*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Mầy lần tên đệ tử đó vẫn không bắt được, linh khí lại đột nhiên quét tới, đánh bay tên đệ tử đó ra ngoài, nôn cả máu tươi. “Phiền phức rồi."
Thấy luồng linh khí này ngày càng mạnh, trán Tiêu Nam Dương rướm mồ hôi. "Làm thế nào bây giờ sư phụ?” Một đệ tử hoang mang hỏi. “Đừng quan tâm đến nó nữa, chắc là đại sư Thiết Lang sắp luyện xong rồi." Tiêu Nam Dương nói.
Mặt khác, thấy Tiêu Nam Dương không có động tĩnh gì, Tần Trạm khẽ nhíu mày.
Nếu chỉ là một luồng linh khí chảy loạn nhỏ thì không đến nỗi xảy ra ảnh hưởng gì lớn, nhưng trận pháp của Tiêu Nam Dương vốn đã tồn tại kẽ hở rồi, bây giờ ông ta lại muốn đánh cược rằng luồng linh khí chạy loạn này sẽ không ảnh hưởng đến Thiết Lang, vậy thì chắc chắn sẽ thất bại.
Thiết Lang luyện khí thất bại thì Tần Trạm cũng không quan tâm lắm, nhưng nếu không làm tốt chuyện này thì có thể mình sẽ không lấy được phi kiểm. “Hổng to rồi.”
Tần Trạm bất lực lắc đầu, nhanh chóng vẽ vài kí hiệu lên trận pháp. “Tần Trạm, cậu làm gì vậy?” Thấy Tần Trạm thay đổi trận pháp của Tiêu Nam Dương, Tiêu Thanh Hoa và Tiết Đại Tráng ở bên cạnh hơi kinh hãi. “Hai người ở đây đợi, tôi đi bắt linh khí đó.”
Tần Trạm nói xong, giọng nói giống như ảo ảnh, đột nhiên xông vào trận pháp. “Thằng nhóc này!”
Những Trận Pháp sư khác nhìn thấy Tần Trạm cũng vô cùng kinh ngạc.
Mặt Tần trạm không hề có cảm xúc, xông thẳng đến chỗ linh khí đang luẩn quẩn.
Duỗi tay bắt lấy, luồng linh khí này lại giở mảnh cũ, đánh mạnh, định hất Tần Trạm ra ngoài. “Ngoan ngoãn cho tao!”
Tần Trạm lạnh lùng cười một tiếng, đưa tay ra båt.
Hư không run lên, không gian bị Tần Trạm xé nát, luồng linh khí chạy loạn này không có chỗ để đi, chỉ có thể xoay vòng ở một chỗ.
Tần Trạm lập tức vút lên không trung khắc một lá bùa, vết màu vàng không ngừng tăng lên, cuối cùng một lá bùa màu vàng bay ra, rơi vào luồng linh khí, sau đó phá tan luồng linh khí này.
Oành!
Lúc Tần Trạm làm xong tất cả những việc này, một luồng linh khí phía dưới người anh nổ mạnh.
Một luồng sáng màu đỏ xuất hiện, ánh sáng ngày càng sáng hơn. Đột nhiên nó nở ra rất nhiều màu sắc, bắn ra bốn phía, như thể mặt trời đang moc. "Ha ha ha!"
Linh khí của đất trời rung động dữ dội, trận pháp Ổn Linh cũng phát ra những tiếng rít nặng nề.
Nhưng Thiết Lang lại cười lớn, lập tức vươn tay ra nằm lấy vật màu đỏ thẫm. “Thần binh cấp tám, cuối cùng tôi cũng luyện được rồi.
Linh khí xung quanh điên cuồng nhập vào vật màu đỏ, chờ cho luồng sáng này dần thu lại.
Mọi người bỗng phát hiện, trong tay Thiết Lang là một thanh trường kiểm có màu sắc như ngọn lửa.
Thân kiếm thon dài, lưỡi kiếm không cần mài cũng vô cùng sắc bén, linh khí bên trên chuyển động, cho người ta cảm giác nguy hiểm, kinh sợ.
Thiết Lang vung kiểm, không trung bị xé nát, phát ra một chuỗi tiếng nổ “Chúc mừng đại sư.
Trận pháp ngừng chuyển động, mọi người đều tỏ ra vui mừng, chúc mừng Thiết Lang. “Tên nhóc này làm tốt lắm, nếu không phải cuối cùng cậu ấy đánh tan linh khí thì nói không chừng tôi lại luyện khí thất bại rồi.” Thiết Lang vui vẻ cười, tâm trạng rất tốt, chỉ vào Tần Trạm nói.
Mọi người gật đầu, bọn họ cũng thấy được, cuối cùng lúc xuất hiện sự cố, là Tần Trạm xoay chuyển tình thế nên cũng tấm tắc khen ngợi.
Nhưng Tiêu Nam Dương lại cau mày, bóng dáng ông ta xoẹt đến chỗ hoa văn trên trận pháp rồi cẩn thận quan sát.
Lúc Tiêu Nam Dương nhìn thấy dấu vết mà Tần Trạm khắc trên trận pháp thì sắc mặt lập tức tái mét, tức giận hừ một tiếng. “Đại sư Thiết Lang, ông luyện được thần binh cấp tám dĩ nhiên là phải vui, nhưng cũng không thể cứ thể bỏ qua cho thủ phạm đầu sỏ hại ông suýt chút nữa là luyện khí thất bại chứ."
Một câu nói của Tiêu Nam Dương khiến cho khung cảnh mọi người đang vui mừng bỗng chốc yên tĩnh lại, nụ cười của rất nhiều người đông cứng lại, không rõ đó là ý gì.
Thủ phạm đầu sỏ, rốt cuộc là đang nói ai? “Tiêu Nam Dương, chuyện gì vậy?”
Thiết Lang cau mày, cũng nhìn qua.
Tiêu Nam Dương lạnh lùng nhìn Tần Trạm, nói: “Tôi còn tự hỏi sao trong trận pháp lại xuất hiện linh khí chảy loạn, hóa ra là người này gan to mật lớn, lại dám tự ý thay đổi trận pháp của tôi, cho nên mới khiến luyện khí của ông suýt chút nữa thành công cốc, phải truy cứu trách nhiệm của kẻ điên này.
Nói xong, Tiêu Nam Dương chỉ vào dấu vết hoa văn mới xuất hiện trên đất, mọi người đi qua, vừa nhìn thấy thì mặt biển sắc.
Tất cả mọi người đều nhìn Tấn Trạm, người này gan lớn thật, lại còn thay đổi cả trận pháp của Trận Pháp sư cấp sáu. “Hành động này quả thực không thỏa đáng, suýt chút nữa đã gây ra chuyện lớn rồi.” “Chẳng trách cuối cùng cậu ta lại rời khỏi vị trí, đánh tan linh khí, hóa tra chính cậu ta đã phạm sai lầm.
Lúc này mọi người có hơi bất mãn, vốn còn tưởng Tân Trạm là anh hùng cứu vãn chuyện này, ấn tượng bây giờ lại vô cùng tệ.
Một Mắt mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại rụt cổ lại, không dám nói. “Chú ba, chú hiểu lầm rồi." Tiêu Thanh Hoa thấy mọi người đều hiểu lầm Tân Trạm, vội giải thích: "Là linh khí chạy loạn xuất hiện trước, sau đó Tần Trạm mới thay đổi trận pháp của chủ, nếu không, đến cuối cùng thần binh ra lò, hai thầy trò tôi hoàn toàn không khống chế được trận pháp này. “Ăn nói vớ vẩn, còn muốn bao che cho cậu ta." Tiêu Nam Dương tức giận nói. “Đại sư, người như vậy không đáng để được thưởng mà nên đuổi cậu ta đi ngay." Tiêu Nam Dương đề nghị Thiết Lang.
Thiết Lang càng cau chặt mày, ông ấy vô cùng hứng thú nhìn Tần Trạm nói: "Cậu nhóc, cậu có gì muốn nói không?”
Trước đây, Tiêu Nam Dương chỉ trích Tân Trạm, từ đầu đến cuối Tần Trạm chỉ thờ ơ lạnh lùng, hoàn toàn không giải thích gì. “Tiền bối, tôi còn cần phải nói sao?” Tần Trạm nhàn nhạt cười, nói. “Trận pháp Ổn Linh của Tiêu Nam Dương quá kém nên xuất hiện linh khí hỗn loạn, chắc hẳn cũng không phải lần đầu nhỉ. Chẳng lẽ lần nào cũng đều do tôi thay đổi trận pháp à?"
Chỉ một câu của Tần Trạm đã khiến Tiêu Nam Dương biến sắc.
Tần Trạm nói không sai, quả thực hai lần trước cũng thất bại, đều là do linh khí hỗn loạn. “Cậu nói bậy, sau khi tôi thất bại đã thay đổi trận pháp rồi." Tiêu Nam Dương muốn nói gì đó nhưng bị Thiết Lang đưa tay cắt ngang. “Cậu nói tiếp đi. Ánh mắt Thiết Lang càng phát sáng, nhìn Tần Trạm cổ vũ, nói. “Trận pháp Ổn Linh này sắp xếp không tồi, nhưng Tiêu Nam Dương dùng mười tám người để khống chế trận pháp đã gây ra hỗn loạn. Mười tám người có tu vi không giống nhau, hiểu về trận pháp cũng khác nhau, lúc bắt đầu thì không thấy đâu, nhưng lâu dần, linh khí của mỗi người cũng khác nhau, sớm muộn gì trận phát cũng sẽ xuất hiện vấn đề." Tần Trạm lạnh lùng nói. “Đúng là nói xắng nói bậy, trận pháp ổn Linh này không thể do một người chủ trì được, theo như cậu nói nhiều người thì sẽ xảy ra chuyện, vậy cậu nói xem phải giải quyết thế nào?” Tiêu Nam Dương lạnh lùng cười, nói. "Vậy tại sao không thêm trận pháp Quân Linh lên trên trận Pháp Ổn Linh để cân bằng linh khí, lại thêm các trận pháp khác để ngăn chặn linh khí hỗn loạn?” “Ba trận pháp chồng chéo lên nhau, cậu tưởng cậu là ai?” Tiêu Nam Dương đột nhiên cười lớn, nói. “Như thế rất khó sao?" Tần Trạm khó hiểu hỏi. “Tôi là Trận Pháp sư cấp sáu còn không thể nào làm được, lẽ nào cậu là cấp bảy hay sao? Quả là ngây thơ!” Tiêu Nam Dương lạnh lùng cười