Chỉ nghe thấy mặt đất ầm lên một tiếng, dưới ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, một khối đất bằng phẳng bị Tần Trạm tùy tiện nâng lên.
Vùng đất cao kia bị Tần Trạm dùng linh khí để dẫn dắt, trong chớp mắt đã hóa thành một đài cao. Sau đó, Tần Trạm mở không gian lưu trữ ra, lấy mười chiếc ghế ngồi ánh vàng rực rỡ hất lên đài cao kia.
Chiếc ghế to lớn rơi xuống, thẳng thành một hàng.
Vị trí ghế ngồi hoàn toàn đối diện với sự sắp xếp của Vấn Tông, thậm chí chiếc ghế kia còn cao hơn, vô cùng bá đạo, rõ ràng có thể thấy khí thế cao hơn đối phương một bậc.
“Bây giờ có chỗ ngồi rồi.”
Tần Trạm dẫn đầu ngồi vào chiếc ghế vàng bên trên.
Diệp Thành cười lớn một tiếng, cũng theo sát phía sau, đám người Chúc Diêu cũng lục đục ngồi xuống.
Tuân Khánh An thu lại nụ cười, sắc mặt hơi khó coi.
“Cậu Tân, phá hư đại điện Vấn Tông của tôi, chuyện này không được đâu.”
“Anh Tuân, nói chuyện không thể nói loạn đầu.” Tần Trạm nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ giúp Vấn Tông cải thiện vị trí trong điện mà thôi. Chờ đến khi yến hội kết thúc, nếu như quả thật Vấn Tông không còn ai thì tôi có thể giúp các người sắp xếp nơi này lại bằng phẳng một lần nữa.”
“Nói hay lắm.
Lúc này, đám người ông cụ Cổ đi tới, cười ha ha nói: “Trưởng lão Tuân thật đúng là càng sống càng thụt lùi mà, dùng loại mánh khỏe trẻ con như thế, thật sự không ngờ được.
Nghe xong, sắc mặt Tuân Khánh An càng thêm khó coi, ông ta nói: “Ông Cổ nghĩ nhiều rồi, ba tôi đã bị cách chức trưởng lão rồi, chuyện này ông ấy không có tham dự vào!”
“Hừ, nếu như ông ta làm vậy thì tôi thật sự khinh thường ông ta đấy.” Ông Cổ hừ nhẹ một tiếng, bước đến rồi nói: “Tôi thấy vị trí này cũng khá tốt rồi, không cần thay đổi nữa đâu.”
“Không sai, hai giới Thiên Kiêu chia nhóm hai bên, hợp tình hợp lý. Ông Khương cũng cười nói.
Bọn họ đứng ra ủng hộ Tần Trạm khiến cho Tuân
Khánh An không còn đường cãi lại.
Một lát sau, khách khứa lục đục đi tới. Khi bọn họ nhìn thấy đám người Tần Trạm và Tuân Khánh An chia ra hai nhóm hai bên cũng vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì chỗ ngồi bên phe của Tần Trạm vô cùng cao ráo sang trọng, mà vị trí của Tuân Khánh An ở đối diện lại thấp lùn hơn giống như kém đi một bậc vậy.
Bên phe mấy người Tuân Khánh An đều lộ ra vẻ mặt khó chịu, đè nén tức giận trong lòng.
Vốn dĩ bọn họ muốn dạy dỗ đám người Tần Trạm một chút, phủ một đòn ra oai nhưng không ngờ bây giờ ngược lại hại bản thân mình.
“Anh Tuân, Tần Trạm quá cao ngạo rồi, không thể bỏ qua như vậy được. Bên cạnh Tuân Khánh An chính là Thánh Tử thứ hai, không nhìn được thấp giọng nói.
“Yên tâm đi, kịch hay còn ở phía sau mà.” Tuân Khánh An hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hẹp dài giống như dã sói quét qua Tần Trạm, hiện lên một chút âm độc.
Chốc lát sau, yến hội đã bắt đầu.
Mặc dù một đám người có địa vị của Vấn Tông, bao gồm cả trưởng lão Tuân, trưởng lão Triệu đều không đến nhưng trên đài vẫn còn một đám trưởng lão khác đang đọc lời khai mạc.
Tần Trạm ngồi trên chiếc ghế màu vàng, cũng không nghe rõ ông ta đang nói gì. Ngược lại chỉ có Diệp Thành vô cùng hứng thú hỏi: “Tần Trạm, không gian lưu trữ của cậu nhóc như cậu cũng lớn quá nhỉ? Ngay cả ghế mà trong đó cũng có nữa!”
“Đây là của Tào Phá Thiên!” Tần Trạm nói: “Cái tên nhóc đó không chỉ cất trữ những loại ghế ngồi này mà trong không gian lưu trữ còn có rất nhiều loại dụng cụ màu vàng khác nữa.
“Kết quả lại tiện cho chúng ta. Diệp Thành cười nói.
Tần Trạm cũng khẽ cười một tiếng, Diệp Thành vừa hỏi đã khiến cho anh nghĩ đến Tào Phá Thiên.
Có lẽ người này cũng lấy được một ít truyền thừa, lúc đó hùa nhau với đám người Hàn Vô Song vây giết anh, kết quả lại bị anh đánh tan nát chạy đi té khỏi. Kế đó, hai người họ cùng nhau dùng thuật độn thổ biến mất, không biết đã chạy đi đâu.
Mấy người bọn họ tùy tiện tán gẫu vài câu, không hề nể mặt Vấn Tông. Tâm tình trưởng lão kia cũng không quá tốt, chỉ nói một vài câu rồi tuyên bố yến hội bắt đầu.
Các loại rượu ngon, thịt yêu thủ được bưng lên đại điện. Diệp Thành và Lạc Việt Ban chạy xuống ăn ngấu nghiến.
Tần Trạm bất đắc dĩ lắc đầu, cũng đi xuống dưới. Anh nhìn xung quanh một lượt, phát hiện Chúc Diêu đang nhìn mình thì trong lòng khẽ động.
Từ lúc vô tình thấy được dung mạo Chúc Diêu, sau này mỗi khi Tần Trạm nhìn thấy Chúc Diêu liền chột dạ.
“Tần Trạm.
Thế nhưng vào lúc này, Tuân Khánh An mang theo vẻ mặt tươi cười đi đến bên cạnh Tần Trạm.
“Có chuyện gì sao?” Tần Trạm nhìn về phía anh ta, mặc dù biết Tuân Khánh An không tốt lành gì nhưng trong lòng anh lại thầm thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ anh tình nguyện nhìn gương mặt ngu xuẩn của anh ta chứ cũng không biết nên đối mặt với Chúc Diêu như thế nào.
“Dù sao chúng ta đều là người tu luyện, yến hội mà ăn uống thì cũng không có ý nghĩa gì cả. Nếu như hai giới Thiên Kiêu đều khó có dịp tụ hội lại thì chỉ bằng nên chỉ giáo lẫn nhau một trận, làm náo nhiệt một chút.
Không đợi Tần Trạm đồng ý, Tuân Khánh An đã nhìn về phía mọi người, vỗ tay nói: “Các vị, xin hãy yên lặng một chút.” Mọi người nghe thấy âm thanh đều vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện, hiếu kỳ nhìn tới.
“Anh muốn chơi thế nào?” Tần Trạm thong thả hỏi.
“Nếu như đã là tiệc ăn mừng, vậy thì tôi thấy cũng không cần phải đánh giết lẫn nhau, thấy máu sẽ không tốt đầu. Chúng ta đấu văn một trận, thế nào?” Tuân Khánh An cười cười, đưa ba ngón tay ra rồi nói: “Ba ván thắng hai thì sẽ thắng, đôi bên đều có mười người. Mỗi người lựa chọn ra một sở trường hoặc năng lực nào đó của bản thân rồi so tài, cuối cùng quyết định người thắng cuộc, mạnh nhất hai giới Thiên Kiêu.
Mọi người nghe vậy cũng hơi kích động, trước kia dường như hai giới Thiên Kiêu cũng chả có mâu thuẫn gì, căn bản không thể nào so tài được. Lần này hai mươi người tụ họp lại, quả thật có thể được ngồi đây xem long tranh hổ đấu.
“Dựa vào chuyện này để lựa chọn ra Thiên Kiêu mạnh nhất sao?”
Trong lòng Tần Trạm thầm cười nhạt, xem ra từ đầu đến cuối, Vấn Tông rất không cam lòng. Vì thế chính vào lúc này cũng không quên dùng thi tài để đè thấp danh tiếng của anh xuống.
“Như vậy không ổn đâu, dù sao thì tuổi tác của chúng tôi cũng nhỏ hơn mà. Các người lớn hơn hai mươi tuổi mà ra thi đấu với chúng tôi thì đầu công bằng chứ?” Chúc Diêu lắc đầu nói.
“Cũng không phải.” Một Thiên Kiêu bên cạnh Tuân Khánh An nói: “Có câu anh hùng xuất thiếu niên mà, năm đó gia chủ Đồng quả thật là thiên tài vô địch. Cho dù chỉ mới ba mươi tuổi đã có thể chém chết cường giả Thiên Kiêu đời trước rồi, hơn nữa các người cũng đã khôi phục được linh khí rồi, không yếu hơn chúng tôi đâu”
“Nhưng mà thánh nữ Chúc nói cũng có lý, như vậy đi, nếu như so tài ba trận thì đề mục của trận thứ ba sẽ do các người ra.” Tuân Khánh An cố ý hào phóng nói.
Tần Trạm khinh thường lắc đầu, tích lũy hai mươi năm chênh lệch rất nhiều, làm sao ưu tiên một đề mục có thể công bằng lại được chứ? Hơn nữa Tuân Khánh An đã muốn gây khó dễ từ lâu, chuyện này sợ rằng cũng nằm trong dự liệu của anh ta.
Nhưng mà Tần Trạm cũng không từ chối, nếu như đối phương muốn chơi, vậy thì từ chối lần này sẽ còn chiều khác nữa. Chi bằng nhân cơ hội này, đánh cho bọn họ đẹp mặt, khiến cho Tuân Khánh An không còn mặt mũi tìm anh gây phiền phức nữa.
Hai bên đã đồng ý, mọi khách khứa cũng lui về phía sau để dành ra đất diễn. Không ít người lộ ra vẻ mặt hưng phấn, cảm thấy có kịch hay để xem.
“Trận đầu thi đấu về cái gì? Các người nói trước đi.” Tuân Khánh An cười nói: “Nhưng mà nói trước nhé, trong yến hội không nên thấy máu, vì thế chúng ta chỉ thi văn mà thôi.”
“Chuyện này đơn giản thôi, vòng đầu tiên so quẻ thuật đi.” Tần Trạm nhẹ giọng nói.
“Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.” Bồ Tùng Nhân cười đi tới: “Các người, ai đến chơi cùng tôi đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT