“Anh không biết vật này.”

Cậu bé đột nhiên mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được.

Nhưng một giây tiếp theo, cậu ta như nghĩ tới cái gì đó, cười khổ nói: “Tôi quên mất, lúc trước cậu bị thương rất nặng, hẳn là một mực dưỡng thương, còn chưa kịp săn giết huyễn thú tinh thần”

“Chờ một chút, cậu nói cái gì? Huyễn thú tỉnh thần?” Tân Trạm có chút ngẩn ra, mơ hồ cảm giác mình đã bỏ lỡ không ít thứ tốt.

“Chúng ta năm trong top 100 Thiên Kiêu mạnh nhất, tới đây thực nghiệm chính là ưu thế lớn nhất, nên có thể trong thời gian cho phép đạt được khí tinh thần này”

Cậu nhóc lắc đầu, hơi thở vừa động, trên trán lóe lên một vệt tỉnh mang, đám sương mù tỉnh thần mà Tân Trạm từng thấy trước đó lại xuất hiện.

“Ở nơi thí luyện này, có một số lượng lớn huyễn thú tinh thần. Đó đều là thứ tốt. Săn giết chúng là có thể đạt được khí tinh thần.”

Câu nhóc thở dài nói.

“Năng lượng của nó rất huyền diệu cũng rất mạnh mẽ, vừa công vừa thủ. Khi tích lũy được một khí tinh thần nhất định, cũng có thể tăng thêm tinh mang, nghe nói còn có thể mở ra một ít bảo bối ở đây, có đủ điều kiện để tăng cấp tinh mang.”

“Nói cách khác đợt tập luyện lần này việc tìm ra người chiến thắng có liên quan tới khí tinh thần kia đúng không?” Tân Trạm như có điều trầm ngâm.

Dù là tinh mang hay khí tinh thần, Tân Trạm đều thấy động tâ. Ngoài ra, cậu bé này.

chỉ có một ít khí tinh thần, và một chút năng lượng tinh mang đã có thể chặn được ba mũi tên của Xạ Nhật Cung Quyết ngưng tụ từ nguyên khí.

Đây là điều mà Triệu Tân Đông không thể làm được.

Điều này cho thấy khí tinh thần cực kỳ mạnh, nếu như có người góp nhặt được nhiều khí tỉnh thần.

Trái tim Tân Trạm rung động, tưởng tượng ra cảnh tất cả chiêu thức của mình bị khí tinh thần ngăn lại, nếu như là bạn thì không sao.

nhưng nếu là địch thí sẽ kinh khủng lắm.

“Đương nhiên, tôi nghe nói Triệu Lam Sơn, Thánh Tử của Vấn Tông đã thu thập được năm viên tinh mang, ngay cả Đổng Thiên Thành cũng phải tránh mũi nhọn. Bây giờ tôi đã nói hết mọi chuyện rồi, có thể thả tôi đi được chưa?” Cậu nhóc dò xét hỏi Tân Trạm gật đầu, cậu nhóc liền lập tức rời đi.

Tuy nhiên, khi đi đến một hướng mà Tân Trạm không thể nhìn thấy, khuôn mặt của cậu bé đột nhiên trở nên ảm đạm, một tia oán hận dâng lên trong đáy mắt.

Tử Chú Thuật này chính là át chủ bài lớn nhất của cậu, hiện tại Tân Trạm đã biết được, điều này làm cho cậu vô cùng bất an. Bởi vì một khi bí mật của chú thuật bị phá vỡ, mọi thứ cậu có được đều sẽ nhanh chóng tan thành mây khói Nếu mọi người đều biết rằng nó chỉ là ảo ảnh thì chú thuật kia sẽ mất đi hiệu lực “Cho dù chết cũng phải giết người này”

Cậu bé nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn chứa đồ trên tay, lấy ra một viên tinh thạch cầm trên tay.

“Đi chết đi”

Cậu bé đột nhiên quay lại, ma khí hẳc ám trong viên tinh thạch run lên, một luồng khí nguy hiểm bộc phát.

Mà ngay lúc cậu muốn di chuyển ma khí trong viên tinh thạch để đánh về phía Tân Trạm, một thanh kiếm lóe lên phá vỡ chân trời, xeẹt qua cơ thể của cậu.

‘Vẻ mặt cậu bé đờ đắn, nhìn vết cắt khiến nửa người của mình phát ra ánh sáng rực rõ, thân thể rơi xuống vực sâu mà không kịp kêu một tiếng Hắn bị cắt làm đôi mà không kịp phòng bị Máu trào ra điên cuồng, cậu bé giờ mới có cơ hội gào thét, chất giọng vọng xuống vực sâu khiến người ta rợn tóc gáy.

Cậu ta nhìn về phía Tân Trạm, mới phát hiện đối phương cũng kinh ngạc không kém, thiếu niên ngẩng đầu như hiểu ra, ánh mắt lưu lại nơi vực thẳm.

Trên không trung, cô gái mặc váy đen đang bay lơ lửng, mang khăn che mặt, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, đang từ từ thu kiếm lại “Tôi chưa từng đắc tội cô” Rất nhiều máu trào ra từ khóe miệng cậu nhóc, sau đó hoàn toàn bất tỉnh, từ từ rơi xuống vực sâu.

Đến chết cậu ta cũng không rõ rốt cuộc cô gái mặc váy đen kia tại sao lại giết mình?

“Bị cô đi trước một bước rồi”

Tân Trạm lắc đầu nhìn lên trên một cái rồi cười “Đừng hiểu lầm, tôi không có ý định giúp anh đâu, chẳng qua là tôi với cậu ta cũng có chút thù oán” Cô gái mặc váy đen nhìn Tân Trạm một cái, cất viên tinh thạch màu đen và chiếc nhẫn chứa đồ của cậu nhóc đi.

“Xem ra anh đã khôi phục” Cô khẽ gật đầu nói.

“Vừa mới hồi phục, tôi vẫn muốn biết cô có phải là Tô Uyên hay không?” Tân Trạm nghiêm túc nhìn cô Anh có cảm giác người này không phải đi ngang qua mà vẫn luôn một mực †ìm kiếm mình.

Cô gái không nói tiếng nào, xoay người, biến mất trong màn sương đen của vực thẳm.

“Thì ra anh thật sự là Tân Trạm”

Nhìn thấy Tân Trạm đáp xuống, vẻ mặt của Diệp Vũ Đình có chút phức tạp.

Diệp Vũ Đình và Liêu Khải Trạch vui mừng kích động, trong khi Phan Chỉ Trung lại tuyệt vọng giống như mất cha mất mẹ, khuôn mặt của ông Trâu cũng trở nên ảm đạm, như thể vừa già đi mấy chục tuổi.

Tóm lấy hai người bọn họ trở lại sơn cốc.

Bà lão kia và ông lão nhà họ Diệp cũng chưa chết mà bị nhà họ Phan giam cầm ở nơi này, nhưng trong lòng bọn họ cũng tràn đầy tuyệt vọng rồi.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy một vài người quay trở lại, Phan Chỉ Trung lúc này lại trở thành tù nhân, tất cả đều bị sốc, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Diệp Vũ Đình buông hai người ra, nói sơ qua về chuyện của Tần Trạm.

“Anh Tân, cám ơn anh nhiều.”

Đám người Diệp Vũ Đình chuẩn bị quỳ xuống cảm tạ Tân Trạm, liền bị anh từ chối, một linh khí bay ra kéo bọn họ lên.

“Anh Tân, tôi nên làm gì với hai người này?” Diệp Vũ Đình chỉ vào ông Trâu và Phan Chỉ Trung. Truyện Trinh Thám

“Tôi đầu hàng, tôi nguyện ý nhận chủ, xin hãy tha mạng cho tôi” Phan Chỉ Trung tuyệt vọng hét lên, cầu xin cho bản thân.

Tân Trạm suy nghĩ một chút, Phan Chi Trung đúng là vẫn còn tác dụng, anh liền khắc.

Nô Ấn vào cơ thể Phan Chỉ Trung, còn Chủ Ấn thì cho Diệp Vũ Đình.

Mặt Phan Chi Trung đầy vẻ tuyệt vọng, rõ ràng là gia chủ mà giờ lại thành nô bộc cho.

Diệp Vũ Đình, nhà họ Phan lần này xong đời thật rồi.

“Cảm tạ anh Tân”

Diệp Vũ Đình thở phào nhẹ nhõm, với dấu ấn này, ít nhất Phan Chỉ Trung cũng sẽ không còn muốn tiêu diệt nhà họ Diệp nữa.

“Còn ông ta?” Liêu Khải Trạch chỉ vào ông Trâu, chua xót nói: “Vũ Đình, ông ta là đồ vô ơn. Uổng phí em đối với xử ông ta tốt như vậy.

Tại sao không giết ông ta luôn cho rồi?”

“Thẳng làm vua thua làm giặc. Tôi lầm lỗi, xem trọng nhầm người dẫn đến kết quả ngày hôm nay. Thôi thì cứ giết tôi đi” Ông Trâu tái mặt nhưng vẫn mạnh miệng nói “Ông quả thật rất sai lầm”

Tân Trạm nhìn ông Trâu, nghiêm túc nói “Nếu như lúc nhà họ Phan tấn công, ông lựa chọn yên lặng ở lại, có lẽ sẽ không có bị sỉ nhục như bây giờ, cũng có lẽ tôi sẽ giúp ông trị thương.”

“Thật tiếc là mọi thứ đã quá muộn” Ông Trâu chua chát nói. Với y thuật của Tân Trạm, ông đương nhiên biết đối phương không nói dối.

Ánh mắt Diệp Vũ Đình lộ ra vẻ phức tạp, cô rút trường kiếm về phía trước, chỉ vào ông Trâu, áng sáng trắng lóe lên.

Ông Trâu tuyệt vọng nhằm mắt lại, rồi ngây người mở ra, bởi vì Diệp Vũ Đình chỉ cắt đứt sợi dây trên người ông.

“Cô chủ, cô…”

“Tôi sẽ không giết ông, ông đi đi” Diệp Vũ Đình lắc đầu nói Cơ thể ông Trâu run lên, vẻ mặt vô cùng thần thờ Ông đã chuẩn bị tinh thần chờ chết nhưng quyết định của Diệp Vũ Đình lại làm ông thấy hoảng loạn.

“Ông phản bội nhà nhà họ Diệp, lẽ ra tôi phải giết ông”

Diệp Vũ Đình thở dài: “Nhưng khi tôi có ý định ấy, những ký ức của quá khứ cứ quanh quẩn trong tâm trí tôi, ông đã dạy tôi tu luyện, truyền thụ đạo lý làm người cho tôi, thậm chí còn từng cứu tôi thoát khỏi sự tấn công của yêu thú.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play