Khấu Tiên Tôn Thánh Tử cũng che lấy bả vai, máu chảy ròng ròng, bị Hàn Cửu Thiên làm cho bị thương.

Chỉ một lát sau, thẳng bại lập tức hiện rõ.

Bốp!

Thân hình mũm mĩm của Bồ Tùng Nhân bị Triệu Lam Sơn đạp cho một phát, cả người văng ra khỏi vách núi.

“Ha ha, tên nhóc thối, không phải mày tính toán rồi sao?” Triệu Lam Sơn cười lạnh nói: “Vậy thì bây giờ kêu Tân Trạm đến cứu mày xem nào “Bồ Tùng Nhân!”

Bọn người Chúc Diêu thấy thế, không nhịn được hét lên đầy sợ hãi. Nhưng bọn họ đang bị mấy người Đổng Thiên Thành vây quanh, căn bản là không có cách cứu trợ.

Trong nháy mắt, bóng dáng của Bồ Tùng Nhân bay ra khỏi núi, rơi vào trong mây mù “Lần này xong đời rồi”

Bồ Tùng Nhân nghe thấy tiếng gió rít bên ai, cả người tiếp tục rơi xuống, trong lòng cảm thấy sốt ruột lo lắng, vết thương ngày càng trầm trọng, lại còn phun ra máu.

Anh ta muốn nắm bắt một cái gì đó để ngăn chặn bản thân rơi xuống, nhưng nhận thấy rằng các vách đá thẳng đứng, hoàn toàn không có nơi nào để mượn lực.

Nhìn thấy mình sắp bay ra khỏi phạm vi trận pháp, ngay sau đó một giây, đột nhiên anh ta cảm thấy thân thể như bị thứ gì đó trói chặt Bồ Tùng Nhân ngạc nhiên quay đầu nhìn, thấy quanh cánh tay mình có một lưồng linh lực mỏng manh, phía xa có hào quang, bóng dáng vô cùng quen thuộc kia làm cho hai mắt của anh ta lập tức mở to.

“Ha ha, Bồ Tùng Nhân, sao anh lại chơi trò nhảy núi thế này Diệp Thành cười lớn một tiếng, anh ta và Lạc Việt Ban bay tới, giữ chặt lấy Bồ Tùng Nhân.

“Tân Trạm, cậu vẫn chưa chết”

Bồ Tùng Nhân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn đám linh khí tập trung ở xung quanh Tân Trạm đang đứng một bên khác.

“Bồ Tùng Nhân, ai đã đánh anh rớt xuống vách núi vậy?” Tân Trạm hỏi.

Anh nhìn thấy vết máu trên người Bồ Tùng Nhân, sắc mặt có chút khó coi.

Khi đi dọc theo con đường này cũng đã nghe hai người Diệp Thành thông báo, biết quy tắc của trung tâm dãy núi này, chỉ cần có người rơi khỏi trận pháp xuống bên ngoài vực sâu, vậy sẽ ngay lập tức mất đi tư cách tham gia.

Mà có người đánh Bồ Tùng Nhân rớt xuống vách núi, hoàn toàn là chuyện hại người khác để lấy lợi cho mình, vô cùng độc ác.

“Là đám người Triệu Lam Sơn” Bồ Tùng Nhân lau đi vết máu ở khóe miệng, sau đó nghĩ đến cái gì đột nhiên kêu lên: “Tân Trạm, cậu mau xuống dưới đi, đừng lên đó, Triệu Lam Sơn này bắt tay với mấy người Trương Quốc Tuấn, Đổng Thiên Thành, ra tay với những người từng ủng hộ cậu.”

“Nếu cậu đi lên, tất nhiên bọn họ sẽ vây quanh tấn công cậu.”

Bồ Tùng Nhân cũng biết, lúc này Tân Trạm dám xuất hiện ở ngọn núi này, chắc hẳn là cũng có một con át chủ bài, nhưng bây giờ cũng không chỉ có mỗi Triệu Lam Sơn mà còn có mấy tên cường giả không kém cùng một giuộc với anh ta, nếu như vậy chỉ sợ Tân Trạm sẽ không phải là đối thủ.

Nhưng Tần Trạm lại cười nhạt một tiếng, phản ứng của anh hoàn toàn nắm ngoài dự đoán của Bồ Tùng Nhân.

“Không thành vấn đề, lần này cho dù Triệu Lam Sơn và cả nhà anh ta ở đây, tôi đều có thể xử lý”

“Bồ Tùng Nhân, anh yên tâm đi, chúng ta không thể thua trận chiến này đâu” Diệp Thành cũng vỗ vỗ bả vai Bồ Tùng Nhân.

“Ha ha, anh cũng chờ đó xem kịch vui đi”

Lạc Việt Ban cũng cười một tiếng, Bồ Tùng Nhân hơi trợn tròn mắt.

Làm sao mà tận nửa tháng không gặp, không chỉ Tân Trạm tự tin như vậy, mà người trước đó bị Triệu Lam Sơn đuổi đánh này cũng trở nên phách lối như vậy chứ?

“Chẳng lẽ một quẻ kia của ông đây không có thất bại?”

Bồ Tùng Nhân theo ba người Tân Trạm bay lên trên, trong lòng đột nhiên có chút kích động, Nhà họ Bồ tuy là dòng họ Thiên Sư nhưng không có nghĩa là quẻ nào cũng phải chính xác, quẻ lúc nãy anh ta nói với Triệu Lam Sơn là không nói dối nhưng Bồ Tùng Nhân vẫn cho rằng quẻ này xảy ra vấn đề.

Nhưng hiện tại xem ra, có vẻ là thật sự có kỳ tích.

Đám người Triệu Lam Sơn kia chắc chăn xong đời rồi.

Trên đỉnh núi, Triệu Lam Sơn vô cùng mạnh mẽ, với sự trợ giúp của đám người Trương Quốc Tuấn, ép Chúc Diêu và những người khác buộc phải rút vào nơi hẻo lánh.

Cho dù người phụ nữ áo đen kia vô cùng mạnh mẽ, liên tục đánh lui Nghiêm Trác Văn và Hàn Cửu Thiên, nhưng cũng không làm nên chuyện gì “Sự phản kháng của các người thật buồn cười, chẳng khác nào kiến càng lay cây trong mắt tôi, đã vậy tôi sẽ cho các người xuống dưới cùng với nhau.”

Triệu Lam Sơn lơ lửng bay lên, nhìn mấy người kia, mặt mũi tràn đầy vẻ kiêu ngạo lạnh lùng.

Anh ta giơ hai tay lên, ở giữa ánh sáng vàng phun trào, chín chuôi thanh kiếm bay màu vàng kim óng uốn lượn xung quanh người anh ta.

Khi hào quang kiếm tràn ngập bầu trời, anh ta đưa một ngón tay ra Đột nhiên chín thanh kiếm bay này hóa thành chín ánh sáng vàng, giống như thiên hà đảo ngược, dùng sức kinh động nhấn chìm bầu trời.

Người phụ nữ váy đen bày ra sắc mặt lạnh lùng, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm thứ hai, đang do dự không biết có nên dùng thủ đoạn cuối cùng hay không, nhưng đột nhiên lại cảm giác được phía sau có mấy bóng người gầm lên.

Bọn người Chúc Diêu cảm nhận được hơi thở này, cũng quay đầu lại.

Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía mấy bóng người đột nhiên xuất hiện kia.

Mà bóng dáng đi đầu kia khiến nhiều người vô cùng kinh ngạc, không ngờ Tân Trạm lại xuất hiện như thế.

“Mọi người, để các người đợi lâu rồi”

Tân Trạm lơ lửng bay lên, trong nháy mắt vận chuyển các loại thân pháp ra, bên ngoài cơ thể anh là ánh sáng vàng đen lấp lánh, sau lưng xuất hiện bóng rồng và hổ, trên người có ngọn lửa vô tận thiêu đốt thể hiện rõ ràng sức mạnh.

Giống như Triệu Lam Sơn, Tân Trạm cũng tràn đầy ánh sáng vàng, anh cũng thi triển kiếm thuật.

Chung quanh Tân Trạm, chín mươi chín thanh trường kiếm đột nhiên xuyên thủng hư: không, lượn lờ quanh quẩn, theo hướng gào thét từ thanh kiếm vàng của Tân Trạm mà lập tức bay lượn ra ngoài Keng keng keng!

Hai bên đối đầu nhau bằng kiếm ý, bầu trời bị ánh sáng của kiếm bản phá, nổ tung từng đợt ánh sáng vàng, kiếm bay liên tục tấn công bên trong, xuyên thủng mặt trời, sáng chói ngang dọc, làm cho trời đất nổ tung.

Triệu Lam Sơn khẽ nhíu mày, vẫy tay, chín thanh trường kiếm kia bay ngược mà quay về, Tân Trạm cũng hơi hơi thu lại thế công.

“Tân Trạm, đúng là không ngờ anh còn dám tới chịu chết đấy” Triệu Lam Sơn nhìn chằm chằm Tần Trạm, lạnh lùng nói.

“Hình như là anh nói ngược rồi, lần trước tôi cho anh cơ hội anh còn không dùng được, vì vậy hôm nay đành phải chủ động đến tìm anh thôi” Tân Trạm thản nhiên nói.

“Láo toét!”

Triệu Lam Sơn phẫn nộ quát: “Lần trước anh chạy thoát nhờ sức mạnh của huyễn thú, anh thật sự cho rằng mình đủ tư cách để đánh một trận với tôi sao?”

“Sai rồi, là anh không có tư cách đánh với tôi một trận” Tân Trạm cười lạnh nói.

“Tên điên, Thánh Tử Lam Sơn, để tôi đi giết anh ta” Sắc mặt Hàn Cửu Thiên lạnh lùng, chậm rãi mở miệng Triệu Lam Sơn híp mắt, gật gật đầu. Anh ta cũng muốn thăm dò một chút xem thực lực hiện tại của Tân Trạm là như thế nào.

Mà trong lúc Hàn Cửu Thiên nói chuyện, đã giống như một bóng ma, trong nháy mắt lao tới trước mặt Tân Trạm.

Một móng vuốt quỷ đen nhánh như mực nhô nhô ra, đầu ngón tay lạnh lẽo thấu xương, vô cùng sắc bén chộp lấy ngực Tân Trạm, cố gắng moi trái tim của Tần Trạm ra.

Động tác này của Hàn Cửu Thiên cực kỳ nhanh, rõ ràng cũng đã sẵn sàng vận sức khi Tần Trạm xuất hiện, lúc này động tác bộc phát ra khiến người khác cũng không thể phản ứng.

“Chết đi cho tôi” Ánh mắt của Hàn Cửu Thiên vô cùng lạnh lùng.

Trong những người có mặt, ngoài Triệu Lam Sơn ra, anh ta là người ghét Tân Trạm nhất, anh ta cảm thấy chính Tân Trạm là người đã cướp đi cơ hội của bọn họ Đặc biệt trong trận chiến cuối cùng lần trước, Tân Trạm đã đánh bại mình, Hàn Cửu Thiên luôn cho rằng đó là kết quả của việc Tân Trạm tận dụng lợi thế địa lý.

“Phần lớn cường giả ở đây đều là người đến từ thế giới ẩn. Chỉ cần giết được anh, cho dù Hàn Cửu Thiên tôi không chiếm được vị trí Thiên Kiêu số một thì vẫn sẽ là đệ nhất thiên hạt”

Kiếm của Hàn Cửu Thiên nhô ra, tiếng gió chát chúa lạnh thấu xương, đôi mắt anh ta lộ ra màu máu nồng đậm, giống như đã thấy được cái chết đau đớn của Tân Trạm.

“Anh cho rãi ‘hỉ băng một mình anh là có thể đối phó Tân Trạm khẽ lắc đầu, đôi mắt lướt qua một vòng thất vọng.

Anh cứ như vậy không nhúc nhích, tùy ý để kiếm của Hàn Cửu Thiên đâm tới.

Phập!

Trong khi mọi người kinh hãi kêu lên thì một kiếm này của Hàn Cửu Thiên đã hung, hãng đâm vào trên lồng ngực Tân Trạm.

Chỉ có điều không có máu bản tung tóe như trong tưởng tượng, cũng không có một lỗ máu nào xuất hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play