Bất kể Hoài Vương ấm ức tới cỡ nào, thì sáng sớm ngày hôm sau hắn vẫn bị Kỳ Như lôi đi tìm người, Tiểu Tân muốn đi theo nhưng bị cô bắt ở lại trông người, hắn lại không dám cãi lời cô, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

"Tiểu chủ nhân, hắn thích cô đó."

Tiểu Hắc hiện tại vẫn có thể nói chuyện, chứng minh Cảnh Thiên cách cô không xa, cô chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút là được.

Hạ Kỳ Như nghe Tiểu Hắc nói thì bình tĩnh đáp lại.

"Người hắn thích là Hạ Lan Tâm Nhiên, không phải ta."

"Nhưng cô không phải chính là Hạ Lan Tâm Nhiên đó sao? Đây chính là kiếp trước cô mà."

Tiểu Hắc lập tức lên tiếng nhắc nhở cô.

"Ồ."

Hạ Kỳ Như chỉ đáp như thế, không có ý nói gì thêm, Tiểu Hắc thấy vậy cũng chỉ đành yên lặng quấn ở cổ tay cô, không nói gì nữa.

\- tiểu cô nương Hạ gia, mau cứu bọn ta đi.

Lúc cô lên đến sơn động trên đỉnh núi kia, mấy đại cao thủ ngày ngày hô hào đòi giết cô mắt sáng như sao, ai cũng nhìn cô cô với vẻ mong chờ, đáng tiếc Hạ Kỳ Như chỉ bình tĩnh nhìn bọn họ, hoàn toàn không có ý cứu người.

Ánh mắt Hoài Vương liếc nhìn bọn họ có chút đồng cảm, còn có chút ngưỡng mộ nữa.

Hắn hiện tại cmn ước gì mình không phải là những người kia, thà bị trói không dùng được nội công cũng không đi theo ma nữ này.

Huhu, hắn đã 60 tuổi rồi đó, bị cô giày vò như vậy, thân thể già cỗi yếu ớt này của hắn sắp không chịu được rồi.

Vì sao hắn lại xui xẻo chọc phải cô chứ?

Quả nhiên mấy người họ Hạ không có ai là tốt đẹp cả mà.

Thực ra Hạ Kỳ Như cũng chẳng làm gì hắn cả, nếu hắn ngoan ngoãn không dở trò, cô sẽ làm vậy sao?

Hơn nữa thương thế trên người hắn là tự hắn tạo thành, nếu cô không sơ cứu cho hắn giờ hắn đã sớm thành phế nhân rồi, còn có sức để chửi cô sao?

Nếu nói cô quá đáng thì chỉ quá đáng ở chỗ bắt nạt người già thôi.

Nhưng người già này quá cặn bã không đáng để cô tôn trọng.

\- Nhiên Nhi, ta biết muội hận chúng ta, nhưng đại cục quan trọng, muỗi nhẫn tâm để cốc chủ nơi này đạt được mục đích sao?

Vương Khang thấy cô có ý rời đi thì vội vàng lên tiếng, mấy người bên cạnh nhớ lại cũng dồn dập phụ họa.

Hạ Kỳ Như mặc kệ bọn họ kêu gào, tiếp tục tới chỗ khác tìm người, Hoài Vương vừa bị trúng độc vừa bị thương, còn bị cô bắt chạy đi khắp nơi, trước đó còn có nội lực chống đỡ, giờ thì hay rồi, hắn vừa dùng nội lực, toàn thân liền đau đến chết đi sống lại, hoàn toàn không đi nổi nữa, thấy Hạ Kỳ Như muốn đi, hắn vội vã nói.

\- tiểu tổ tông, những nơi có thể tìm được Hoàng Cảnh Thiên, ta đều dẫn cô đi tìm hết rồi, cô có thể tha cho ta được chưa?

\- cô ta đang tìm Hoàng Cảnh Thiên sao?

\- Hạ Lan cô nương, ta biết Cảnh Thiên đang ở đâu, chỉ cần cô nương thả ta ra ta sẽ nói cho cô biết.

Có người nghe cô đang tìm Cảnh Thiên liền vội vàng lên tiếng, Hạ Kỳ Như bình thản nhìn hắn.

\- không có ngươi ta vẫn sẽ tìm được người.

\- Hạ Lan Tâm Nhiên, sao ngươi có thể vô tình bạc nghĩa như thế?

Đám người kia thấy cô thật sự bỏ mặc bọn họ thì chuyển sang mắng chửi cô không thương tiếc.

\- đúng vậy, Hạ Lan Vân Đằng đại hiệp sao lại sinh ra một đứa con vô nhân tính như cô chứ.

\- thật làm mất mặt danh tiếng của nhà họ Hạ mà.

Đám người kia càng chửi càng hăng, từ ngữ khó nghe nào cũng nói được, Hạ Kỳ Như đợi bọn họ chửi xong liền đi ra ngoài, tùy tiện túm mấy tên lính canh bị cô trói ở bên ngoài vào, bảo bọn họ đút cho đám người kia chút thuốc.

Cô cũng chẳng biết thuốc gì, chỉ cần không chết người là được.

Đám người kia: "..."

\- Hạ Lan Tâm Nhiên, ngươi không phải con người, ngươi nhất định sẽ chết không được tử tế.

Hạ Kỳ Như hoàn toàn bỏ ngoài tai lời bọn họ nói, sau khi cho uống xong liền rời đi.

Đám người trong động sợ hãi không thôi, nhưng sau đó bọn họ phát hiện ra thứ cô cho mình uống không phải thuốc độc, nhưng so với thuốc độc còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.

Nếu ban đầu họ còn sợ chết, thì bây giờ chính là muốn chết mà không chết được.

Khỏi nói cũng biết đám người trong động hận cô đến cỡ nào.

Bên ngoài sơn động.

Sau khi ép đám người kia khai ra tung tích của Cảnh Thiên, Hạ Kỳ Như liền mang Hoài Vương đi bắt người, tiếc là cô vẫn chậm một bước.

Lúc cô đến nơi, ngoại trừ đám người Phong Nguyệt cốc nằm la liệt dưới đất thì không có ai nữa.

Hạ Kỳ Như cảm thấy cứ tìm kiểu này, đến mùa quýt năm sau cũng chưa chắc tìm thấy người, cô liền xách Hoài Vương trở về chỗ lũ nhóc kia bảo bọn họ trông chừng ông ta trước.

Ai biết lúc cô tới nơi lại chỉ còn lác đác vài chục người ở đó chứ.

\- tiểu cung chủ, người về rồi.

Tiểu Tân thấy cô thì vui mừng chạy tới, Hạ Kỳ Như nhìn ra sau lưng hắn.

\- mấy người còn lại đâu rồi?

\- tiểu cung chủ, ban nãy lúc cô mới rời đi, đại sư tỷ đem người đi rồi, nói là cung chủ và Nam Dược bà bà đang ở bên ngoài đợi bọn họ.

Đi cùng Thẩm Nguyệt Dao còn có người của môn phái khác, mấy đứa nhóc kia thấy người của môn phái mình, cũng dồn dập rời đi, chỉ còn số ít là vẫn ở đây chờ cô về, đa số đều là người của cung Dược Dao cả.

Dù sao bọn họ đã chứng kiến sự khủng bố của cô rồi, tâm lý không khỏi nảy sinh sự ỷ lại với cô.

Hạ Kỳ Như nghe vậy thì gật đầu, đoạn cô giao Hoài Vương cho Tiểu Tân rồi một mình rời đi tìm người.

\- tiểu cung chủ, nơi này đường đi hiểm trở, để ta đi cùng cô.

\- Tiểu Tân, ở lại đây đi, ta tự có tính toán của mình.

Hạ Kỳ Như nói xong liền đi.

Tiểu Tân nhìn theo bóng lưng gầy nhỏ của Hạ Kỳ Như, trong lòng không biết vì sao lại đột nhiên cảm thấy thật chua xót.

Tiểu cung chủ trưởng thành thật rồi, cô ấy đã không còn là tiểu cung chủ ngây thơ đến ngu ngốc dễ bị người ta lừa gạt như trước đó nữa.

Và...

Khoảng cách giữa hắn và cô cũng ngày càng trở nên xa vời hơn.

Bởi dù cho cô có thay đổi thế nào, thì trong ánh mắt của cô không bao giờ có nổi hình bóng hắn, càng không bao giờ nhìn thấy tình cảm mà hắn giành cho cô.

Hắn vĩnh viễn cũng chỉ có thể đứng sau lưng cô, âm thầm chúc cho cô hạnh phúc mà thôi.

\- tiểu cung chủ, ta thích cô.

Tiểu Tân vừa nói xong, Hạ Kỳ Như đột nhiên quay lại đi thẳng tới chỗ hắn.

Tiểu Tân: "..."

\- Tiểu...tiểu cung chủ, cô quên gì sao?

\- không có.

Hạ Kỳ Như lắc đầu, đoạn cô ngồi xuống cạnh Hoài Vương, bắt đầu lâm vào trạng thái trầm mặc, mãi lúc sau cô mới nói với Tiểu Tân vài câu.

Tiểu Tân hơi nghi hoặc nhưng sau vẫn đồng ý làm theo lời cô.

\*\*\*\*

Ngược đãi người già là không tốt, nhưng Hoài Vương quá cặn bã, hắn đáng bị ngược.

Bỏ mặc người khác thấy chết không cứu cũng không tốt, nhưng cứu người muốn giết mình thì đấy không còn gọi là tốt bụng mà là thiểu năng.

Vì thế Tiểu Hạ nhà ta làm thế cũng có thể chấp nhận được.

Hy vọng mọi người nương tay không ném đá Tiểu Hạ nhà ta nhé ^^^^!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play