Tần Văn Chiếu nháy mắt ngơ ngẩn, nhớ tới nam nhân soái khí là ai, còn không phải Kiều Quý Dương luôn dính Thẩm Hàm sao?

Rời đi, Tần Văn Chiếu còn tưởng Kiều Quý Dương không sống nổi nữa, hiện tại xem ra hẳn là sống tốt, làn da hơi đen nhưng không thấy thô ráp, dáng người cao, mặc một kiện áo vàng nhạt sạch sẽ, nhìn qua là biết mấy năm nay không thiếu dinh dưỡng.

“A, là Quý Dương nha, đã lâu không gặp, Thẩm Hàm đâu, không cùng đi hả?”

“Anh ấy không phải dị năng giả nên không lại đây.” Kiều Quý Dương nói.

“À, hắn cũng tới căn cứ, khá tốt, năng lực của hắn hoàn toàn không thấp hơn dị năng giả, bằng không tôi để cậu với hắn một đội đi.” Tần Văn Chiếu nói.

Kỳ thật lúc Tần Văn Chiếu biết Thẩm Hàm cũng tới liền hoảng, rốt cuộc chuyện Thẩm Như Quy Lâm Tư Tư, là hắn ta làm, nhưng hắn ta không hối hận, dù lại làm lại hắn ta vẫn sẽ giết hai người đó.

Năm 4 mạt thế, không ai ăn no, tất cả mọi người hy vọng ít người một chút, như vậy có thể thêm chút đồ ăn.

“Được, cảm ơn.” Kỳ thật Tần Văn Chiếu còn có một tính toán, nếu Thẩm Hàm vào đội dị năng, như vậy càng dễ đối phó.

Tới căn cứ phía nam, Tần Văn Chiếu gặp càng nhiều người, cũng giết càng nhiều người, nhưng mỗi lần giết người đều không có hậu hoạn, duy chỉ có ngoại lệ là giết Thẩm Như Quy.

Tần Văn Chiếu đã là lãnh đạo trung tầng của cục dị năng, hắn ta quản lý mười mấy tiểu đội dị năng, mỗi tiểu đội dị năng chừng sáu người, Tần Văn Chiếu dẫn dắt đội dị năng lợi hại nhất toàn căn cứ, cũng là nơi có đồ ăn nhiều nhất.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một hai năm nữa Tần Văn Chiếu sẽ tiến vào cao tầng của cục dị năng, dã tâm của hắn ta chưa bao giờ dừng nhưng hắn ta cảm thấy Thẩm Hàm sẽ là trở ngại, cho nên hắn ta nhất định phải xử lý Thẩm Hàm.

Kỳ thật Lâm Tư Tư cũng ở căn cứ phía nam nhưng cô không tạo thành uy hiếp với Tần Văn Chiếu, với lại hắn ta tra xét qua Lâm Tư Tư, phát hiện Lâm Tư Tư ngây ngốc cho rằng lúc ấy các tang thi tiêu huỷ mặt tường.

Tần Văn Chiếu Lam Gia Mỹ nói chuyện, Lam Gia Mỹ trả lời hắn ta: “Lâm Tư Tư chưa bao giờ ác ý suy đoán người khác, tóm lại chính là chị gái ngốc, không cần xen vào.”

Sau này Tần Văn Chiếu thật sự không có quản Lâm Tư Tư, mà Lam Gia Mỹ lại tìm Lâm Tư Tư, phát hiện Lâm Tư Tư trầm mặc hơn nhiều, Lam Gia Mỹ nói cái gì, cô cũng không đáp lại, sau vài lần, Lam Gia Mỹ cũng không tìm Lâm Tư Tư, dù sao cô có Tần Văn Chiếu cũng không để ý Lâm Tư Tư thế nào.

Thẩm Hàm đi vào nơi này ngày thứ ba, lái xe chuẩn bị ra ngoài làm nhiệm vụ, gặp được Lâm Tư Tư gầy đi nhiều.

Lâm Tư Tư xinh đẹp đáng yêu, lúc này tuy gầy nhưng ánh mắt sắc bén hơn trước kia, sau khi kinh ngạc mới đầu qua đi, Lâm Tư Tư hơi cong: “Nhìn thấy hai người em thật vui, thật đó.”

Thẩm Hàm châm chước: “Tôi cũng vậy.”

Kiều Quý Dương trừng mắt liếc Lâm Tư Tư một cái, lôi kéo Thẩm Hàm nói: “Muốn ra ngoài làm nhiệm vụ, nhanh đi thôi.”

Thẩm Hàm bị lôi đi, lúc đi Lâm Tư Tư nhỏ giọng nói một câu: “Cẩn thận Tần Văn Chiếu.”

Thẩm Hàm Lâm Tư Tư tách ra, đương nhiên, không cần Lâm Tư Tư nhắc nhở, hắn cũng sẽ cẩn thận Tần Văn Chiếu, nhưng Lâm Tư Tư có tâm, không tồi.

Nhiệm vụ đầu rất đơn giản, tới thành phố bên cạnh tìm đồ ăn, không có yêu cầu cụ thể, dù không tìm thấy cũng không bị trách cứ, dù sao thành phố bên dị năng giả khác đã đi qua rất nhiều lần.

Cửa chính căn cứ, Thẩm Hàm Kiều Quý Dương gặp được đồng đội, tổng cộng có bốn người, đều là nam, một thuỷ dị năng cấp 3, một hoả dị năng cấp 3, một thổ dị năng cấp 3, còn một người tương đối lợi hại, cũng là đội trưởng, mộc dị năng cấp 4.

Đội trưởng tên Tôn Dương, một bộ cười hì hì yên vui, anh ta vỗ vỗ vai Thẩm Hàm Kiều Quý Dương: “Hoan nghênh hoan nghênh, về sau chúng ta chính là huynh đệ, tội là Tôn Dương, hai người gọi tôi lão Tôn là được, vị bên cạnh là Hồ Khánh, người mập mạp cạnh hắn là Trần Vĩ, còn kia là A Thất.”

Thẩm Hàm Kiều Quý Dương nắm tay từng người, rồi sau đó Thẩm Hàm nói: “Tôi tên Thẩm Hàm, không có dị năng, cậu ta là Kiều Quý Dương, lôi dị năng cấp 6, về sau mọi người chiếu cố nhiều hơn.”

Tôn Dương nghe xong đầu tiên là sửng sốt, đầu tiên là do họ là tiểu đội dị năng không hiểu sao có thêm 1 Thẩm Hàm không dị năng; hai là lôi dị năng vốn dĩ nghịch thiên, vị này mới thành niên mà đã là lôi dị năng cấp 6, không thể tưởng tượng, toàn bộ căn cứ lợi hại nhất hình như là thủy dị năng cấp 5.

Sửng sốt một hồi lâu, Tôn Dương mới tìm về thanh âm, “Thật tốt, về sau đội ngũ chúng ta lợi hại.”

Thẩm Hàm cười, Kiều Quý Dương đứng sau Thẩm Hàm không lên tiếng, cậu chán ghét Thẩm Hàm cùng người khác nói chuyện, cũng chán ghét Thẩm Hàm cười với người khác.

“Hôm nay chúng ta đi chỗ nào, chỉ có đội chúng ta đi sao?” Thẩm Hàm hỏi.

“Đi thành phố bên, còn có một đội mạnh nhất đi cùng chúng ta.”

“Đội mạnh nhất?”

“Ừ, chính là đội ngũ dẫn dắt 16 tiểu đội chúng ta, đúng rồi hai người hẳn gặp qua đi, Tần Văn Chiếu, hắn dẫn dắt tiểu đội 6 người đều là dị năng giả cấp 5, lợi hại lắm.”

Thẩm Hàm cười, trả lời: “Gặp qua.”

Tuy ngoài miệng trả lời vậy nhưng Thẩm Hàm cũng rõ, Tần Văn Chiếu đây là muốn nhanh chóng giải quyết mình, nếu không hắn ta sao lại tham gia nhiệm vụ đơn giản như vậy, còn đặc biệt mang theo đội mạnh nhất, hắn ta đây là vì không xác định, vì ngừa vạn nhất.

Quả nhiên, Tần Văn Chiếu vẫn trước sau như một cẩn thận, Thẩm Hàm nghĩ.

Vài phút sau, Tần Văn Chiếu dẫn đội mạnh nhất tới, Lam Gia Mỹ tự nhiên cũng ở bên trong.

Hai đội chào hỏi đơn giản, theo lộ trìn tới thành phố bên.

Hai tiểu đội bốn xe, Thẩm Hàm Kiều Quý Dương ngồi ở sau xe tải nhỏ, lái xe là đội trưởng tiểu đội Tôn Dương.

Trên đường Thẩm Hàm nhỏ giọng nói bên tai Kiều Quý Dương: “Xem tình huống, hiện tại đừng cùng tang thi giao lưu, hiện tại em chỉ là dị năng giả bình thường.”

Hơi thở của Thẩm Hàm thổi qua tai Kiều Quý Dương, kích cậu một thân nổi da gà, tê tê dại dại, làm nơi nào đó nháy mắt muốn ngẩng đầu.

Nhanh chóng lui lại phía sau, Kiều Quý Dương nhỏ giọng nói: “Dạ, em biết.”

Bởi vì dán vào tai Kiều Quý Dương nên Thẩm Hàm nhìn rất rõ tai Kiều Quý Dương nổi da gà, vành tai còn ửng đỏ, Thẩm Hàm đột nhiên hiểu được chiếm hữu dục dị thường kia của Kiều Quý Dương.

Kiều Quý Dương lui một chút, Thẩm Hàm vì thế dựa vào bên khác, nghiêng đầu nhìn về phía Kiều Quý Dương.

Kiều Quý Dương cố nén khẩn trương, hỏi: “Thẩm ca, làm sao vậy?”

Kiều Quý Dương rất sợ ánh mắt này của Thẩm Hàm, tuy anh không để ý dựa vào cửa sổ xe, tựa hồ chỉ tùy ý mà nhìn qua, nhưng đôi mắt Thẩm Hàm có thể nói, giờ này khắc này, đôi mắt Thẩm Hàm đang nói “Kiều Quý Dương, tôi đã nhìn thấu em”.

“Không có việc gì, nhìn em.”

Kiều Quý Dương càng thêm khẩn trương, cậu sợ tâm tư bị Thẩm Hàm phát hiện, nhưng không hiểu sao lại có chút chờ mong.

“Hai người quen rất sớm phải không, nhìn tình cảm hai người không tồi.” Tôn Dương lái xe nhàn đến nhàm chán, chen vào nói.

“Ừ, quen rất nhiều năm, trước mạt thế chúng tôi là hàng xóm.” Thẩm Hàm nói, vừa nói, hắn vừa ngồi thẳng, bởi vì hắn cũng nhìn ra Kiều Quý Dương khẩn trương.

Trong lòng khẽ thở dài, Thẩm Hàm nghĩ thầm Kiều Quý Dương quả nhiên vẫn là đứa nhỏ, hẳn là ở cùng thời gian dài mới sinh ra cảm tình khác.

“Kia khá tốt, tôi vốn cũng có anh em tốt, năm kia bị tang thi cắn chết, cho nên hai người nhất định phải quý trọng nha.”

Lời này nói làm người buồn bực, như thể Thẩm Hàm Kiều Quý Dương tùy thời sẽ chết một.

“Tôi với Thẩm ca sẽ không chết.” Kiều Quý Dương nói.

“Xin lỗi, tôi không có ý kia, cậu không cần hiểu lầm, tôi hâm mộ hai người thôi.”

Kiều Quý Dương không nói, Thẩm Hàm cười cười trả lời: “Lão Tôn đừng để ý, Quý Dương năm nay mới 17, còn chưa thành niên đâu, dáng cao nhưng tâm tính trẻ con.”

“À à, mới 17 nha, nhìn không ra.”

Kiều Quý Dương lại buồn bực, Tôn Dương nói tiếp: “Ai da uy, tôi không có ý kia, ý tôi là…… Thôi, hai người biết tôi không có ác ý là được, con người của tôi từ trước đến nay không biết nói.”

Dọc theo đường đi, Thẩm Hàm cùng Kiều Quý Dương xem như kiến thức Tôn Dương không biết nói thế nào, cơ mà rất có ý tứ, ít nhất Kiều Quý Dương nhìn ra được Thẩm Hàm rất vui.

Hai giờ sau, 12 người 2 đội tới trung tâm thành phố H.

Tần Văn Chiếu điểm danh: “Như vậy đi, chúng ta không phân biệt tiểu đội, tất cả đều cùng đi, vừa lúc mười hai người, chúng ta chia làm 3, Tôn Dương mang theo đội cũ 4 người đi thành Bắc, Tiểu Lý, Tiểu Chu, A Huy, mang thêm người mới. Kiều Quý Dương đi, tiện thể dạy cách chúng ta hành động cho cậu ta, đúng rồi mọi người qua thành Tây. Tôi, Tiểu Mỹ, A Thành với Thẩm Hàm, bốn chúng tôi một tổ, đi thành Nam, chúng tôi qua khu bán sỉ thực phẩm phụ. Hoàn thành, chúng ta lại đến nơi này tập hợp.”

Tần Văn Chiếu nói xong Tôn Dương liền đứng ra hỏi: “Bên khu bán sỉ thực phẩm phụ không phải có rất nhiều động vật biến dị cấp 3, cấp 4 tang thi cao giai sao, trước kia 3 tiểu đội 13, 14, 15 cùng đi, kết quả không thể đi vào, vì cái gì bốn người phải đi, với lại Thẩm Hàm là người mới, còn không có dị năng, tôi thấy phân vậy không ổn.”

Nhẹ cười, Tần Văn Chiếu vẫn một bộ ôn tồn lễ độ, không có chút bực nào, “Tôn Dương, cậu nói rất có đạo lý, nhưng chúng ta không phải thật sự muốn vào, chúng ta qua tra xét, nếu không phải động vật biến dị hay tang thi cao giai, như vậy chúng ta về gọi người qua. Cho nên, hệ số nguy hiểm của chúng tôi cũng không lớn bằng mọi người.”

“Nhưng bên kia quá nguy hiểm, muốn mang cũng nên mang theo Kiều Quý Dương mà không phải Thẩm Hàm.”

“Tôi biết cậu muốn tốt cho chúng tôi, nhưng Tôn Dương, Thẩm Hàm không yếu như cậu nghĩ, năng lực của hắn tuyệt đối không kém dị năng giả cấp 3, hơn nữa 3 năm trước đã vậy, hiện tại hắn lợi hại bao nhiêu tôi còn không chắc đâu.”

Tôn Dương do dự nhìn Thẩm Hàm, lúc này mới nói: “Vậy, được rồi, bên kia rất nguy hiểm, mọi người phải cẩn thận.”

“Ừ, tôi sẽ phụ trách, mọi người cũng vậy.”

Thẩm Hàm không nói gì, Tần Văn Chiếu càng sốt ruột càng dễ sơ hở, còn bên kia nguy hiểm hay không nguy hiểm, có Kiều Quý Dương ở, toàn bộ thành phố H đều không nguy hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play