- tốt nhất cậu nên thu lại tâm tư xấu xa kia của cậu đi, Tiểu Hạ giờ là người của Lục Cửu tôi rồi, cậu muốn giành người với tôi là điều không thể nào.
- vậy thì chưa chắc.
Hạ Lăng ngửa người ra sau, bộ dạng cà lơ phất phơ, tràn đầy trong ánh mắt đều là địch ý.
- chị tôi cưng tôi nhất, còn vì tôi mà bỏ anh mấy lần, anh muốn đấu với tôi? Không có cửa đâu.
- vậy tôi chỉ cần làm cho cậu biến mất trong đời cô ấy là được chứ gì?
Hạ Lăng nghe được sát ý trong câu nói của Lục Cửu, nhưng cậu vẫn ung dung không vội.
- để xem anh có bản lĩnh đấy không đã?
- tôi có bản lĩnh hay sao cậu phải biết rất rõ chứ, thế nào còn muốn ăn hành tiếp không? Tôi tài trợ cho cậu.
Hạ Lăng: "..."
- mẹ kiếp anh đúng là đồ vô lại mà, chị tôi đúng là mắt mù mới vớ phải anh.
Bị chạm vào nỗi đau, Hạ Lăng lập tức nổi khùng lên, Lục Cửu cười càng thêm đắc ý.
- em vợ, cậu nói như vậy không sợ chị cậu biết rồi sẽ đánh chết cậu sao? Lại nói cậu dựa vào đâu mà đòi cướp chị cậu khỏi tay tôi? Đến tư cách làm đối thủ của tôi cậu cũng không xứng nữa là.
"..."
Rồi xong.
Lục Cửu cuối cùng cũng thành công chọc cho người đối diện nổi điên rồi.
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên âm u đến lạ kỳ.
Nếu ánh mắt có thể giết người không biết Lục Cửu đã bị Hạ Lăng xiên chết bao nhiêu lần rồi.
Mấy người hầu dần lùi ra phía cửa ra vào, chú Ngôn cũng không ngoại lệ, vừa thấy Hạ Lăng đứng dậy, ông liền không chút do dự lùi ra ngoài, thuận tiện còn đóng cửa lại.
Phập.
Một con dao găm cắm lên thành cửa phòng bếp, khởi đầu cho một cuộc chiến giữa anh rể và em vợ.
Chú Ngôn nhìn mũi dao găm chỉ cách mình mấy phân, tốc độ đóng cửa càng nhanh hơn bao giờ hết.
Lúc nhìn thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, đại quản gia vẫn rất trấn tĩnh.
- mọi người không cần hoảng như vậy, anh rể với em vợ đang giao lưu với nhau thôi mà, người ngoài như chúng ta vẫn nên đi ra ngoài để bọn họ có không gian riêng tư đúng không?
Choang.
- Lục Cửu, cái tên khốn nhà anh, có giỏi thì đừng có né, ngon đấu tay đôi với tôi đi.
Đại quản gia vừa nói xong trong phòng vang lên tiếng bát đĩa đổ vỡ cùng tiếng hét đầy giận dữ của Hạ Lăng.
Mọi người ngây ra một lúc, sau đó liền gật gật đầu.
- đúng vậy.
- đại quản gia nói chí phải.
- cái đó, tôi đi cắt tỉa cây.
- tôi đi lau nhà.
- tôi cũng vậy.
Mọi người nói xong liền tản ra, bắt đầu làm công việc thường ngày của mình.
Chú Ngôn chắp hai tai sau lưng, cả người đứng thẳng nhìn vào phòng bếp vẫn đang không ngừng phát ra âm thanh đổ vỡ thì lẩm bẩm.
- đại thiếu gia và tiểu thiếu gia chắc còn lâu mới giao lưu xong, vậy mình cũng ra ngoài đôn đốc mọi người làm việc thôi nhỉ, thuận tiện đi đón thiếu phu nhân chuẩn bị về nhà nào.
Chú Ngôn nói xong, ngực càng thêm ưỡn thẳng, một vẻ ung dung tự tại mà đi ra ngoài.
Trong khi đó tại phòng ăn.
Hạ Lăng đã tức thành con cá nóc mà Lục Cửu vẫn rất ung dung, một chút hư hao cũng không có.
Dưới chân hắn vô số mảnh vỡ của bát đĩa, bức tường sau lưng bị ghim bởi nào là thìa đũa dao nĩa.
Tình cảnh không khác gì bãi chiến trường.
- nhóc con, đến lượt tôi rồi nhỉ?
Lục Cửu đứng dậy đi đến trước mặt Hạ Lăng.
Hạ Lăng tuy cao nhưng so với hắn vẫn thấp hơn một ít.
Chiều cao đã bất lợi rồi, nếu đánh nhau còn thua nữa...vậy cơ hội cậu cứu chị cậu chẳng phải bằng không rồi sao?
Cho nên dù bị áp đảo về chiều cao Hạ Lăng cũng không yếu thế, Lục Cửu vừa tới gần liền vung quyền về phía hắn, tất cả đều nhằm vào chỗ yếu hại như thái dương, bụng dưới, yết hầu.
Chiêu nào chiêu nấy đều mang theo sát ý, Lục Cửu không khỏi tán thưởng cậu nhóc ở trong lòng.
Đúng là em trai của cô có khác, thân thủ quả nhiên không tệ, nếu có thể hắn cũng muốn dạy cậu ta vài chiêu, đáng tiếc...
Đây lại là cuộc chiến giành vợ, cho nên em vợ à, rất xin lỗi, lần này anh không nhường chú mày được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT