*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Mấy người trở về biệt viện Tiên Cung.

Tân Trạm vừa trở về phòng của mình đã mở trận pháp, bắt đầu tu luyện.

"Cửu Chuyển Chân Nguyên

Quyết"

Trong đầu Tần Trạm hiện lên một bộ công pháp, chính là thuật kinh khí hóa nguyên mà người đàn ông thần bí kia cho anh. "Chỉ cần công pháp chuyển động là có thể hóa tất cả kình khi thành nguyên khí, uy lực tăng lên gấp mấy lần, nếu đạt tới Cửu Chuyển đỉnh phong, nguyên khí có thể đủ để hủy diệt trời đất, khiến cho sao trời vỡ vun."

Tần Trạm đọc giới thiệu bên trong công pháp, hít vào một hơi khí lạnh, công pháp này mô tả thật sự kinh khủng. Sức mạnh có thể hủy diệt thế giới, chỉ sợ thực lực đã đạt đến ngang với thần.

"Để mình thử xem, Cửu Chuyển Chân Nguyễn Quyết này, rốt cuộc có lợi hại như vậy hay không?" Trong mắt hiện lên vẻ chờ mong, Tân Trạm ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhắm mắt lại, chậm rãi chuyển động theo công pháp.

Tu luyện Cổ Luyện Thể Sĩ, hơi thở không đi theo đường kinh mạch trong cơ thể, mà xuyên vào bên trong các huyệt đạo. Trong cơ thể Tân Trạm, 1808 huyệt đạo hơi sáng lên, kinh khí xoay vòng ở bên trong, dẫn dần tụ tập tại mi tâm rồi chuyển hóa thành từng tia từng tia nguyên khí

Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh, sáng sớm, khi Tần Trạm mở mắt ra, một vẻ sắc bén xuất hiện, rất cuộc anh cũng đã chuyển hóa toàn bộ kinh khí trong cơ thể thành nguyên khí

Nói cách khác, Tần Trạm lúc này đây đã hoàn toàn có thể tự xưng là Luyện Thế Sĩ.

Phía bên ngoài, Diệp Thành, Lạc Việt Ban và Tiết Đại Tráng đã chờ sẵn ở cửa.

Hôm nay là ngày quan trọng, Thiên Kiêu Thịnh Hội sẽ chọn ra một trăm người đứng đầu, tất cả mọi người đều vô cùng chờ mong.

"Đi thôi."

Tần Trạm đi ra, mấy người cùng nhau đi đến quảng trường của Vấn

Tông. Lúc này, trong quảng trường đã có một lượng lớn võ giả tụ tập, rất ôn ào náo nhiệt.

Trưởng lão Vấn Tông bước lên đài thi đấu, bắt đầu tiến hành rút thăm cho lần thi đấu cuối cùng.

Tần Trạm phát hiện, không ít võ giả thăng cấp để lộ ra vẻ căng thẳng, hy vọng mình sẽ bốc được một đối thủ yếu hơn mình, có điều mọi việc thường thường xảy ra không như ý. Nhìn thấy người mà mình phải đánh cùng, biểu cảm lại trở nên tuyệt vọng ngay lập tức.

Theo quan sát của Tần Trạm, mấy võ giả đứng đầu kia, ví dụ như cô gái trẻ, người phụ nữ kiều diễm và thăng bé kì lạ đều đã thành công lọt vào top 100 trên bảng xếp hạng.

"Là cô ấy"

Ngay lúc nhìn thấy bóng láng một cô gái mặc váy đen, đeo khăn che mặt lên đài, trong lòng Tân Trạm rung mạnh, chính là cô gái mà lúc trước Tần Trạm đã nhận nhầm thành Tô Uyên.

Mà đối thủ còn lại của cô ấy là một vị đệ tử dòng chính của nhà họ Tào trong thế giới ẩn.

"Thằng nhãi này tên là Tào Vương Trọng, tu vi không hề thấp, ở nhà họ Tào đã gần bằng với Thánh Tử Tào Phá Kiệt. Sợ là người phụ nữ ở thế giới bên ngoài này phải thua rồi."

Mọi người ở bốn phía xung quanh đều đang thảo luận, tất cả đều nghiêng về một phía, đánh giá Tào Vương Trọng rất cao.

"Cô gái, tôi thấy dáng người cô cũng thướt tha, vậy chắc ngoại hình cũng không tồi, vì sao phải che dấu nó đi?"

Tào Vương Trọng đứng ở trên đài thi đấu, đánh giá cô gái trông rất giống Tố Uyên kia, không hề che dấu dục vọng của bản thân chút nào mà nói: "Chờ đến lúc tôi đánh thắng, nhất định tôi sẽ tự tay tháo khăn che mặt của cô em xuống, nhìn cho rõ xem rốt cuộc gương mặt của cô em trông như thế nào"

"Chỉ sợ anh không có cơ hội này." Giọng nói của cô ấy trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến người ta nghe mà thấy lạnh cả người.

"Ha ha, cũng cứng miệng lắm, anh đây sẽ nhìn kĩ xem thực lực của cô em có đủ cứng như thế hay không?"

Tào Vương Trọng cười lạnh một tiếng, thân thể lại đột nhiên lao ra, trường đao màu đen cắt qua không khí, tạo ra những tiếng động đùng đoàng như tiếng nổ. Xoet!

Bóng dáng của anh ta vụt qua bên cạnh cô gái, lưỡi đao bị cô gái dùng một cây kiếm ngăn lại.

"Cô bị lừa rồi." Tào Vương Trọng quát nhỏ, bằng một cách cực kỳ quỷ dị, phía sau cô gái lại bất ngờ xuất hiện một thanh trường đạo khác, lợ lửng giữa không trung, chém mạnh về phía sau lưng cô.

Tất cả mọi người đều hét lên với vẻ sợ hãi.

Cô gái kia cũng hơi đổi sắc mặt, trường kiểm trong tay hất tung Tào Vương Trọng, sau đó nghiêng người tránh né. Xoet!

Nhưng mà khi ảnh đạo hạ xuống vẫn cắt rách một đoạn ống tay áo của cô ấy, tuy rằng không gây tổn thương gì cho làn da, nhưng cũng để lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn nà.

"Cô em này, làn da nhìn cũng khá đấy, cảm giác khi sờ lên chắc hẳn là thích lắm." Tào Vương Trọng liếm môi, vẻ nghiền ngẫm càng rõ ràng.

Tần Trạm nhíu mày, tuy rằng nhân cách tên Tào Vương Trọng này thật vô liêm sỉ, nhưng quả thật là thủ đoạn rất sắc bén.

Cách điều khiển đạo trong không trung này có nhiều chỗ rất giống với Ngự Kiếm Quyết, có điều lại chỉ có một thanh.

Nhưng nếu cô gái này không có đủ thực lực, sợ là cũng khó mà ngăn cản, chỉ chờ xem cô ấy sẽ xử lý như thế nào.

Nhìn thấy ống tay áo vừa bị cắt rách, đôi mắt lộ ra bên ngoài mặt nạ của cô gái dường như đã tràn đầy sương lạnh, lại nghe được mấy lời ô uế từ miệng Tào Vương Trọng, hơi thở đã biến đổi.

"Vẫn chưa chịu nhận thua à? Vậy thì anh đây lại phải tiếp tục rồi."

Tào Vương Trọng cười một tiếng, thân thể lao ra lần thứ hai, trường đạo trong tay cùng với thanh đao lơ lửng kia, một trái một phải, đồng thời tấn công về phía cô gái.

Cô ấy nhìn thấy đối phương, ý lạnh kinh người trong mắt bắt đầu hoạt động, cô nằm tay lại lẩm nhẩm rồi nằm lại trong không trung.

Linh khí đất trời ở bốn phía đột ngột chấn động, sau đó có vô số linh khi được ngưng tụ lại, nháy mắt, trong tay cô ấy đã có một thanh linh kiếm băng tuyết xuất hiện.

Sau đó hai tay cô gái lật lại nằm lấy cây kiếm này, đâm thật mạnh xuống đài tỉ thí.

"Cực Băng Sương Giá!" Cô quát một tiếng, từng đợt từng đợt khí lạnh lấy anh ta làm trung tâm, mạnh mẽ bùng nổ.

Trong nháy mắt, trên đài tỉ thí tràn ngập băng sương, còn không ngừng lan tràn ra phía xa xa.

Vô vàn đợt khí lạnh đập vào mặt, giống như từng đợt từng đợt sóng biển, mạnh mẽ tràn ra khắp bốn phương tám hướng

Bốn phía xung quanh đài tỉ thí, một vài võ giả cũng cảm thấy khắp người lạnh lẽo, khó thở, phải nhanh chóng lùi về phía sau.

Mà bóng dáng Tào Vương Trọng đang lao đến kia cũng đã bị băng tuyết bao phủ, trong nháy mắt bị giảm bớt tốc độ, mà cây đạo lơ lửng kia đã dính đầy băng tuyết, rơi xuống mặt đất tạo ra những tiếng leng keng.

Sắc mặt của Tào Vương Trọng thay đổi rõ rệt, vừa định lui về phía sau, cô gái đã rút trường kiểm tụ từ băng tuyết ra, chỉ thẳng vào đỉnh đầu của anh ta.

Bóng người chỉ nhoảng lên một cái đã lao vào trước mặt Tào Vương Trọng, mũi kiếm đặt ngay trên mi tâm của Tào Vương Trọng.

Cách cách cách

Từng đợt hơi thở lạnh như băng toát ra từ cây kiểm, Tào Vương Trọng vô cùng sợ hãi mà trợn to hai mắt, chi cảm thấy một cảm giác lạnh thấu xương chui vào trong người, trong chớp mắt, thân thể anh ta đã cứng ngắc không thể nhúc nhích.

Vẻ mặt mọi người kinh ngạc, nhìn thấy cơ thể Tào Vương Trọng đang nhanh chóng bị băng tuyết bao trùm, cuối cùng thế nhưng cạch một tiếng, động lại thành một tượng băng.

Cho dù vậy, xuyên thấu qua nhiều tầng băng vẫn có thể nhìn thấy được vẻ mặt sợ muốn chết của Tào Vương Trọng, cứ như thể đã trải qua chuyện khủng bố nhất vậy.

Tung chân lên, cô gái trực tiếp đã Tào Vương Trọng ra khỏi đài tỉ thí, giống như đạp một đống rác rưởi vậy.

Bốp bốp bốp!

Một trưởng lão nhà họ Tào vội chạy đến ngay lập tức, sắc mặt u ám vô cùng mà vỗ tay ba cái, sau đó mới đánh nát lớp bằng bên ngoài cơ thể Tào Vương Trọng, rồi sau đó đưa Tào Vương Trọng đã rơi vào hôn mê mang đi.

"Cô gái ở thế giới bên ngoài này có thực lực thật là mạnh."

"Khí lạnh này mặc dù cách đài tỉ thí cả trăm mét, tôi cũng cảm giác lạnh như băng, buốt đến tận xương, nếu cùng đối chiến với cô ấy, chỉ sợ sau một giây đã bị đồng lại."

Mọi người hút từng ngụm khí lạnh, vẻ mặt khó có thể tin, nguyên một đảm vẫn còn sợ hãi trong lòng.

Nhà họ Tào bị một cô gái che mặt đánh bại vào ngay ngày hôm sau, điều này vượt ra khỏi dự đoán của rất nhiều người.

Vẻ mặt của Tần Trạm lại càng trở nên hoảng hốt.

Cô gái này cho dù là ăn mặc, dáng vẻ hay biểu cảm đều cực kỳ giống Tô Uyên.

Mà thuật pháp cô ấy vừa thể hiện ra cũng cực kỳ tương tự với Tô Uyên. Nhưng hai người có ngoại hình khác nhau, cô ấy cũng không thừa nhận mình là Tô Uyên, hơi thở cũng có chút khác biệt.

"Rốt cuộc cô ấy có phải Tô Uyên hay không?"

Nhìn theo bóng dáng cô gái rời đi, Tần Trạm cau mày, cô gái này cho anh cảm giác vô cùng mông lung.

"Đến lượt ông đây lên sân khấu

rồi."

Có điều rất nhanh sau đó, Tần Trạm đã bị một giọng nói đây hưng phần làm cho giật mình.

Đến lượt Diệp Thành thi đấu, anh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play