Chung Trác Linh đi đến một bên, không nhịn được mà n “Có hiểu lầm gì đây, tôi thấy anh Trình này, mười phần chính là một tiểu nhân, đều ở thời khắc mấu chốt nhất thể hiện phẩm cách, đây đã nhìn ra cả rồi” Hồ Bạch Linh chắc chắn nói.
Chung Trác Linh lắc đầu, xem ra Tân Trạm đã hoàn toàn chọc giận Hồ Bạch Linh rồi Nhưng cô ấy cũng không nghĩ ra, vì sao Tân Trạm lại không để ý đến an nguy của đồng bạn, sốt ruột đi lấy bảo vật kia như thế.
“Nhưng mà Lịch Ám Tây kia nhìn cũng không tệ”
Chung Trác Linh nói sang chuyện khác “Nhìn ra được anh ta có ý với chị, sao chị lại lạnh nhạt như vậy?”
“Cô cũng đừng bị anh ta lừa hả? Anh ta đã cưới ba người vợ bé rồi mà còn đến trêu chọc tôi, cho rằng tôi là ai chứ?” Hồ Bạch Linh khinh thường nói.
Chung Trác Linh không khỏi buồn cười.
“Nơi này thật kì lạ, vì sao những tia sáng màu máu và thú hồn kia đều bay ở phía trên sơn cốc nhỉ?”
Tân Trạm không hề biết hai người đang bàn luận, anh đi trong sơn cốc, gỡ xuống một phong ấn lung lay sắp đổ, chỉ thấy một đạo thú linh bay lên, tràn vào trong sương mù trên bầu trời sơn cốc.
Bao gồm cả trước khi tiến vào Vẫn Yêu Cốc, mọi người còn có thể ngửi được mùi máu t†anh, nghe được từng trận thú rống nhưng tiến vào trong đó thì tất cả đều biến mất.
Đủ loại quỷ dị này, làm cho Tân Trạm càng cảm thấy bất an.
May mắn chỉ cần đợi một ngày, ngày mai sẽ rời đi, nếu không Tân Trạm cảm giác nơi này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề.
“Chỉ sợ đêm nay sẽ xảy ra vấn đề. Nhưng không có chứng cứ, cũng không thể tùy tiện khuyên bọn họ rời đi”
Tân Trạm läc đầu, không thăm dò sơn cốc cùng đám người Hồ Bạch Linh nữa mà trở lại chỗ mấy người bọn họ nghỉ ngơi Lợi dụng mấy tiếng còn lại trước khi mặt trời lặn, Tân Trạm ở bên ngoài nơi nghỉ ngơi, tỉ mỉ bố trí mấy tầng trận pháp.
Lúc trước nhờ vào Vấn Tông nên đã kiếm được không ít linh thạch, hiện tại anh cũng không tiếc rẻ cái gì.
Từng khối linh thạch rơi xuống, ánh sáng của bảo vật từng mảng hiện lên, khiến cho Tân Trạm hài lòng gật đầu.
“Hừ, có người nào đó sợ chết như vậy sao? Trong sơn cốc không người, còn phải phòng bị như vậy”
Ba người Lịch Ám Tây trở về thì nhìn thấy Tân Trạm vừa mới kết thúc trận pháp, anh ta không khỏi trào phúng một tiếng.
Đoạn đường này, Hồ Bạch Linh đều không để ý gì đến anh ta, điều này khiến cho anh ta cực kì tức giận, tất cả đều đổ hết nguyên nhân lên người Tân Trạm.
“Tôi đã quên người nào đó thấy bạn bè gặp nguy hiểm, đều lựa chọn tham sống sợ chết, tính mạng của mình xác định càng quý giá hơn” Lịch Ám Tây chợt cười lạnh nói.
Tân Trạm kiểm tra xong trận pháp cuối cùng thì đứng dậy nhìn Lịch Ám Tây, thản nhiên nói: “Nếu như anh không muốn ở trong trận pháp tôi bày ra thì có thể đi ra ngoài tìm nơi khác qua đêm, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản đâu”
“Anh!” Sắc mặt Lịch Ám Tây biến đổi, chẳng lẽ ở đây có trận pháp mạnh mẽ của Tân Trạm bảo vệ mà lại không ở, chạy ra ngoài hoang dã sao? Anh ta cũng không ngu ngốc đến mức đấy.
Mặt trời chiều ngả về tây, lúc này ánh mặt trời ảm đạm xuống.
Rất nhanh, bóng tối bao trùm xuống nơi đây, một chuỗi màu đỏ như có như không, rơi vào trong sơn cốc.
Trong trận pháp, Tân Trạm đốt một đống lửa, Thiết Lang cùng lão Hồ ngồi ở một bên, cùng nhau nghiên cứu phương pháp luyện khí.
Mà bốn người còn lại đều ngồi xếp bằng tu luyện.
“Mọi người có nghe thấy tiếng thú rốn: không?” Đột nhiên Chung Trác Linh mở miệng, nét mặt có chút bất an.
“Nghe được, giống như tiếng gầm bên ngoài sơn cốc vậy, không lẽ bởi vì ban đêm yên tĩnh cho nên mới nghe được sao?” Hồ Bạch Linh cau mày nói.
“Không phải, tôi cảm giác thanh âm càng lúc càng lớn” Chung Trác Linh có chút lo lắng läc đầu nói: “Tôi khá nhạy cảm với âm thanh, tôi cảm thấy sau khi mặt trời lặn, âm thanh này càng lúc càng lớn hơn”
“Còn có hồng quang, cũng xuất hiện rồi”
Tân Trạm nhàn nhạt mở miệng.
“Có vấn đề gì sao?” Hồ Bạch Linh và Lịch Ám Tây cũng lập tức trở nên nghiêm túc.
“AI Đúng lúc này, Chung Trác Linh chỉ về một hướng, kinh ngạc kêu lên.
Ngay cả Thiết Lang và lão Hồ cũng ngừng nói chuyện với nhau, nhìn qua.
Ánh mắt mọi người nhìn qua, chỉ thấy tại nơi phòng tuyến kia, bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt màu đỏ trôi nổi giữa không trung giống như quỷ mục, đang nhìn chăm chăm bọn họ.
“Yêu nghiệt phương nào, muốn chết sao?”
Lông mày Lịch Ám Tây nhíu lại, cảm giác đây là lúc để thể hiện bản thân. Anh ta rút trường.
kiếm ra, nhảy ra khỏi trận pháp, một tia sáng của đạo kiếm sắc bén bay ra, chém về phía đôi mắt kia.
Nhưng mà một kiếm này rơi xuống, lại xuyên thấu qua đôi mắt kia, sau đó đôi mắt kia chợt lóe lên, nhanh chóng đi tới bên cạnh Lịch Ám Tây.
Rầm!
Giống như một vật nặng đánh lên người Lịch Ám Tây, Lịch Ám Tây đột nhiên bay ngược ra ngoài, bùm một tiếng rơi vào trong trận pháp. Trong nháy mắt, khóe miệng tràn ngập máu tươi.
“Đây là loại quái vật gì đáng sợ vậy” Lịch Ám Tây khiếp sợ nói.
Trước tiên Tân Trạm cũng khởi động ánh sáng trận pháp.
Ánh sáng này sáng lên, tất cả mọi người đều nhìn ra nguyên trạng của quái vật này.
Đây là một đầu yêu thú với toàn thân được bao phủ bởi những ánh sáng màu máu ngưng tụ lại trên cơ thể. Tay chân miệng lại ngoắt nga ngoắt ngéo, đã nhìn không ra vẻ ngoài vốn có, mà thân thể của nó lại có hình dạng bán trong suốt.
Bên ngoài cơ thể tản ra hơi thở nguy hiểm mạnh liệt, làm cho lòng người sợ hãi “Không xong rồi, là Huyết Hồn Thú” Thiết Lang nhìn thấy yêu thú này, nét mặt biến đổi dữ dội.
“Huyết Hồn Thú là cái gì ạ?” Chung Trác Linh hỏi.
“Con thú này cũng không phải là yêu thú nào đó mà là sinh ra ở chiến trường những nơi xảy các cuộc chiến lớn hoặc là ở những nơi chôn cất. Nơi đó yêu thú chết đi thì linh hôn rất mạnh mẽ, lại do một số nguyên nhân không tan biến được nên dần dà, hồn phách dung hợp ngưng tụ, biến thành từng đầu yêu thú chỉ có hồn phách nhưng thực lực vô cùng ghê gớm. Hơn nữa bởi vì bản thân chỉ có linh hồn, bởi thế nó vô cùng thống hận những vật có máu thịt” Lão Hồ trầm giọng nói.
“Vẫn Yêu Cốc này, chẳng phải là phù hợp tất cả tiêu chuẩn ông nói sao” Hồ Bạch Linh trừng to mắt nói: “Vậy vì sao trước đó chưa từng nghe mấy người nói qua? Chúng tôi cho rằng lúc trước Lăng Nhật Yêu Hoàng phong ấn nơi đây, tinh hoa thú linh lại nơi này, bây giờ xem ra không hề có như vậy”
Thiết Lang cười khổ một tiếng nói.
“Tốt xấu gì cũng chỉ có một con, giết nó là được”
“Vậy cũng không nhất định đâu, mấy người nhìn phía xa đi” Tân Trạm lắc đầu nói.
Lúc này ở phía xa, không ít ánh sáng đỏ còn đang rơi xuống, dần dần ngưng tụ lại tạo thành những hình dạng Huyết Hồn Thú mới.
“Tóm lại, phải giết con này trước” Lịch Ám Tây hừ nhẹ nói: “Nếu anh nhát gan, vậy để chúng tôi đi giế Anh ta vừa mới bị thua thiệt mất mặt, tất nhiên lần này muốn lấy lại danh dự.
Lịch Ám Tây lần thứ hai lao ra, hai tay kết ấn, đánh ra lượng linh khí. Sau khi biết vật này là hồn thú, anh ta cũng chuyển sang dùng phương pháp khác.
“Chúng ta cũng đi hỗ trợ đi” Hồ Bạch Linh nhìn Tân Trạm đứng bất đ: vẻ thất vọng càng lớn. Cô ta bay ra ngoài cùng với Chung Trác Linh, cùng nhau đối phó Huyết Hồn Thú này.
Tân Trạm thì đi đến một bên, thay đổi trận pháp Äm!
Ba người hợp lực, ánh sáng màu máu trên người Huyết Hồn Thú không ngừng toát ra, cuối cùng đột nhiên bành trướng, nổ tung Lịch Ám Tây thở phào nhẹ nhõm, Huyết Hồn Thú này không có thực thể, hơn nữa tốc độ cực nhanh, đánh chết một con rất không dễ dàng.
“Cẩn thận!”
Nhưng vào lúc này, ở bốn phía trong bóng đêm sâu thẩm lại có một con Huyết Hồn Thú lao ra.
Càng làm cho người ta kinh hãi chính là ở phía sau không chỉ có một mảng sương mù đang quay cuồng mà lại còn xuất hiện hai đầu Huyết Hồn Thú lớn hơn.
“Chúng ta không phải đối thủ của chúng đâu, rút về trước đi” Hồ Bạch Linh kêu lên.
Ba người đồng thời lui về phía sau, nhưng ba con Huyết Hồn Thú này cũng không có ý định để cho con mồi chạy trốn, chúng nó phát ra tiếng rít gào, thân thể nhanh như thiểm điện, đột ngột truy kích đến.
Mà trong ba người, vị trí của Hồ Bạch Linh lại rơi xuống cuối cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT