*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một luồng khí lạnh lẽo tỏa ra trong nháy mắt, đông cứng cả một vùng không gian trước mặt. Mà luồng khí lạnh lẽo trước mặt còn chia thành hàng trăm hàng nghìn chiếc kim châm, dày đặc và chăng chịt đến mức khiến người ta nhìn thấy mà kinh hãi. Sau đó chúng lao thẳng về phía Tân Trạm.
Tân Trạm chỉ huy Phượng Hoàng, không ngừng né tránh đồng thời phóng ra linh khí, hóa thành một màn chắn để che chắn cho mình.
Thế nhưng những chiếc kim châm cứ lao vun vút, xuyên qua từng lớp màn chắn rồi để lại rất nhiều vết thương trên người Tân Trạm.
Đồng thời chúng vẫn tiếp tục tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, biến Tân Trạm thành một lớp băng cứng.
U Lam Minh Hỏa trong cơ thể anh vận chuyển một cách điên cuồng, ánh mắt của Tân Trạm cũng dần trở nên lạnh lẽo, anh không ngừng phản kích lại luồng năng lượng này.
Tân Trạm dần dần đáp xuống mặt đất, bấy giờ anh đang dừng chân bên trong Cung Điện Hỏa Diễm.
“Anh tưởng ngọn lửa đó có thể cứu được anh ư? Cũng ngu xuất quá rồi đấy” Triệu Lam Sơn thấy thế thì cười gắn thêm lần nữa. Anh ta vung tay lên, một thanh kiếm dài màu vàng có chín chuôi lại xuất hiện, chúng bay trên không trung rồi quấy nhiễu khắp xung quanh ngọn lửa, thậm chí còn tạo thành một khoảng chân không ở đây.
“Ai nói lửa không có tác dụng?”
Đúng lúc đó, Diệp Thành và Lạc Việt Ban đột nhiên bay ra từ trong biển lửa. Họ găng sức ném một cái khiến mười mấy quả hồ lôbay ra ngoài, chẳng mấy chốc mà những thanh kiếm dài kia đã bị căn nát.
Âm!
Ngọn lửa nổ tung trên bầu trời và bao trùm lấy Triệu Lam Sơn ngay lập tức rồi không ngừng cần nuốt anh ta.
Sau khi nghiên cứu quả hồ lô lửa mà Tân Trạm lấy được từ trong Cung Điện Hỏa Diễm thì họ phát hiện tác dụng của mấy quả hồ lô này chính là căn nuốt và nén bớt lửa.
Lúc Tân Trạm ngăn cản Triệu Lam Sơn ở mộ kiếm thì đám người Diệp Thành đã đến biển lửa và thu thập một lượng lớn lửa vào trong mấy quả hồ lô.
Chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa tương đương với một phần mười biển lửa đang bùng phát một cách dữ dội, mặc dù đúng là tu vi của Triệu Lam Sơn cực kỳ lớn nhưng anh ta vẫn bị ngọn lửa bao trùm lấy.
Tân Trạm cưỡi Phượng Hoàng bay ngược trở lại rồi lao thẳng về phía Triệu Lam Sơn.
Bên ngoài cơ thể anh, Huyền Băng và Hỏa Long lại xuất hiện, run rẩy bay giữa không trung, tỏa đi chín mươi chín con đường. Rõ ràng đó là thanh Nam Kha Kiếm chưa từng được sử dụng trước đây.
Những thanh phi kiếm này không giống với những thanh kiếm trong mộ kiếm bởi mỗi một thanh kiếm đều là phi kiếm tốt nhất do.
Đại sư Thiết Lang chế tạo ra, sau đó còn được Tân Trạm đặc biệt cải tạo lại, thế nên mới có thể tạo ra được một trăm lẻ một thanh kiếm có năng lượng giống nhau như thể.
Được những thanh phi kiếm này bao bọc nên Tân Trạm lướt qua ngọn lửa chỉ trong nháy mắt, anh đánh bay thanh kiếm dài màu vàng có chín chuôi rồi đâm tới trước mặt Triệu Lam Sơn.
“Chỉ sử dụng mấy ngọn lửa tầm thường này mà cũng đòi giết tôi ấy à? Đúng là ngây thơ quá đi mất” Triệu Lam Sơn cười ầm lên, trong tay anh ta xuất hiện thêm một thanh kiếm, sau đó anh ta đâm thanh kiếm ấy về phía Tân Trạm.
Mà vẻ mặt của Tân Trạm cũng trở nên nghiêm nghị rồi cũng chém ra một kiếm.
Phù!
Nhưng nếu con quỷ nhỏ này còn tiếp tục tồn tại thì tung tích của anh sẽ luôn bị kẻ khác phát hiện, nên đó là lý do vì sao mà mục tiêu ban đầu của Tân Trạm chính là tiêu diệt con lệ quỷ này.
Sau khi làm xong xuôi mọi chuyện thì Tân Trạm bay thẳng ra ngoài mà không hề do dự, anh mượn lực đấy ngược của dòng năng lượng này để nhảy lên trên thân Phượng Hoàng.
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chứ các bạn cứ đọc ở trang khác, trang nguồn không có người đọc, thì chúng mình đành lòng phải dừng lại. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!
Diệp Thành và Lạc Việt Ban cũng bay đến, ba người phối hợp rất ăn ý, cùng hóa thành một dải cầu vồng dài rồi bay đi.
“Muốn chạy à, mày đừng có mơ”
Triệu Lam Sơn nghiến răng ken két, anh ta đánh tan những ngọn lửa đang bao vây lấy mình ở khắp mọi phía, chân đạp lên con Kỳ Lân rồi mau chóng đuổi theo.
Hai người họ cưỡi thần thú với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã biến mất ở phía cuối chân trời.
“Phụt”
Cưỡi trên lưng Phượng Hoàng, Tân Trạm không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi. Vết thương trên vai anh xuyên thấu như một chiếc lỗ khiến máu chảy ra đầm đìa như suối làm cho người ta nhìn thấy mà phát hoảng.
Vừa điều khiển Phượng Hoàng bay trên không Tân Trạm vừa dốc đan dược vào miệng để khôi phục tu vi và chữa trị vết thương của mình.
“Tân Trạm, hình như tốc độ của con Kỳ Lân đó còn nhanh hơn Phượng Hoàng ấy nhỉ?”
Quay đầu lại nhìn, thấy Triệu Lam Sơn đuổi tới ngày càng gần nên Diệp Thành có hơi lo lằng.
“Hay là tôi thả hai người xuống trước, dù sao lệ quỷ cũng chết rồi nên dù anh ta có thu thập được máu của hai người đi chăng nữa thì anh ta cũng không thể bät được hai người đâu” Tân Trạm nhìn hai người họ rồi cười khố.
“Anh đùa cái gì thế hả, chúng ta sống chết có nhau mà? Anh làm thế chẳng khác nào coi hai chúng tôi là kẻ thất tín bội nghĩa” Lạc Việt Ban nghe anh nói vậy thì cau mày rồi nói bằng giọng tức giận.
“Tân Trạm, cậu đừng nói linh tinh nhé. Từ trước đến nay cậu lúc nào cũng làm việc rất cẩn thận mà, thế nên mau nói cho chúng tôi nghe về kế hoạch của cậu đi” Diệp Thành cũng nói băng giọng bất đắc dĩ.
“Kế hoạch thì tôi có rồi nhưng có sống sót được không thì tôi không dám chắc. Nói chung bây giờ tôi muốn chuyên tâm điều khiển Phượng Hoàng, hai người nghĩ cách kéo dài thời gian với Triệu Lam Sơn nhé.”
Tân Trạm nói xong thì đẩy một lượng linh khí rất lớn vào trong cơ thể của con Phượng Hoàng để nó đẩy nhanh tốc độ một lần nữa.
“Bảo hai chúng †a kéo dài thời gian với Triệu Lam Sơn á?” Diệp Thành nghe anh nói thế thì cảm thấy hơi hoang mang, hai người họ chỉ là những người bình thường thôi, thế nên bây giờ họ đâu còn sức lực gì nữa đâu.
“Thôi bỏ đi, Lạc Việt Ban, cậu còn giấu cái gì trong túi đựng đồ thì mau ném ra đây đi”
Diệp Thành cũng nghiến răng ken két, nhưng vì biết tình thế đang gấp rút nên anh ta mới mở không gian cất giữ đồ vật rồi quăng ra rất nhiều đồ đạc khiến khoảng không phía sau liên tục nổ tung kên.
Lạc Việt Ban cũng làm theo, thậm chí anh †a còn lôi cả mấy bộ quần áo rách rưới và đôi giày nát tươm ra ngoài.
Quanh năm hai người này đi tới rất nhiều cảnh giới bí mật khác nhau để sưu tầm đồ vật, thế nên không gian cất giữ đồ vật của họ mới chứa đủ loại đồ linh tinh như thế. Nào là thuốc độc, hình nộm người, vũ khí có thể phát nổ hay thậm chí còn có cả những món bảo bối bí mật mà ngay cả họ cũng không biết cách sử dụng.
Những món đồ này cũng khá có ích nhưng chẳng qua khi đụng phải luồng khí lạnh lẽo bên ngoài cơ thể của con Kỳ Lân thì chúng đều hóa thành bụi phấn ngay tức khắc, nhưng quả thật hành vi lộn xôn của họ đúng là có thể ngăn cản bước chân của Triệu Lam Sơn.
Vì dọc đường đi, Triệu Lam Sơn bị ba người bày mưu hãm hại quá nhiều lần nên bây giờ anh ta đã trở nên cẩn thận hơn một chút, hơn nữa theo anh ta thấy, với tốc độ trước mắt mà nói thì việc đuổi kịp ba người họ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hai nhóm người một trước một sau bay qua rất nhiều đại lục, khung cảnh xung quanh họ cũng dần dân thay đổi, họ đang bay đến một nơi khá giống một khu rừng.
Từng tiếng rống không ngừng vang lên bên tai của bốn người, càng lúc càng rõ rệt hơn. Những âm thanh đó ngày càng nhiều, hơn nữa còn toát ra một loại năng lực khiến lòng người cảm thấy run rẩy rồi dần dân tràn lan bống phía xung quanh khu rừng.
“Gầm!”
Đột nhiên trước mặt Tân Trạm vang lên tiếng gầm của một con thú rồi sau đó có một con huyễn thú khổng lồ bay từ trên không tới, nhìn bề ngoài thì có vẻ giống một con chim ưng, nó tấn công về phía Tân Trạm.
Vẻ mặt của Tân Trạm vẫn tràn ngập sự yên lặng, đột nhiên anh bay ra ngoài, điểm một ngón tay vào đầu con huyễn thú.
Con huyễn thú lộ ra vẻ mê man ngay lập tức, đến khi nó khôi phục lại trạng thái như cũ thì Tân Trạm đã bay qua từ lâu rồi. Nó nổi giận gầm lên một tiếng rồi tấn công về phía Triệu Lam Sơn, người đang bay tới gần phía nó.
“Tân Trạm, kế hoạch của cậu không phải là dẫn huyễn thú ở đây tới tấn công Triệu Lam Sơn đấy chứ?” Thấy cảnh đó thì ngay lập tức Diệp Thành hiểu ra vài điều “Nhưng nếu huyễn thú quá yếu thì nó không phải là đối thủ của Triệu Lam Sơn đâu.
Còn nếu huyễn thú quá mạnh thì có khi chúng ta còn chết trước anh ta ấy chứ” Lạc Việt Ban cười khổ.
“Thà chết trong tay huyễn thú còn hơn là bị anh ta giết” Tân Trạm toét miệng cười rồi nói: “Hơn nữa chúng †a cũng đâu thể chết dễ dàng như thế được.”
Anh vừa nói chuyện vừa điều khiển cho Phượng Hoàng từ từ rơi xuống.
Họ càng bay càng xâm nhập sâu vào chỗ này và huyễn thú cũng đã vây đầy trên bầu trời rồi. Nếu còn không bay xuống thì sợ rằng họ cũng sẽ chết vì bị vây giết cũng không chừng.
Những con huyễn thú sống trên cạn thấy họ bay vào trong rừng rậm thì cũng gầm lên một cách tức giận rồi lao về phía ba người.