*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tân Trạm gật đầu, nhìn lướt sơ đồ bản phác thảo rồi cất đi "Haha, người thường đều nói Vấn Tông là môn phái thân tiên, toàn bộ tu sĩ đều giữ tâm trong sáng, tránh xa ham muốn tầm thường, không nhiễm bụi trần, hoá ra tất cả đều là giả. Tổng Đức Ngọc bật cười, vẻ mặt điên cuồng mang theo chua xót. "Cảm ơn cậu Thân.
Tân Trạm ra khỏi phòng, bà lão vẻ mặt phức tạp, đưa mảnh cổ kiếm nhỏ cho Tân Trạm. "Bà giữ sức khoẻ "
Tần Trạm chấp tay, bước ra ngoài sân, trong lòng cũng thấy hơi thổn thức. "Sao rồi?" Ngô Trí Dũng và Cổ Thanh Uyên bước tới. "Có rồi." Tần Trạm ném mảnh cổ kiếm nhỏ cho Ngô Trí
Dũng. "Đây là thứ mà anh lấy được, thế mà lại cho tôi không à?" Ngô Trí Dũng lộ ra vẻ mặt mặt phức tạp, nói.
Anh ta nghĩ rằng Tân Trạm sẽ giữ nó cho mình, không ngờ anh lại cho đi không chút do dự như vậy. “Nếu không phải anh tìm thấy nó trong chợ bảo vật thì tôi cũng không có hứng thú đâu." Tần Trạm không quan tâm, nói.
Ngoài ra, có một số điều anh không cho anh ta biết, so với mảnh kiếm cổ này, anh còn quan tâm đến những gì Tổng Đức Ngọc nói hơn.
Đối với lời nói của Tổng Đức Ngọc thì Tần Trạm không hoàn toàn tin tưởng, giới tu tiên vốn là người lừa ta gạt, anh cũng chưa bao giờ tin Vấn Tông thật là là thiện nam tín nữ gì.
Hơn nữa, nhân phạm trong tội bị giam phía sau núi là thật, có lẽ anh nên tự mình đến Vẫn rồi đến đó nhìn thử xem sao, nói không chừng sẽ biết thêm điều gì đó.
Tần Trạm càng nghĩ càng thấy thoải mái, nhưng Ngô Trí Dũng lại càng bực bội. Anh ta đánh một chưởng ánh sáng vào trong mảnh vỡ của thanh kiểm cổ này, những vết rỉ sét trên thân kiếm lập tức mất, lộ ra vẻ sáng chói của thanh kiếm cổ xưa. "Quả nhiên mảnh nhỏ này là chuôi của thanh kiếm, tôi có thể luyện lại Thượng cổ Bảo kiểm rồi." Ngô Trí Dũng lộ ra vẻ phần khích cực mạnh. Mảnh vỡ này không có giá trị gì đối với người khác, nhưng nó lại vô cùng quan trọng với anh ta. "Tần Trạm, không lừa anh, thứ này rất hữu dụng với tôi." Ngô Trí Dũng thu mảnh nhỏ lại, đưa một chiếc bình ngọc cho Trạm với vẻ mặt chân thành "Đó là một bộ kiểm quyết cực kỳ quý hiếm, tôi cũng không dễ dàng gì có được nó, coi như là bồi thường cho anh một chút, Ngô Trí Dũng tôi nhất định sẽ không ăn hời trên đầu người khác." Sau khi nhận ngọc quyết, Tân Trạm có phần hơi bất ngờ liếc nhìn Ngô Trí
Nếu như Ngô Trí Dũng không bảo đáp gì cho anh thì anh cũng không có ý kiến. Dù sao thì anh ra tay cũng là vì tò mò, cũng không phải trả một cái giá nào.
Nhưng giờ xem ra, tuy thái độ làm người của Ngô Trí Dũng hơi tuỳ một chút, nhưng làm việc rất sòng phẳng, ân oán rõ ràng, hơn hẳn cái bọn Đổng Thiên Lâu, Hàn Vô Song, bọn hoàn toàn không cùng đẳng cấp để so sánh.
Trước kia anh cũng đánh giá anh ta hơi thấp. "Đi
Ngô Trí Dũng cũng nhận được mảnh cổ, cảm thấy cực kỳ hải lòng. Sau khi tìm thấy một khoảng đất trống thì Cổ Thanh Uyên lấy ra Phi Chu Linh Bảo trong bảo khổ, cả ba nhanh chóng rời khỏi đảo Cực Quang. "Phía sau có người đang theo dõi chúng ta." Vừa mới rời khỏi phạm vi đảo Cực Quang, dường như Tân Trạm cảm giác được điều gì đó, anh đột nhiên mở miệng nói "Có phải là nhóm người trước kia không?" Ngô Trí Dũng nhướn mày, hỏi. "Phỏng chừng những người đó vẫn chưa rời đi đâu. Tân Trạm cười lạnh vài tiếng, người của bang Tào Phá Thiên đúng là rất cứng đầu đấy, kiên trì chờ đến tận bây giờ. “Thằng nhãi nhà anh sợ liên luỵ bọn tôi sao?" Ngô Trí Dũng hừ nhẹ nói: "Mấy tên này làm mẹ gì có tuổi, anh cứ ngồi yên đẩy, một tháng tới bố mày giết một tháng.
Anh ta vừa nói vừa liếc trộm Cổ Thanh Uyên ở bên cạnh, như thể mong chờ lời khen ngợi của đối phương. "Muốn chạy cũng đâu có kịp."
Tân Trạm lắc đầu, vừa nãy anh phát ra thần thức, phát hiện xung quanh có rất nhiều linh khí dao động, hiển nhiên là bọn họ đã vô ý xâm nhập vào trận pháp của kẻ thù
Tân Trạm tính toán một hồi, với thực lực hiện tại của bản thân thì cho dù đám người kia đồng loạt ra tay. anh cũng không gặp phiền toái gì lớn.
Cho nên anh cũng không rời đi, để hai người này đỡ nguy hiểm hơn một chút. Khi linh thuyền tiếp tục di chuyển về phía trước, xung quanh dân dẫn xuất hiện sương mù, ngăn chặn tầm nhìn của anh, hơn nữa càng lúc càng trở nên dày đặc. "Bọn chúng ở ngay phía trước." Tần Trạm đột nhiên ngẩng đầu nói. "Bọn cô hồn quái thai đốt phong long tám ngày chưa hết, lặn ra đây cho bố mày!" Ngô Trí Dũng thuận thể rút bảo kiếm màu vàng ra, hét lớn một tiếng.
Anh ta cực kỳ hãng máu, nhảy thẳng ra khỏi thuyền bay rồi chĩa kiếm khắp nơi. "Ha ha, không ngờ lại có kẻ muốn chết nhảy ra, vậy tao giết mày trước."
Trong hư không truyền đến tiếng cười lạnh, rồi một bóng người đột nhiên phóng ra.
Anh ta xuất hiện cùng với một hơi thở sắc bén, gào rít xẹt qua không gian, phỏng đến thắng thuyền bay. "Chém chết bọn mày"
Ngô Trí Dũng hét lên, kiểm vàng tỏa ra ánh sáng chói lọi như ngọc, chém ra một luồng kiếm khi
Hai nhát chém ầm ầm làm nứt toạc cả khoảng không, tạo thành tia sóng quay cuồng.
Ngô Trí Dũng bị chấn động, không ngừng lùi về phía sau, sắc mặt khẽ thay đổi.
Kẻ mới đến từ từ lộ ra thân hình, quả nhiên là Tào Phá Thiên.
Sau đó, những bóng người xung quanh cũng lộ diện, Hàn Vô Song, thầy tăng của chùa Hàn Thuỷ cùng với Thiếu tông chủ của Hỏa Diệc Tông lần lượt xuất hiện, theo sau đó là không ít tuỳ tùng. "Cmn, nhóc con nhà anh đã chọc vào bao nhiêu Thiên Kiêu vậy.
Cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của những người này, trên trấn Ngô Trí Dũng cũng đổ lấm tấm mồ hôi, anh ta nói không nên lời nhìn về phía Tân Trạm.
Anh ta không ngờ có nhiều người muốn Tần Trạm bay hơi như vậy. Nếu xét về sức mạnh thì so với mấy ông già mà anh ta đã giết trước đó, quả là cách biệt một trời một vực. "Tân Trạm, chúng ta lại gặp nhau rồi. Tư khoảng không phía trên, Tào Phá Thiên cười lạnh nhìn Tần Trạm. "Mày đợi tao lâu như vậy đúng là vất vả thật đấy." Tần Trạm cười lạnh đáp lại. "Tên này là ai?" Gã thầy tăng chỉ vào Ngô Trí Dũng, nói "Một tên phế vật mà thôi." Hàn Vô Song cười lạnh: "Thắng đó tên là Ngô Trí Dũng, từng lọt vào top ba bảng
Anh hùng của thượng giới, nhưng nó nhanh chóng bị đánh bại rồi rớt xuống bảng đơn rồi. Tôi không ngờ là nó sẽ đi chung với Tân Trạm
Sắc mặt của Ngô Trí Dũng đỏ lên, trong lòng hơi phẫn nộ, không ngờ mình lại bị coi thường như vậy. "Tao rất tò mò, nếu như máy giết tạo trắng trợn như vậy thì không sợ Vấn Tông trả thù sao?" Lúc này Tân Trạm mới mở miệng nói. Vấn Tông đã từng nói, trước Thiên Kiêu Thịnh Hội thi không một thế lực nào có thể ra tay với anh. "Haha, Tần Trạm, nhìn kỹ xung quanh một chút đi."
Tào Phá Thiên cười to, nói: "Vì để giết mày mà bọn tao đã tạo ra một thiên cơ đại trận, cho dù sau này Vấn Tông có suy đoán thì cũng không tìm ra là ai làm, nếu không thì làm sao tạo dám hợp tác với Ma giáo chứ?" "Bọn mày muốn giết ngay cả tạo sao?"
Ngô Trí Dũng tức giận hét lên: "Giết cả nhà người quen cũ, mày phản rồi!" "Haha, chỉ có thể trách bọn mày xui xẻo, để chắc ăn thì bạn tao đành phải giết sạch thôi." Tào Phá Thiên nói. "Con bé kia ngon đấy, đừng có giết thẳng tay, để nó lại cho tôi." Gã hòa thượng liếm môi, vẻ mặt si mê nói.
Sắc mặt của Ngô Trí Dũng lập tức thay đổi, anh ta đẩy Cổ Thanh Uyên ra phía sau để bảo vệ cô "khiến hai người bị vạ lây rồi." Tần Trạm quay lại nhìn Ngô Trí Dũng và Cổ Thanh Uyên, giọng nói hết sức áy náy. "Đừng nói chuyện vô nghĩa nữa, nghĩ xem phải làm sao đi?"
Ngô Trí Dũng nhíu mày, nói. "Bọn chúng tới đây để giết tôi, tôi sẽ bay về hướng đông để dụ bọn chúng đi, còn hai người bay về hướng tây, được không?" "Được rồi, khi nào tôi giết được đối thủ thì sẽ qua giúp anh."
Ngô Trí Dũng gật đầu.
Tuy rằng anh ta nhìn Tần Trạm cũng không vừa mắt, nhưng