Chung Trác Linh khẽ nhíu mày, nhìn Tân Trạm bay đến chỗ sâu trong sơn cốc rồi biến mất dưới tầm mắt của mọi người, cũng không hiểu Tân Trạm đang có ý gì.
“Rốt cuộc sợi tơ kia đã chạy đến đâu rồi?”
Tân Trạm một mạch đuổi theo sợi dây đỏ, dần dần đi tới sâu bên trong sơn cốc, đến bên cạnh một dấy núi.
“Lại là một sơn động nữa sao?”
Bay đuổi theo sợi đây đỏ, Tân Trạm chui vào trong sơn động thật lớn kia.
Sau đó anh cảm giác vô cùng nghẹt thở, bên trong sơn động có một áp lực mạnh mẽ.
nào đó đang không ngừng truyền ra, dường như muốn áp đảo tất cả sinh linh ở đây.
“Ở đây là Vẫn Yêu, không có vật sống. Vậy thì thứ gì chết rồi mà còn áp lực lớn như thế chứ?”
Ánh mắt Tân Trạm thoáng qua chút tò mò, huống chỉ sợi tơ kia bay thẳng vào bên trong sơn động. Anh bay tầm khoảng mấy phút, cuối cùng cũng đến một nơi giống như đại điện.
“Xương thú này thật lớn”
Tân Trạm dừng bước, nhìn vào xương cốt to lớn bên trong đại diện thì hít sâu một hơi.
Bộ xương cốt này cao tầm mười mấy mét, toàn thân cốt đều trong suốt, linh quang lóng lánh. Cảm giác áp lực mãnh liệt kia chính là bắt nguồn từ bộ xương này mà ra.
Mà sau khi sợi dây hồng bay vào trong kia thì lập tức chui vào bộ xương đó.
Tân Trạm nhìn lên, ngay vị trí đỉnh đầu của xương cốt có một khối Phù Không Thạch đang treo lơ lửng. Mà màu sắc lại chính là màu tím, vô cùng đậm đà.
Trong Phù Không Thạch, màu tím đứng đầu, mà chỉ cần vừa nhìn qua thì Tân Trạm cũng đã phát hiện không gian bốn phía ở đây đều có không khí rất khác thường.
“Quả nhiên người tốt sẽ có thu hoạch lớn”
Ánh mắt Tân Trạm sáng lên, đột nhiên xông về phía Phù Không Thạch màu tím kia.
“Tần Trạm cẩn thận”
Thế nhưng ngay lúc Tân Trạm chụp vào hòn đá kia thì đột nhiên phù ma lại mở miệng khẽ quát.
Trong lòng Tân Trạm hơi dao động, ngay sau đó anh cảm nhận được phía trên xương thú kia lại phát ra một tầng ánh sáng rực rỡ giống như cảm nhận được uy hiếp vậy. Một dòng áp lực khổng lồ phát ra, đẩy Tân Trạm bay ngược ra xa đụng vào bên trên vách tường của sơn động, khiến đá lớn sau lưng xuất hiện mấy vết nứt.
“Xương thú này…”
Tần Trạm chỉ cảm thấy ngũ tạng đảo lộn, đầu óc hôn mê, thần thức cứ như bị kim đâm vô cùng đau đớn.
Anh hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn sang thì chỉ thấy được trên đỉnh đầu xương thú kia vẫn có một khối xương nho nhỏ. Thế nhưng trên xương óng ánh màu vàng rất chói mắt, có vẻ như đó là một đầu lâu.
“Đầu lâu vàng, xương yêu thú đã chết mà còn có uy lực thế này sao?”
Tân Trạm không thể tưởng tượng nối, chính là thứ nhỏ nhoi này lại có thể phát ra lực phản kháng mạnh mẽ khiến cho anh bị thương trong nháy mắt.
“Thứ này không đơn giản, có lẽ đây là xương cốt của thần thú” Phù ma mở miệng nói: “Nếu là thần thú thì cho dù sau khi chết, một lông chim, một giọt máu tươi cũng vô cùng có uy lực: “Ừ, ngay cả thần thức của tôi cũng bị hao tổn. Xem ra uy lực ở đây, chủ yếu đã đến từ xương cốt này” Tân Trạm gật đầu, ngay sau đó anh lại cảm giác được sau khi phát hiện đầu lâu vàng này thì thần hồn Thanh Long lại bắt đầu rung chuyển mãnh liệt, dường như vô cùng kích động.
“Thần hồn Thanh Long có hứng thú với đầu lâu này”
Tân Trạm hơi kinh ngạc, hồn phách của Thanh Long và Kim Phượng, mặc dù đã bị anh thu vào trong đầu nhưng trước kia anh cũng từng thử một lần. Nếu như muốn kích hoạt cả hai lại một lần nữa thì tiên khí phải tiêu hao rất lớn, bởi vì dù sao thì trước kia hai thân thú này là tồn tại thật sự, bây giờ chỉ còn lại thần hồn mà thôi.
Có thể khiến cho long hồn sinh ra cảm ứng, cho dù thứ này không phải long cốt thì chắc cũng phải đầu lâu cấp bậc thần thú Tân Trạm có một loại cảm giác, nếu như để Thanh Long lấy được đầu lâu vàng này thì có lẽ sẽ tăng nhanh tốc độ khôi phục hơn.
“Phù ma, thứ này có cách nào lấy được không?” Tân Trạm hơi động tâm.
“Không sợ chết thì có thể thử một chút, nhưng mà chỉ sợ lấy được vật này rồi thì cậu cũng trở nên ngu dại luôn” Phù ma trả lời.
Tân Trạm cười khổ lắc đầu, đứng cách vật kia khoảng mấy chục mét mà suýt nữa anh còn bị thương. Nếu như chân chính tiếp xúc thì sợ sẽ muốn tìm chết thật!
Xem ra muốn lấy được vật này thì chỉ có thể tìm cơ hội về sau mà thôi.
Trong lúc Tân Trạm nói chuyện, Phù Không Thạch màu tím kia bay lại năm bên cạnh đầu lâu vàng, không hề sợ hãi anh một chút nào cả. Có lẽ nó cũng biết ở đó là một nơi an toàn.
Tần Trạm thử kéo mấy lần nhưng Phù Không Thạch này rất cứng rắn.
“Mày cho rằng tao không làm gì được đầu lâu vàng thì cũng sẽ không có cách trị mày sao?” Tân Trạm hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn xuống dưới đất.
Sau đó mấy luồng linh khí bay ra, đánh vào trong sơn động khiến cho bộ xương thú có chút mất thăng bãng, ngã về một bê Phù Không Thạch màu tím kia lại trôi lơ lửng giữa không trung, hiện tại đã mất đi sự bảo vệ của đầu lâu vàng, nó run rẩy mấy lần rồi hóa thành ánh sáng chạy đi mất.
“Bây giờ muốn chạy đã quá muộn rồi”
Tân Trạm giở mánh khóe cũ, vận dụng sức lực phong tỏa lại theo hình tròn.
Trường cung màu đen trực tiếp ngưng tụ lại chín mươi chín mũi tên nguyên khí, bao vây bốn phương tám hướng.
Phụt!
Một mũi tên xuyên qua Phù Không Thạch, ghim vào bên trong vách tường.
Tân Trạm cười toét miệng, chụp Phù Không Thạch vào trong lòng bàn tay.
Bên trong sơn cốc, mọi người chờ đợi đến mức căng thẳng hẳn lên.
Ba chiếc thuyền bay đều đã được chế luyện xong, chỉ còn Tân Trạm nữa là có thể hoàn toàn viên mãn rồi Thế nhưng đã chờ đợi một lúc lâu mà Tân Trạm lại không thấy đâu.
“Có phải tiêu hao hết thể lực mà vẫn chưa bắt được Phù Không Thạch, lo sợ chúng ta cười nhạo nên vẫn chưa dám trở lại không?”
Đột nhiên Lịch Ám Tây cười khẽ nói.
“Lịch Ám Tây, chắc không phải bởi vì trước kia Hồ Bạch Linh nói những lời đó với anh Trình nên anh ghen ty với anh ấy đó chứ?”
Mặc dù Chung Trác Linh không có quá nhiều cảm giác với Tân Trạm nhưng sau khi cô ấy nghe thấy Lịch Ám Tây nói vậy cũng cảm thấy không vui.
Vì thế lúc này mới không nhịn được, mở miệng cười lạnh nói.
“Làm sao vậy được chứ? Mặc dù tôi thích cô Hồ Bạch Linh nhưng cũng khi vọng cô ấy có thể tìm được hạnh phúc” Lịch Ám Tây khẽ nhướng chân mày lên giống như bị đâm trúng tâm sự vậy, vội vàng cao giọng nói.
“Vậy tại sao anh không nghĩ đến không phải Tân Trạm tìm không được Phù Không Thạch mà là rất có thể anh ấy đang muốn tìm Phù Không Thạch màu tím?” Chung Trác Linh khinh thường nói.
“Phù Không Thạch mạnh nhất?” Lịch Ám Tây cười lạnh nói: “Thứ cho tôi nói thẳng, tôi không tin người này có bản lĩnh như vậy”
“Bản lĩnh gì?”
Đột nhiên một âm thanh vang lên, mọi người nghe thấy đều hơi thay đổi sắc mặt.
Bọn họ quay đầu lại thì chỉ thấy Tân Trạm đang bay vút tới từ cách đó không xa.
Mà trong tay anh còn cầm theo một thứ màu tím đậm.
“Đây… đây?” Gương mặt Lịch Ám Tây đỏ lên giống như bị người khác đánh một bạt tai vậy.
Anh ta vừa mới nói Tân Trạm không thể nào lấy được Phù Không Thạch màu tím, thế mà Tân Trạm đã lập tức lấy được rồi quay trở lại.
“Tần… anh Trình thật lợi hại” Chung Trác.
Linh cũng vui mừng thay Tân Trạm.
“Anh ấy họ Tân sao? Chắc không phải là người kia đấy chứ?” Ánh mắt Hồ Bạch Linh khẽ lóe lên, nhìn chăm chằm vào Tân Trạm.
“Thật không ngờ Phù Không Thạch màu tím khó bắt nhất trên thế gian này lại bị cậu bắt được, tôi sẽ hòa nhập nó vào trong thuyền bay”
Thiết Lang khen ngợi Tân Trạm một tiếng ¡ nhận lấy Phù Không Thạch trong tay anh, sau đó lại chế luyện thuyền bay cùng với Hồ Lão.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT