*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chết tiệt, đảm quái thú này càng ngày càng mạnh."

Ở hai luồng ánh sáng phía trước Tần Trạm, Hùng Tuyền đưa ra một cú đẩm với ánh sáng chói mắt.

Cú đấm này giảng vào đầu của một con yêu hổ khổng lồ, đôi tay anh ta nằm lấy đầu gối và khẽ thở dốc.

Tô Cẩn Du đứng bên cạnh cũng đổ hết cả mồ hôi hột.

“Hay là nghỉ ngơi một lát?” Cô mở

miệng nói "Được thôi." Hùng Tuyên có chút bực mình nhìn về phía trước, mới vừa nãy thôi, Đậu Kiêu và Triệu Lam Sơn đã đi đến trụ ánh sáng thứ năm rồi.

Còn họ mới ở trụ thứ ba thôi.

“Nghe nói hết bảy trụ ánh sáng này vẫn chưa phải là cực hạn nhưng từ khi Tông Môn này bị tiêu diệt thì không còn ai có thể đạt được hơn bảy trụ này nữa. Hùng Tuyền suy nghĩ giây lát: "Không biết Triệu Lam Sơn có thể làm được không.

“Tô thánh nữ, cô đoán xem hai người kia sẽ đạt được mấy mốc thưởng? Hùng Tuyền đột nhiên nhạo bảng nói. "Cô Chúc Diệu đó quả ngu ngốc bị Tần Trạm lừa gạt, lại ngu ngốc đến mức không sử dụng linh khí, e là mốc thứ ba vừa rồi đã là cực hạn của bạn họ rồi." Tô Cẩn Du cười lạnh lùng nói.

Tần Trạm và Chúc Diêu đã sớm bị họ bỏ quên rồi.

Tuy nhiên trong lúc hai người đang trò chuyện thì trong làn ảnh sáng phía trước, bầu trời bỗng chuyển động và chiếu xuống hai trụ ánh sáng.

Nhìn thấy luồng ánh sáng màu lục, cả Tô Cẩn Du và Hùng Tuyền đều có chút kinh ngạc.

“Không thể nào.” Hùng Tuyền mở to mắt ngạc nhiên và đứng phát dậy.

"Vị trí của Đậu Kiêu và Triệu Lam Sơn không phải ở đó, vả lại họ đã thừa hưởng được trụ thứ năm rồi mà, đây là Chúc Diêu bọn họ ư?” Sắc mặt Tô Cần Du trông rất khó coi.

Hai người vốn bị cho rằng sẽ sớm thua cuộc lại nhanh hơn họ đạt được phần thưởng ở mốc thứ tự sao?

“Không đúng, vừa nãy bọn họ đạt được phần thưởng mốc thứ ba còn trễ hơn chúng ta mà, sao đột nhiên lại nhanh như thế chứ." Hùng Tuyền cũng cảm thấy rất khó tin

"Hay là họ đã nằm được bí quyết gì đó.” Tô Cần Du nhíu mày nói. "Không sử dụng linh khí ư?" Ảnh mắt Hùng Tuyên bày tỏ sự khó tin.

Chính trong lúc hai người họ đang nói chuyện.

Cảm nhận thấy sức mạnh trong trụ ảnh sáng đang dần biến mất, Tân Trạm mới từ từ mở mắt ra và mệt mỏi nhìn xung quanh.

“Thế nào?" Tần Trạm nhìn Chúc

Diêu.

“Tôi cảm thấy anh nói không sai." Chúc Diêu cảm thán nói: “Trước đó Tô Cẩn Du bọn họ luôn nhanh hơn chúng ta nhưng bây giờ chúng ta đã vượt qua họ rồi.” Chúc Diêu vốn dĩ thông minh, khá năng quan sát cũng rất tốt nên lập tức đã đoán ra được.

Phải biết rằng Tân Trạm bọn họ không hề sử dụng linh khí, thể mà cũng có thể vượt qua Tô Cẩn Du bọn họ, điều này đã cho thấy vấn đề trong đó rồi.

"Lẽ ra muốn để anh lấy được một ít Cổ Luyện Thế Sĩ nhưng không ngờ lại thiếu nợ anh một lần rồi.” Chúc Diệu dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Tần Tram.

Trong lòng Tân Trạm cảm thấy ấm áp, anh ta biết Chúc Diêu không hề nói dối, nhà họ Chúc là gia tộc ẩn thể, không đến mức đến một người giúp đỡ cũng không có

Nhưng miệng Tân Trạm lại nói: "Nếu thật sự cảm kích tôi, hay là cho tôi thấy dung nhan tuyệt trần của cô đi."

“Anh chuẩn bị xong xuôi chưa? Tôi tháo mặt nạ ra thì anh phải cưới tôi đấy. Chúc Diêu chớp chớp mắt nói.

“Thế này, tôi nhắm mắt lại và dùng thần thức để quan sát, thế thì cũng không được tính là nhìn thấy rồi.” Tần Trạm nói.

"Anh Trạm không phải là đứt hết kinh mạch rồi hay sao mà còn có thể sử dụng thần thức thế?" Chức Diệu đột nhiên cười nham hiểm và bắt lỗi câu chữ của Tân Trạm.

"Xem ra phải chúc mừng tu vi của anh được hồi phục rồi.” Chúc Diêu nói.

Tân Trạm đột nhiên im lặng và cười đau khổ một cái, hình như mình nói hở điều gì rồi.

"Cô nhớ giữ bí mật giúp tôi đó." Tân Trạm ho khan nói, mỗi khi trò chuyện với Chúc Diêu, dường như người thiệt thòi luôn là anh.

Chúc Diêu nhẹ nhàng gật đầu

Hai người hồi phục tinh thần và tiếp tục xuất phát về phía đỉnh núi. Tô Cần Du và Hùng Tuyên ở phía sau thì càng ngày càng khó để qua vòng, đặc biệt khi nhìn thấy Tần Trạm và Chúc Diêu kích hoạt thành công mức phần thưởng mốc thử năm, họ thấy ngưỡng mộ và đố kỵ vô cùng.

"Bọn họ chắc chắn là năm được bí quyết, nếu không không thể nào vượt qua chúng ta nhiều như thế " Hùng Tuyền trầm giọng nói, trong lời nói mang theo chút oán khí.

“Tiếc là chúng ta tách khỏi bọn họ, nếu không đã có cơ hội hỏi rồi.”

Trước đó họ đi rất quyết đoán, bây giờ thấy Tần Trạm bọn họ thành công như thế lại có chút hối hận. "Bây giờ cũng có thể đi hỏi, chúng ta vượt qua chướng ngại vật và đi tìm bọn họ

Tô Cẩn Du tự tin cười nói: "Chỉ Chúc là bạn bè lâu năm của tôi, tôi cầu xin chị ấy, không lý nào chị ấy lại không nói nguyên nhân cho chúng ta biết, thậm chí chúng ta còn có thể tiếp tục tổ đội đấy."

“Nếu thật sự như thế thì tốt quá. Hùng Tuyền cũng hào hứng nói.

“Bọn họ vừa mới nhận được phần thưởng, chắc không đi nhanh thế đầu, chúng ta tăng tốc nào.” Tô Cẩn Du nói.

Bây giờ những con quái thú càng ngày càng mạnh, cần sử dụng rất nhiều sức lực. Nếu như có sự giúp đỡ của Tân Trạm và Chúc Diêu, tất nhiên là tốt nhất rồi

Lần này hai người họ nhanh chóng giết gọn đảm quái thú và tăng tốc về phía trước, hướng thẳng về phía Chúc Diêu bọn họ.

Vừa mới nhận được phần thưởng, Tần Trạm chú ý đến sự có mặt của Tô Cẩn Du bọn họ, anh khẽ nhíu mày.

“Chúc mừng hai vị đạt đựng được phần thưởng mốc thứ năm.

Tô Cẩn Du và Hùng Tuyền khuôn mặt rạng rỡ và tiến về phía họ. Thái độ của họ thay đổi một trăm tám mươi độ, dường như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Trong lòng Tân Trạm hơi dao động, sau đó anh nở nụ cười lạnh lùng.

Ý đồ của hai người này, anh cũng đã đoán trước tám phần rồi.

“Chị Chúc, tốc độ của chị còn nhanh hơn cả em đấy, thật là lợi hại"

“Bái phục bái phục." Hùng Tuyền cũng nở nụ cười thật tươi và khách sáo nói.

Chỉ có hai người họ ra vẻ nịnh nọt, còn khuôn mặt Tân Trạm và Chúc Diệu vẫn lạnh như băng,

Tô Cẩn Du cũng có chút ngượng ngùng và cười nói: “Chị Chúc, hai người đạt được mốc phần thưởng nhanh như vậy, có phải là có bí quyết gì không.

“Trước đó đã nói rồi mà, chính là đừng dùng linh khí để giết quái thú, còn nữa, đừng thân thiết như thế, gọi tôi là Chúc Diêu đi.”

Chúc Dao khẽ chau mày, cách làm của Tô Cẩn Du trước đó đã hoàn toàn khiến trái tim cô thấy nguội lạnh.

Sắc mặt Tô Cẩn Du có chủ cứng đờ, cô ta lại nở nụ cười nói: “Chị Chúc đừng nói đùa mà, tới giai đoạn này rồi, không dùng linh khí làm sao có thể giết được quái thú chứ."

"Đúng vậy, cho dù chúng tôi dùng linh khí, khi giết quái thủ cũng rất khó khăn nữa là.” Hùng Tuyên cũng nói.

"Quái thủ hai người gặp được đã mạnh đến mức đó rồi sao?"

Sắc mặt Tần Trạm khẽ thay đổi, anh dường như nhận ra điều gì đó.

“Tất nhiên, đi đến đây rồi, không thể nào cứ giết sói chứ?” Hùng Tuyền cười nói.

“Sao lại không thể chứ?"

Tân Trạm cười lạnh lùng một cái và đi ra phía xa. Đột nhiên, trận pháp được kích hoạt, cả không gian rung lắc dữ dội, mấy con quái thủ lao ra vô lấy Tần Tram.

Tô Cẩn Du và Hùng Tuyên đứng như trời trồng, mấy con quái thú kia không phải yêu gấu yêu hổ mà vẫn chỉ là yêu sói.

Mặc dù thực lực mạnh hơn rất nhiều nhưng so với những con quái thủ hóa cảnh cao cấp kia thì rõ ràng là yếu hơn rất nhiều.

“Đây, đây không thể nào!”

Tô Cẩn Du và Hùng Tuyên giống như sét đánh ngang tai, họ cảm thấy khó tin với những gì đang xảy ra trước mắt.

Kể từ luồng ánh sáng thứ ba, những con quái thú họ gặp đã biến thành những con quái thủ đầy sức mạnh, còn Tần Trạm đi đến giai đoạn này vẫn còn đang giết yêu sói ư?

Hai người họ ngơ ngác, họ sắp tức ói máu, họ gãi chảy máu đầu vẫn không nghĩ ra nguyên nhân.

“Tôi nói rồi, những con quái thủ ở đây không thể đối phó bằng linh khí.

Tân Trạm sử dụng vài đường sức mạnh đã diệt gọn đảm yêu sói kia.

“Thế nhưng hai người không ai tin cả, bây giờ xem ra ai mới là trò cười

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play