Cố Diệu căn bản không thấy nặng: “Huynh gánh giúp Ấu Vi đi.”

Từ Ấu Vi giữ chặt lấy quai gùi, nàng có phải bò cũng không để cho huynh trưởng giúp nàng: “Muội không thấy nặng, không cần huynh hỗ trợ đâu. Thân thể huynh còn chưa khỏe hẳn, sao lại đi ra đây, trên người còn toàn là bụi thế kia?”

Cố Diệu lúc này cũng mới để ý thấy trên người Từ Yến Chu dính đầy bụi, chàng mặc quần áo màu lục lam, có vài nét vẽ trông giống như lá trúc.

Đoán chừng là do đốt than mà thành.

Từ Yến Chu: “Không cẩn thận dính vào.

Ở trên núi mà lại không cẩn thận dính thành như vậy, Từ Ấu Vi không tin.

Nàng giật nhẹ tay áo Cố Diệu: “Tẩu tử, khi nào chúng ta mới nấu muối, muội sẽ nhóm lửa.”

Muối trong nhà không còn nhiều, tốt nhất buổi chiều nấu muối luôn. Lại làm thêm trứng vịt muối,  trứng phải om muối một thời gian mới có thể ăn được, trứng vịt, thịt khô tất cả đều để dành làm lương thực cho mùa đông.

Cố Diệu: “Buổi chiều sẽ nấu.”

Cơm trưa hôm nay Lư thị làm, khoai tây hầm thịt còn dư lại tối qua, nhưng còn ngon hơn nhiều so với  đồ ăn Từ Ấu Vi làm.

Đồ ăn trong nhà đều được đổi với người trong thôn, bây giờ đã vào thu, ngoài vườn không còn cọng rau nào để ăn, bọn họ chỉ có thể đổi được khoai tây và cải trắng, đến khi trời lạnh thêm, thì đến cả khoai tây hay cải trắng cũng không còn.

Cố Diệu nẫu ruột.

Thật ra cũng có thể dựng một cái lều giữ âm ở trái nhà để trồng ít rau củ để dành cho mùa đông, trên người nàng có linh tuyền hẳn có thể nuôi rau sống và tươi tốt.

Cố Diệu: “Mẫu thân, lần sau người đổi một lấy ít hạt giống đi.”

Lư thị không hiểu: “Hạt giống rau? Bây giờ trời sắp lạnh, rau nào có thể sống được.”

Bà không làm nông cũng biết mùa xuân mới thích hợp để gieo trồng, bà còn tính đi theo những người trong thôn lên núi hái nấm, dù ít hay nhiều cũng có thêm đồ ăn trong nhà.

Những quan to hiển quý danh môn vọng tộc ở Thịnh Kinh đến mùa đông còn có đồ ăn, thì nhất định có thể trồng được.

Cố Diệu kiên trì giải thích: “Mẫu thân quên rồi sao, những mùa đông trước không phải vẫn có đồ mới để ăn đấy thôi, chúng ta sẽ dựng một cái lều giữ ấm thử xem.”

Điều này khiến Lư thị khá bất ngờ, bà chợt nhớ đến thời điểm đông đến, trong phủ tướng quân cũng sẽ dựng một cái liều ấm để trồng hoa, nếu hoa có thể sống thì cũng có thể trồng được rau.”

Hóa ra những đồ bà ăn đều được trồng trong lều giữ ấm mà ra, cho nên bà nói: “Vậy để ta đổi nhiều một chút.”

Ăn cơm trưa xong Cố Diệu đi ngâm muối thạch ngay, Từ Ấu Vi đến đứng còn không đứng nổi nhưng vẫn muốn đi theo.

Cố Diệu đành nói: “Muội ngủ một lát đi, muối thạch còn phải ngâm một canh giờ mới được.”

Từ Ấu Vi: “Đến lúc đó nhớ phải gọi muội đấy!”

Nàng quả thực rất mệt, hai bàn chân châm chích đau rát. Nàng về phòng đem giày cởi ra, quả nhiên đã mọc lên vài bóng nước, lấy kim châm vỡ bôi thuốc lên, đau đến nỗi hít khí.

Lư thị đau lòng không dám nhìn thẳng.

Từ Ấu Vi bình thản nói: “Kỳ thật cũng không đau như vậy, có lẽ do trước kia mỗi lần ra ngoài đều ngồi xe ngựa, nha hoàn hậu hạ từ trên xuống dưới căn bản không tự dùng chân đi quá nhiều, cho nên bây giờ mới ăn khổ.”

Nàng xoa xoa hai vai đau nhức: “Con thì gánh được bao nhiêu đâu, tẩu tử còn gánh nhiều hơn con gấp mấy lần.”

Đau thì đau thật nhưng nàng không hề thấy khổ sở, có đôi khi không phải chỉ ăn sung mặc sướng mới là tốt nhất. Nếu như đêm hôm đó nàng bị Trần Hải mang về cung, đó mới thực sự là đau khổ. 

Nhất định nàng sẽ chết.

Lư thị dí dí lên trán Từ Ấu Vi, bất đắc dĩ nói: “Con đấy.”

Từ Ấu Vi gục xuống xoa xoa hai chân đau nhức, nàng rất thích cuộc sống như bây giờ, cũng sẽ không thích Chu Ninh Sâm nữa.

——–

Trong ngự thư phòng.

Đầu Chu Ninh Sâm đau đớn, bút lông rơi từ trên tay hắn xuống đất, lăn trên nền gạch vài vòng.

Phúc Lộc nhặt bút lên: “Hoàng thượng, người nên nghỉ ngơi rồi, lấy long thể làm trọng.”

Tật xấu đau đầu của Chu Ninh Sâm không phải trong ngày một ngày hai, thái y cũng đã xem qua, nói vì hắn làm việc quá sức cho dù uống thuốc giảm đau mãi cũng không phải biện pháp, tốt nhất nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

Nhưng Chu Ninh Sâm suốt ngày đều ngâm mình trong ngự thư phòng, chưa từng nghỉ ngơi, cho nên bệnh đau đầu ngày càng nặng thêm.

Cơn đau đầu qua đi, Chu Ninh Sâm xoa mi tâm hỏi: “Bên kia có tin gì không?”

Tính ngày thì Lưu Vĩ Trạm cũng đã đi được nửa tháng, tại sao một chút tin tức cũng không thấy.

Phúc Lộc thưa: “Giữa trưa Lưu Tướng Quân cho người đến đưa tin, nô tài đã để bên cạnh tấu chương của người.”

Chu Ninh Sâm mở bức thư ra, trên mặt giấy viết chữ dày đặc, hắn nhìn thấy liền đau đầu, ném cho Phúc Lộc: “Đọc đi.”

Phúc Lộc liếc qua hàng chữ lập tức tái mặt: “Hoàng thượng, trong thư Lưu tướng quân nói tại một địa phương ở Dự Châu tìm thấy thi thể Lý Thành Lượng, trên ngực hắn trúng một đao, văn thư cũng biến mất không thấy đâu.”

Phúc Lộc kiên trì đọc tiếp: “Lưu tướng quân đã cho người đi điều tra, hiệu thuốc ở trên trấn khai ra tối nọ có một nữ tử cõng một nam nhân bị trọng thương đến cầu y, tướng mạo hai người thật không tầm thường, hắn sợ gặp phiền phức nên đã đuổi bọn họ ra ngoài.”

Giọng nói Chu Ninh Sâm không có một chút giao động: “Người kia là Từ Yến Chu.”

Phúc Lộc gật gật đầu: “Đại phu nhìn bức họa xác thực đó là Từ Yến Chu. Nhưng nữ nhân kia không phải Từ cô nương, có lẽ đó là thứ nữ Cố gia.”

Chu Ninh Sâm lại hỏi: “Người ấy thì sao.”

Trên trán Phúc Lộc toát mồ hôi, trong thư nói đã tra xét hết các hộ trong thôn nhưng vẫn không tìm được người: “Lưu tướng quân vẫn đang tra.”

Chu Ninh Sâm không nói chuyện, nhưng Phúc Lộc có thể cảm nhận được lửa giận đè nặng trong lòng Hoàng thượng, hắn run sợ ngẩng đầu trông thấy thần sắc Chu Ninh Sâm quá mức bình tĩnh. 

Phúc Lộc không dám lau mồ hôi: “Hoàng thượng, bọn họ ba người là nữ tử, một đứa con nít và một con ma ốm, nhất định chạy không được xa, khẳng định Lưu tướng quân có thể tìm được người.”

Chu Ninh Sâm: “Mấy kẻ già yếu bệnh tật trong miệng ngươi còn có thể giết được thống lĩnh ngự lâm quân đấy.”

Phúc Lộc nào dám nói như vậy: “Hoàng thượng…Từ Yến chu sát hại mệnh quan triều đình, tội càng thêm tội. Từ trước đến nay người vì nể mặt Từ cô nương mà không tính toán với hắn…”

Chu Ninh Sâm: “Từ Yến Chu có tội hay không cũng không đến lượt ngươi lắm miệng.”

Phúc Lộc bị dọa đứng không vững, quỳ xuống hô lên: “Nô tài lắm miệng! Nô tài tội đáng muôn chết!”

Chu Ninh Sâm mặt lạnh như sương giá: “Cút đi.”

Phúc Lộc nhanh chóng lủi ra ngoài, hắn canh giữ bên ngoài ngự thư phòng, sợ hãi đưa tay sờ lên cổ.

Chập tối, người trong cung Thái hậu đến mời Hoàng thượng đến Từ Ninh cung dùng cơm.

Cổ họng Phúc Lộc khô rát: “Xin cô nương chờ trong chốc lát.”

Phúc Lộc nâng tay đẩy cửa thả nhẹ bước chân đi vào, bẩm báo với Chu Ninh Sâm vẫn đang xử lý tấu chương: “Hoàng thượng, Thái hậu mời người đi Từ Ninh cung dùng cơm.”

Chu Ninh Sâm ngẩng đầu, đáy mắt sâu thẳm.

Phúc Lộc: “Là Thường ma ma bên người Thái hậu tự mình tới đây…”

Chu Ninh Sâm thả tấu chương xuống: “Đi thôi.”

Trong Từ Ninh cung đèn đều được thắp sáng, Thái hậu đang nhàn nhã trò chuyện cùng vài phi tần.”

Mấy người Thục phi mới vừa tiến cung không lâu, đương tuổi xinh đẹp như hoa, giọng nói ngọt ngào chọc cho Thái hậu thoải mái cười to.

Nhưng tiếng cười chợt tắt trong nháy mắt khi Chu Ninh Sâm bước vào.

Thái hậu có chút mất hứng: “Hoàng thượng đã tới, Thường ma ma, truyền thiện.”

Chu Ninh Sâm vừa ngồi xuống, Thái hậu liền nháy mắt với mấy phi tần bên cạnh.

Trong lòng Thục phi thực bồn chồn, nàng ta gắp một miếng cá vào bát Chu Ninh Sâm: “Cá này rất tươi, Hoàng thượng nếm thử xem.”

Chu Ninh Sâm không nói gì, đem miếng cá kia ăn hết.

Lệ Tần thấy vậy cũng học theo, gắp một miếng sườn cho hắn: “Hoàng thượng, mùi vị món này rất khá.”

Chu Ninh Sâm lại ăn hết miếng sườn, một bữa cơm thực hài hòa.

Thái hậu có tâm thúc đẩy việc tốt: “Được rồi, ai gia đã mệt, đều trở về hết đi. Trời tối đường không dễ đi, cẩn thận một chút.”

Ra khỏi Từ Ninh cung, Thục phi hành lễ với Chu Ninh Sâm: “Hoàng thượng đi đường cẩn thận, thiếp xin cáo lui.”

Lệ tần không nhúc nhích, nàng ta xiết chăn khăn tay, vừa xấu hổ vừa sợ hãi nhìn Chu Ninh Sâm: “Hoàng thượng.”

Ý của Thái hậu quá rõ ràng, Hoàng thượng hẳn là cũng hiểu đi.”

Chu Ninh Sâm: “Không còn sớm, các ngươi đều trở về đi.”

Lệ tần vội la lên: “Hoàng thượng!”

Chu Ninh Sâm thản nhiên liếc nàng ta một cái: “Thế nào, lời trẫm nói mới qua vài ngày đã quên hết rồi?”

An an phận phận, đừng nên nghĩ những thứ không nên nghĩ.

Sắc mặt Lệ tần tức khắc trắng bệch.

Trở lại ngự thư phòng, Chu Ninh Sâm cho gọi thống lĩnh Ngự lâm quân Sở Hoài: “Tìm không thấy người ở Dự Châu, bọn họ hẳn đã đến Tây Bắc, ngươi lên đường ngay đem Từ Ấu Vi mang về đây.”

Sở Hoài: “Thần lĩnh chỉ.”

—-

Lúc này ở Tây Bắc, Cố Diệu gánh được chín mươi cân muối thạch, Từ Ấu Vi gánh được hơn mười cân, tổng cộng có hơn một trăm cân, đến khi nấu ra được gần một trăm cân muối.

Nàng cuối cùng cũng có thể làm trứng vịt muối.

Cố Diệu đi ra ngoài đào một giỏ đất vàng, đổ nước muối đã pha vào trộn lên thành bùn nhão, sau đó mỗi cái trứng đều được đắp một lớp vỏ bùn ở bên ngoài. Làm cách này sẽ nhanh hơn là trực tiếp ngâm trong nước muối mặn, cũng dễ tiết dầu, trứng vịt muối lúc nấu chín dùng đũa chọc vào một cái sẽ chảy ra chất béo, lòng đỏ trứng mịn như cát, hương vị ngon vô cùng.

Cố Diệu đã lâu chưa được nếm thử, ở mạt thế phải trốn đông trốn tây, đến cơm còn không đủ no thì nào có trứng vịt muối để ăn.

Trứng vịt muối phải ngâm một tháng mới ngon, nên nàng chỉ có thể đem chúng cất vào một góc. 

Lần này nấu được rất nhiều muối, nàng dự tính để một ít ở nhà ăn, còn lại đem bán hết. Trời rất nhanh sẽ lạnh hơn, phải mua đồ dùng cần thiết trong nhà, mua bông và gia vị nấu ăn, nàng còn phải đến Vân Thành tìm nơi bán dụng cụ dựng lều giữ ấm.

Nhưng nàng vừa mới đi Vân Thành một chuyến, phải đợi vài ngày nữa mới có thể đi.

Trong nhà không có việc gì gấp, nàng xách theo con thỏ béo múp đến nhà trưởng thôn. Việc xây nhà đều nhờ trưởng thôn thu xếp ổn thỏa, nàng tính thêm một bức tường ngăn trong phòng nên đến hỏi ông ấy là tốt nhất.

Con thỏ lần trước trưởng thôn không ăn mà để nuôi, cả ngày đều cắt rau cho nó ăn nên không bị giảm cân nào.

Nhưng đã nhận một con cũng không thể nhận con thứ hai.

Trưởng thôn từ chối: “Xách theo đồ làm gì, con thỏ này cô cầm về đi, người cùng thôn với nhau có chuyện gì cần cứ đến nói một tiếng là được rồi.”

Cố Diệu: “Ta muốn hỏi căn phòng phía tây trong nhà mới có thể thêm một bức tường ngăn không.”

Trưởng thôn: “Ý của ngươi là chia làm hai, một bên trong và một bên ngoài?”

Cố Diệu gật đầu nói đúng.

Trưởng thôn suy tính một lúc rồi nói: “Không thành vấn đề, sẽ thêm cho cô, chuyện nhỏ như vậy cũng xách thỏ đến làm gì, mau cầm về đi.”

Cố Diệu nói cảm ơn trưởng thôn rồi xách con thỏ đi về, ba con thỏ chen chúc với nhau trong cái lồng, nàng lần lượt sờ từng con một.

Từ Yến Chu từ trên núi xuống nhìn thấy một màn như vậy thực ấm lòng: “Cố Diệu.”

Bình thường cho thỏ ăn đều là Từ Yến Chu làm, bây giờ cỏ cũng sắp khô hết, không có thức ăn cho bọn chúng.

Cố Diệu nhìn mấy con thỏ béo ú kia nói: “Huynh nuôi thỏ khéo hơn trưởng thôn nhiều.”

Từ Yến Chu: “Sao nàng biết khéo hơn trưởng thôn?”

“Ta vừa ở bên đó về, có nhìn thoáng qua.”

Trưởng thôn chỉ có một con, Từ Yến Chu một mình nuôi ba con nhưng vẫn tốt như thế này, chàng quả thực lợi hại.

Từ Yến Chu ném cỏ khô cho thỏ: “Nàng sang đấy làm gì vậy?”

Cố Diệu thành thật: “Ta muốn nhờ trưởng thôn phân căn phòng phía tây thành hai gian.”

———

Tác giả có lời muốn nói.

Từ Yến Chu: “cũng tốt, để cho mấy con thỏ ở.”

Cố Diệu: “Không phải, nơi đấy là để huynh ở.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play