Hội trường bỗng trở nên hỗn loạn, Tần Trạm bảo vệ ông lão và đưa ông sang một bên.

"Chuyện gì thế?"

Lúc này đoàn người phía sau có một thanh niên mặc áo gấm, cưỡi ngựa tiến lên với sắc mặt trầm ngâm.

“Công tử, mấy tên khốn này cản đường đi của chúng ta, còn gây trở ngại cho ngựa của tôi nữa, tôi có lòng tốt khuyên hắn ta tránh ra, không ngờ hắn ta lại nổi điên kéo cây roi của tôi và khiến tôi ngã ngựa.

Người đàn ông kia thấy mình đã gây ra chuyện nên lập tức bò đến bên cạnh vị công tử mặc áo gấm kia và chỉ vào Tần Trạm bọn họ, vừa ăn cướp vừa la làng.

"Đừng có mà nói năng linh tinh! Nếu không phải tên khốn nhà mày cầm roi đánh người thì chúng tôi sẽ ngăn lại sao." Diệp Thành mắng.

“Cưỡi ngựa ngang ngược, vô cớ đánh người bị thương còn nói dối, mày thật là vô liêm sỉ.” Lạc Việt Ban cũng lạnh lùng nói.

Vị công tử mặc áo gấm nhíu mày lại, người hầu của anh ta bình thường tinh khí thế nào tất nhiên là anh ta hiểu rất rõ, nhưng dù sao hắn cũng là người hầu của mình, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ chứ.

Anh ta định nói điều gì đó thì có vài người lại cưỡi ngựa đến bên cạnh.

"Lại là mày sao.” Một giọng nói kinh ngạc vang lên.

Trên lưng một con ngựa cao lớn, có một người đàn ông lưng hùm eo gấu đang ngồi, anh ta nhìn thấy Tần Trạm, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó sắc mặt trở nên rất khó coi và lạnh lùng hừ một tiếng.

Tần Trạm nhìn người vừa đến, đó chính là Hùng Tuyền, người vừa bị mình dùng một năm đấm đánh gãy

"Không ngờ mày lại dám đến Thiên Kiêu Thịnh Hội, thật là to gan" Hùng Tuyền nhìn thẳng vào Trạm, ánh mắt tràn đầy ác ý.

“ít nhất cũng hơn anh một chút, ít ra sẽ không lén bỏ trốn sau khi buông lời cay nghiệt." Tần Trạm lạnh lùng cười nói.

“Mày! Mày hay lắm, tụi tao sẽ đợi

xem.

Hùng Tuyền tức giận đến mức đỏ cả mặt, trước đó anh ta từng nói sẽ dạy cho Trạm một bài học nhưng sau khi Triệu Lam Sơn bị trọng thương thì anh ta lại sợ sệt bỏ trốn, sau đó mới biết thì ra Triệu Lam Sơn là bị trận pháp đó làm bị thương.

Thế nhưng cho dù như thế, Tần Trạm có thể giao đấu với Triệu Lam Sơn lâu như vậy thì Hùng Tuyền cũng thấy mình không phải là đối thủ của Tần Trạm.

Anh ta hừ một tiếng và quất ngựa bỏ đi, mấy người kia cũng nhanh chóng rời khỏi.

Vị công tử mặc áo gấm ở bên cạnh nhìn thấy hết mọi thứ, ánh mắt khẽ chuyển động vài cái, trong lòng cũng đã có quyết định. "Này, thái độ của mày là gì hả? Muốn đánh nhau à?"

Diệp Thành cười lạnh lùng nhìn vị công tử mặc áo gấm và kích động nói.

“Một đảm phế vật ngoại giới, chúng mày dám hống hách sao Người đàn ông vạm vỡ hét lớn, mấy gã sau lưng hắn xông lên như muốn ra tay vậy.

“Tất cả im miệng!” Vị công tử mặc áo gấm đột nhiên nhìn người đàn ông vạm vỡ và quát lên một tiếng.

Mấy tên tay sai đều rất kinh ngạc. Dưới ánh mặt kinh ngạc của chúng, vị công tử mặc áo gấm tiến lên và chấp tay trước Tân Trạm bọn ho.

"Thất lễ với mấy vị quá

Vị công tử mặc áo gấm để lộ nụ

cười hiền hòa và chấp tay nói: "Chuyện này đại khái tôi đã rõ rồi, là tên người hầu của tôi vô lý sinh sự, mấy vị đây không hề có lỗi.”

Người đàn ông vạm vỡ kia thay đổi sắc mặt, công tử lại khiêm nhường như vậy khiến hắn ta có chút khó tin.

Vị công tử kia trèo xuống từ lưng ngựa và lấy một chai sứ đưa cho ông lão, giọng nói khiêm nhường: "Ông cụ, là Lữ Thường dạy dỗ không tốt nên mới khiến cụ sợ hãi, đan dược này có tác dụng tinh khí an thân, tặng cụ để cáo lỗi.”

“Thế sao được chứ."

Ông cụ có chút lo lắng, vị công tử mặc áo gấm Lữ Thường cứ nhét đan dược cho lão.

“Còn đứng đó ngơ ngác làm gì, thứ ngu ngốc này, mau qua đó xin lỗi." Lữ Thường lập tức quát người đàn ông vạm vỡ kia.

Người đàn ông vạm vỡ khẽ thay đổi sắc mặt, hãn ta không hiểu vì sao công tử lại làm thế nhưng vẫn căn rằng hành lễ với ông lão.

"Mấy vị, lời xin lỗi của tôi các vị chấp nhận chứ? Lữ Thường quay sang chỗ Tấn Trạm bọn họ.

"Thế thì được, con người anh cũng thấu tình đạt lý đấy.” Lạc Việt Ban gật đầu nói.

“Mấy vị, tôi xin cáo từ, nếu có duyên thì gặp lại nhau ở Vấn Tông.

Lữ Thường chắp tay nở nụ cười, sau đó quay lưng rời khỏi.

“Công tử, ngài thân phận cao quý, sao lại khách sáo với đám dân thường ngoại giới kia chứ.” Sau đó đi một đoạn khá xa thì người đàn ông vạm vỡ kia bất giác hỏi.

"Mày thì biết cái gì." Lữ Thường hừ lạnh lùng một tiếng.

"Đám người kia rõ ràng không phải dạng vừa mới khiến Hùng Tuyền phải kiêng nể như vậy, thậm chí khi bị khiêu khích cũng không dám đáp trả, làm sao có thể dễ dàng gây sự chứ?"

"Công tử, tên Hùng Tuyền kia cũng chả phải nhân vật tại to mặt lớn gì, nhà họ Lữ chúng ta mạnh hơn nhà hắn nhiều mà.” Người đàn ông kia nói với vẻ không phục.

“Ngu ngốc, nhà họ Lữ ta có thể làm ăn phát đạt ở thế giới ẩn và ngoại giới ngoại trừ thực lực hùng hậu ra chính là phải chu đáo cẩn thận, không nên đắc tội với người khác, ba người kia bây giờ không phải đối thủ của ta nhưng mấy chục năm sau thì sao?”

Lữ Thường tức giận nói: “Huống hồ gì, làm sao mày biết thực lực của chúng không bằng ta."

"Suy cho cùng chuyện này cũng là chúng ta không đúng trước, nói cho mày biết, nhà họ Lữ chúng ta khác với những gia tộc khác, không thể xem thường Thiên Kiêu ngoại giới, mày hãy nhớ rõ điều này."

“Công tử dạy dỗ phải lắm." Người đàn ông vạm vỡ gật đầu nhưng trong lòng vẫn không phục lắm.

Hằn ta cảm thấy công tử quả cần thận, Tần Trạm bọn họ có gì mà phải để tâm chứ.

"Ái chà, các cậu có thấy không, đây chính là thái độ của người thế giới ẩn đối với người ngoại giới như tôi đấy.” Đợi Lữ Thường đi xa thì ông lão mới cảm thán nói.

“Nếu không phải các cậu khiến chúng có phần kiêng nể thì e là chúng tôi đã bị đánh chết rồi. Những người ngoại giới bị chèn ép quá lâu mới khiến người của thế giới ẩn ngày càng hống hách."

Tần Trạm bọn họ cũng im lặng gật đầu, những gì ông lão nói họ cũng cảm nhận được.

“Vì vậy tôi mới trông chờ vào v công tử Tần Trạm kia, chỉ cần cậu ta có thể gây tiếng vang ở Thiên Kiêu Thịnh Hội lần này thì những người ở thế giới ẩn sẽ không dám khinh người chúng ta nữa." Ông lão nói.

“Ông lão, ông ủng hộ Tần Trạm như vậy, thể ông có thấy người thật của cậu ta chưa?” Lạc Việt Ban đột nhiên hiếu kỳ hỏi.

“Tất nhiên là thấy qua rồi nhưng tiếc là chỉ thấy từ xa có một lần thôi, nhưng lão phu vẫn nhớ rất rõ dụng mạo của cậu ta." Nói đến Tân Trạm, ông lão tỏ vẻ đắc ý.

"Dung mao?"

Sắc mặt Tân Trạm hơi kỳ lạ, Diệp Thành và Lạc Việt Ban cũng có chút mong chờ

“Thế theo ngài thì tên Tân Trạm kia dung mạo ra sao?” Diệp Thành lém lỉnh hỏi.

“Tần gia chủ tu vi rất cao siêu.” Ông lão trước tiên là khoanh tay lại, sau đó họ khan vài tiếng: “Nhưng dung mạo thì thật sự khá bình thường.

“Thì ra Tân Trạm là một người đàn ông xấu xí. Diệp Thành và Lạc Việt Ban lập tức khoái chỉ cười lớn.

"Ông lão, ông có phải nhận nhầm người rồi không, tôi biết bên cạnh Tần Trạm còn có một người bạn là Diệp Thành cũng rất xấu đó.” Tần Trạm xoa xoa mũi nói.

"Không thể nào, lão phu sao có thể nhầm được chứ, nhưng mà cái cậu Diệp Thành kia tôi cũng thấy qua rồi, còn xấu hơn Tần Trạm nữa." Ông lão nói một cách chắc nịch.

Lúc này thì Diệp Thành tắt nụ cười, chỉ có Lạc Việt Ban là cười hạ

hả sảng khoái thôi.

Tần Trạm và Diệp Thành lắc đầu bất lực, lẽ nào cậu ta không biết mình là xấu nhất sao?

"Xấu bằng cậu ta không?" Diệp Thành chỉ vào Lạc Việt Ban.

"Không xấu bằng cậu ta.” Ông lão

lập tức nói.

Lúc này thì đến Lạc Việt Ban cũng cười không nổi nữa.

Mọi người có một tràng cười sảng khoái, xóa tan đi những chuyện không vui trước đó.

Không lâu sau, ba người nhanh chóng đến trước một tòa kiến trúc.

"Ba cậu trai trẻ, lão phu phải đi tìm bạn của mình đây, chúng ta tạm biệt ở đây.

Ông lão chào tạm biệt ba người

họ.

“Ông cụ, Thiên Kiêu Thịnh Hội lần này cụ nhất định sẽ được gặp Tân Trạm, vả lại tôi đảm bảo cậu ấy sẽ như ý nguyện của cụ, gây tiếng vang cho ngoại giới.”

Tần Trạm nở nụ cười, giọng nói mang vẻ khẳng định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play