình: "Không phải chỉ là fan meeting à, tớ đi trung tâm thương mại còn chưa dàn binh bố trận như vậy."
Bạn cô bé cũng có chút bất đắc dĩ: "Làm màu quá."
Lời còn chưa nói xong, người đi sau bọn họ đã bị dò ra có mang chất lỏng khả nghi, vốn người đàn ông này còn muốn cãi cùn mấy câu, nhìn thấy bảo vệ xong hơi rén một chút, cuối cùng bị soát ra một bình sơn.
Về phần công dụng của bình sơn, có thể tưởng tượng ra được.
Sau đó đồ đạc soát ra càng muôn màu muôn vẻ, có cầu lông gắn kim, có rau quả, có trứng gà.
Người bị soát ra trứng gà tỏ vẻ không phục: "Tôi chưa ăn sáng, mang tới ăn cũng không được?"
Bảo vệ mặt không chút đổi sắc từ trong đó lấy ra một quả, ước lượng một chút: "Ăn sáng bằng trứng gà sống?"
Người kia nháy mắt đỏ rần cả mặt, ấp úng mấy chữ, trứng gà cũng không lấy, lập tức chạy mất.
Hai cô bé vừa oán giận lúc nãy hai mặt nhìn nhau, cô bé lên tiếng đầu tiên sửa lời nói: "Kiểm tra an ninh là không thể thiếu."
Nhân viên công tác lần lượt phát cho mỗi người một số ghế, bởi vì diện tích có hạn, vốn thấy hàng xếp dài, người phía sau đã cho là đến lượt mình thì chỉ còn chỗ đứng ngoài cửa, không ngờ sau khi tiễn đi một nhóm người muốn gây chuyện, bọn họ vẫn còn vị trí.
Nhờ có thế, việc kiểm tra an ninh quá nghiêm ngặt vậy mà lại làm bọn họ thấy thích thú.
Ân Vinh Lan nhìn về phía Trần Trản: "Cậu quả thật nắm bắt tâm lý người khác rất vững."
Trần Trản nghiêng mặt sang nhìn y, nhàn nhạt nói: "Chỉ cần chú ý thôi, chưa kể thủ đoạn gây sự của những người này còn kém xa mấy trò quỷ quái năm xưa của tôi."
Đã có người nhận số vào trong, Trần Trản vẫn ngồi như thế sẽ thành bất lịch sự. Đứng lên mỉm cười gật đầu chào với người vừa tiến vào.
Cô bé lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, tầm tuổi này đối diện với một thanh niên điển trai lãng tử, tim thình thịch nhảy nhót mấy lần cũng là bình thường.
Trước đây mọi người thấy Trần Trản đều từ trên báo chí, trong ảnh chụp không phải bị lực lượng cảnh sát áp giải về đồn thì cũng là khư khư canh giữ trước cửa công ty quản lý của Khương Dĩnh.
Bây giờ nhìn thấy người thật, cảm giác trông dễ xem hơn trong ảnh không ít.
Nữ sinh nhận được số một, ngồi ở rìa hàng ghế thứ nhất, bạn cô bé ngồi ngay bên cạnh, hai người châu đầu ghé tai: "Tớ còn tưởng người sẽ trông âm u lắm."
"Đẹp trai quá đi, có cảm giác còn đẹp hơn cả ngôi sao."
Ân Vinh Lan cách đó không xa, có thể miễn cưỡng nghe thấy đôi chút, không khỏi âm thầm bật cười.
Theo người lục tục vào trong, người dẫn chương trình ra hiệu cho nhân viên đổi nhạc thành giai điệu nhẹ nhàng, không ngoài dự đoán của Trần Trản, hôm nay đúng là có giới truyền thông hiện diện.
Đơn giản ngắn gọn nói mấy câu mở đầu, dẫn chương trình chỉ về phía Trần Trản nói: "Không cần tôi giới thiệu, chắc chắn mọi người cũng đã biết anh ấy là ai."
Dựa theo quy trình thông thường, đầu tiên sẽ giới thiệu tác phẩm thành danh và một số thành tựu trước đây của tác giả, Trần Trản ngoại trừ hồ sơ trong đồn cảnh sát, không có lấy một thành tựu nào khác để lại.
Người dẫn chương trình khi viết lời dẫn có thể nói là vắt cạn óc, cuối cùng quyết định toàn bộ đi theo phong cách ngắn gọn dí dỏm, không cần nghiêm túc rập khuông như những fan meeting khác.
Khán giả góp mặt quả thật cũng rất thích phong cách này.
Phóng viên đến không buồn che che giấu giấu, vác camera sai người chào hỏi, Trần Trản liền điều nhân viên công tác xếp thêm ghế.
Chương trình hỏi đáp nếu làm không tốt sẽ khiến không khí lúng túng, mà giá trị drama của Trần Trản rất cao, đến chương trình hỏi đáp, gần như cả khán giả lẫn phóng viên tranh nhau giành hỏi.
Câu hỏi nhiều nhất đơn giản là vì sao Trần Trản có thể giác ngộ, biết bắt đầu học làm người đàng hoàng.
"Trước đây tình trạng tâm lý của tôi không quá tốt, làm người rất cực đoan, nếu người ta yêu thích ở mức số ba thì tôi sẽ trút tình cảm đến mức số mười." Trần Trản nói: "Sau khi đến mức giới hạn, ấy vậy mà lại dễ dàng buông tay cho vơi nhẹ lòng."
Khi diễn đạt làm người rất nhập tâm.
Hết lòng hết dạ mà yêu thích một người, không chừa một đường lui, loại phương thức vừa vụng về vừa nhiệt liệt tận cùng thế này, người chọn dùng lác đác chẳng có mấy ai.
Cứ hỏi đáp mãi cũng không thú vị, tính thời gian đã qua tương đối, người dẫn chương trình kết thúc chuyên mục này.
"Và sau đây, Trần Trản tiên sinh sẽ đọc diễn cảm "Sám Hối Lục" một cách chân thành nhất để tặng cho mọi người, đây là đúc kết của anh đối với cuộc đời này, là tinh tuý trong lẽ sống của anh!"
Lời này... Đến ngay cả Trần Trản đang đứng bên cạnh cũng không khỏi choáng váng, cảm thấy có chút nghe không vô.
May thay dẫn chương trình đã nhanh nhẹn đưa micro cho cậu, dưới khán đài theo đó mà yên tĩnh lại.
Vì để thể hiện vẻ trịnh trọng, Trần Trản cố ý viết tay lại tự truyện, điều chỉnh hơi thở một chút, chậm rãi cất tiếng: "... Em trước giờ đều không thèm đoái hoài đến tôi, hoàn toàn khác biệt với những hương phấn màu son dung tục một khi biết tôi có tiền liền nhào lên bám riết, dù em bây giờ chỉ là một nghệ sĩ nhỏ nhoi không tên tuổi, nhưng tôi tin tưởng, rồi có một ngày em sẽ nở rộ tài năng.
... Trời đổ cơn mưa, biết em không có thói quen mang dù, cố ý thuê xe đến trước cửa công ty chờ đợi. Theo cơn mưa ngang qua còn có một bóng dáng khác. Người kia che dù đến đón em.
"Bác tài, có chạy không?"
Công tử nhà giàu bước lên xe trước, hỏi một câu như thế.
Bác tài?
Mí mắt giật lên: "Tính tiền theo giờ, mỗi phút hai đồng."
Chỉ thấy tên đó gật gật đầu, quay sang nữ thần nói: "Một người bắt xe không an toàn, để anh đưa em đi."
Trên đường lòng dạ không cam, tôi cố ý chạy lòng vòng, lộ trình vốn chỉ nửa tiếng biến thành một giờ.
Không ngờ rằng người đàn ông kia vậy mà còn rất kiên nhẫn, cả đường không hề tức giận. Đợi sau khi nữ thần xuống xe, tên khốn này lấy ra một xấp tiền gấp ba lần tiền xe: "Cảm ơn."
Khi nói chuyện vẻ lạnh lùng của tên đó pha thêm chút rạo rực: "Làm phiền anh phải đi mấy vòng, cho tôi có thêm thời gian tiếp xúc với em ấy, giúp gần gũi hơn không ít. Số tiền này anh đáng nhận được."
..."
Trần Trản có thanh quản rất tốt, trầm thấp đầy nội lực, nhấn nhá câu chữ vừa phải, làm người mê say.
Giữa lúc tất cả mọi người đang lộ vẻ mặt phức tạp, Trần Trản khoá chặt tầm mắt vào một người ngồi dưới khán đài --
Đây là thuỷ quân mà cậu bỏ ra một khoản tiền không nhỏ mời tới.
Cố ý đánh mắt về phía truyền thông làm ám chỉ, sau đó khẽ gật đầu ra hiệu với cô bé... Ngay bây giờ, xin hãy bắt đầu màn trình diễn của em!
Cô bé hít sâu một hơi, có cảm giác phải đối mặt với một ngày có tính khiêu chiến nhất trong đời thuỷ quân.
---
Lời Không Cánh:
Không biết xuống núi lái xe hay lái xe cho tình địch đáng buồn hơn nữa...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play