Dưới ánh nhìn đờ đẫn của tên võ giả, Tân Trạm không ngần ngại mà tung ra một đấm.

“Thánh Nhân Chỉ Quyền!”

Quyền phong hướng tới mang theo ánh sáng rực rỡ xuyên qua bóng tối của vực thẳm, hàng ngàn ánh sáng vàng theo đó mà lan tỏa khắp nơi.

Thánh Nhân Chi Quyền của Tân Trạm sau khi dùng thuật luyện thể tu luyện một thời gian, đã sớm khác xưa rất nhiều, chỉ trong nháy mắt đã phân ra thành vô số năm đấm đánh về phía trước Âm ầm ầm!

Dưới sự tấn công đồn dập của Thánh Nhân Chỉ Quyền, nhà họ Phan ngoài trừ Phan Chỉ Trung ra thì những võ giả còn lại đều không tránh khỏi bị đánh trúng, trong tiếng kêu thảm thiết, thân thể bị nổ tung chỉ còn lại một mảnh máu thịt lẫn lộn, chỉ trong nháy mắt đã tử trận.

Cả không gian liển rơi vào tĩnh lặng.

Tân Trạm chỉ cân một quyền đã có thể hạ gục hơn mười mấy cường giả Hóa Cảnh từ cấp ba đến cấp năm một cách dễ dàng.

Các ngón tay của Phan Chi Trung không nhịn được mà run rẩy, ngay cả ông Trâu cũng như bị sét đánh, khó tin mà chỉ vào Tân Trạm Tên nhóc mà ông ta vẫn luôn coi thường cho tới bây giờ, lại có thực lực kinh khủng như: vây, Một quyền tung ra, mà đã tiêu diệt gần nửa những người có thực lực cao cấp nhất của nhà họ Phan.

Ở trong mắt bọn họ, Tần Trạm lúc này tựa như ác ma từ vực sâu, mãnh mẽ đến mức làm cho mọi người sợ hãi “Thực lực cường đại, quyền thuật Kim Sắc, có lẽ nào anh Lam là…

Diệp Vũ Đình trợn to đôi mắt xinh đẹp của mình, ngơ ngác nhìn bóng lưng người đàn ông đứng trước mặt, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái tên mà cô cho rằng tuyệt đối không thể xuất hiện.

Cô ngưỡng mộ Tân Trạm đã lâu, hơn nữa còn biết về chiêu thức của Tân Trạm, cho nên cô đương nhiên hiểu rõ kỹ năng quyền thuật của Tân Trạm vô cùng tốt.

Lúc này, bóng dáng người mà cô ngưỡng mộ dần hòa thành một người đàn ông trước mặt.

“Anh Lam hóa ra chính là Tân Trạm.”

‘Vẻ mặt Diệp Vũ Đình kinh ngạc, tim đập dữ dội, trong lòng vô cùng kích động, cô đột nhiên nghĩ rãng lúc trước Tân Trạm từng nói, càng là nơi có thử thách càng dễ có kỳ tích xuất hiện. Lúc đó cô không hiểu, nhưng giờ đây thì đã rõ ràng hoàn toàn.

“Vũ Đình, em đang nói cái gì vậy? Anh Lam là Tân Trạm” Sắc mặt Liêu Khải Trạch cũng trở nên đờ đẫn, giống như tượng sáp.

“Anh bạn, tôi nghĩ giữa chúng ta chắc là có hiểu lầm” Phan Chi Trung đổ mồ hôi dữ dội, gần như không dám truy cứu việc anh giết người trong gia tộc mà chỉ có thể chắp tay cố bày ra vẻ mặt ôn hòa.

“Cậu vốn không phải người của nhà họ Diệp, chúng †a cũng không có thù oán gì với nhau, đâu cần thiết phải xảy ra xung đột, chỉ cần cậu để đám người Diệp Vũ Đình lại cho tôi xử lý, tôi sẽ chia cho cậu một nửa lợi ích của nhà họ Diệp, thế nào?”

“Không sai, nhà họ Diệp cũng đã ở ẩn làm ruộng nhiều năm, trong tay chắc hẳn tích lũy được không ít tài sản, chúng ta đâu cần chém giết nhau như vậy?” Ông Trâu cũng cười gắn.

Nghe vậy, Diệp Vũ Đình không khỏi cảm thấy lo lắng, nếu người đàn ông trước mặt đúng là Tân Trạm, vậy anh nhất định sẽ không bao giờ để cho người ủng hộ của mình phải thất vọng.

Tân Trạm chế nhạo: “Quả là một ý kiến hay, phân nửa tài sản của nhà họ Diệp đúng là khiến cho người khác phải rung động”

Đúng vậy, tôi hứa rằng sau khi thâu tóm được nhà họ Diệp, nguồn tài nguyên phong phú này sẽ được chuyển sang cho cậu, hơn nữa nếu cậu muốn, nhà họ Phan chúng tôi cũng sẵn sàng cung phụng, hàng năm tôi sẽ gửi một lượng tài nguyên lớn” Phan Chỉ Trung nhìn thấy có triển vọng, ánh mắt liền sáng lên.

“Nhưng tôi có một ý tưởng hay hơn”

Tân Trạm lắc đầu cười: “Nếu như giết hết, vậy chẳng phải tất cả đều thuộc về tôi sao, cần gì phải phân nửa làm gì”

Phan Chi Trung đột nhiên sững sờ, không ngờ Tân Trạm lại nguy hiểm như vậy, định một hơi nuốt trọn hai nhà bọn họ.

“Chạy!”

Mắt thấy không còn gì để nói nữa, Tân Trạm lại đang đi đến chỗ hai người kia, sắc mặt của Phan Chi Trung liền biến đổi, đột ngột bỏ chạy.

Ông Trâu cũng lùi lại, hai người một trái một phải, hóa thành hai tia kinh hồng, tốc độ cực nhanh.

Vẻ mặt Tân Trạm lạnh lại, chậm rãi bước ra, giãm lên hư không, cả thân hình giống như bọt nước mà biến mất.

Lần nữa xuất hiện, Tân Trạm đã đứng trước mặt ông Trâu, lòng bàn tay đặt ở trên vai đối phương, Ông Trâu đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, một cỗ hơi thở cuồng loạn xông vào cơ thể của ông ta, toàn thân cứng đờ, tất cả lực lượng cũng đều bị phong tỏa..

“Xin đừng giết tôi” Ông Trâu đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo như xưa nữa, lúc này chỉ có thể bày ra vẻ mặt sợ hãi, toàn thân run rấy.

“Quyết định có giết ông hay không còn tùy thuộc vào ý của Diệp Vũ Đình”

Tân Trạm nhắc nhở ông Trâu, rồi ném xuống bên cạnh Diệp Vũ Đình như ném một đống giác vậy, sau đó lại chuyến hướng về phía Phan Chỉ Trung chạy đi.

Súc Đích Thành Thốn lại một lần nữa được khởi động, Tân Trạm lại làm giống hệt như lần trước mà tóm được Phan Chỉ Trung.

“Thật to gan. Dám động thủ vào người của ông đây”

Vào lúc này, hư không phía trên vực thẳm run lên, một ánh sáng sắc bén như tên được bản ra, hướng thắng về phía Tần Trạm.

Tân Trạm khẽ cau mày, lui về phía sau một bước, hơi thở đột nhiên xẹt qua rơi vào trên tường đá, nổ tung thành một cái hố lớn.

Một bóng người chậm rãi xuất hiện phía trên Tân Trạm, giọng nói kiêu ngạo cùng với khí thế vô cùng độc đoán.

“Chủ nhân, người đến thật đúng lúc.”

Nhìn thấy người tới, Phan Chi Trung nhất thời cảm thấy vui mừng như vừa thoát chết, bay tới bên cạnh bóng hình kia.

“Lại là cậu ta”

Tân Trạm cũng nhìn về phía người kia, trong mắt lóe lên một tia kỳ quái.

Người đột nhiên xuất hiện mang hình dáng của một đứa trẻ, cao tầm 1 mét, người mặc trường sam phủ đầy hoa văn đồng tiền, trên đầu còn có một chiếc mũ nhỏ.

Ở Thiên Kiêu Thịnh Hội ngày trước, Tân Trạm từng đặc biệt chú ý đến cậu bé này, lúc đó năng lực của cậu ta đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Tân Trạm, chỉ tay về phía ai, người đó liền trọng thương tại chỗ, trực tiếp rơi xuống lôi đài. Cuối cùng với dáng người nhỏ bé liền tiến vào top 100 người mạnh nhất của Thiên Kiêu Thịnh Hội.

Tuy nhiên, biểu hiện của cậu bé lúc này khá liều lĩnh lại có phần bá đạo, không giống biểu hiện của một đứa trẻ nên có mà giống như một ma đầu đã tu luyện nhiều năm.

“Đúng là thùng cơm, có mỗi một cái nhà họ Diệp thôi mà cũng không xử lý được, tôi còn phải kết thúc tu luyện trước thời hạn để đến đây giúp ông”

Một cảnh tượng kỳ quái xuất hiện, cậu nhóc thấp bé đứng chửi mảng Phan Chí Trung cao lớn, nhưng mà Phan Chỉ Trung còn rụt cổ lại, run rẩy nhưng không dám nói gì “Chính là tên này quấy rối đúng không?”

Thiếu niên liếc nhìn Tân Trạm mà hơi nhíu mày, cảm thấy hơi thở của Tân Trạm nhàn nhạt quen thuộc, anh hỏi: “Anh bạn kia, chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa?”

“Cậu dùng linh hồn của bản thân, hay là ký sinh trên thân thể người khác?” Tân Trạm nhẹ giọng nói.

“Em không hiểu anh nói gì” Vẻ mặt cậu bé ngưng lại..

“Năng lực của cậu quả thực có chút kỳ quái. Nơi thực nghiệm này có thể kiểm tra ra tuổi tác. Cậu nhập vào thân thể cậu bé thuần dương này đã lâu, có thể qua mắt dễ dàng như.

vậy, hẳn là không phải làm lần đầu đâu nhỉ”

Tân Trạm nói.

Phan Chí Trung cũng bị chấn động, ngay cả bí mật của sư phụ đến ông ta cũng không rõ, vậy mà Tân Trạm lại dễ dàng đoán ra được.

Khuôn mặt cậu bé đột nhiên đầy tức giận, đôi mắt u ám đến đáng sợ.

“Cũng lợi hại đấy, trong nháy mắt có thể nhìn thấu lai lịch của tôi, nhưng ai biết được bí mật của tôi, đều phải chết”

Cậu nhóc chế nhạo, không cần biết Tân Trạm là ai, cậu ta giơ ngón tay lên không trung chỉ vào Tân Trạm.

“Ngày đó trên võ đài Thiên Kiêu không thể giết người nên tôi vẫn luôn áp chế chiêu này, ngứa tay đã lâu, hôm nay vừa vặn dùng anh để giãn gân cốt!”

Thiếu niên hét lên, hắc khí trên đầu ngón tay đột nhiên ngưng tụ thành một cái mặt quỷ.

màu đen, khi thi triển thuật pháp, khuôn mặt quỷ liền biến thành một bóng ma mờ ảo, xẹt qua không trung như tia chớp, trong nháy mắt đã tới trước mặt Tân Trạm.

Con ngươi của Tân Trạm hơi co lại, vẻ mặt con quỷ này đen kịt kỳ lạ, khi nó xông lên, linh khi uy áp bên ngoài cơ thể lại không phản ứng kịp, tựa hồ không thể nhìn ra được chiêu thức này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play