*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong mắt ông Kiểm tràn đầy ngưỡng mộ, Kiếm khí Tinh thuần mà Vạn Luyện tông góp nhặt từng chút một trong suốt ngàn vạn nằm lại bị Tần Trạm hút đi một phần mười chỉ trong nháy mắt.

Sau khi luyện kiếm thế Thuần Linh đến mức toàn vẹn, một dấu ấn có hình dạng của một thanh kiếm nhỏ xuất hiện ở ẩn đường của Tân Trạm

Sau khi dấu ấn này loé lên một tia sáng lộng lẫy thì lặn vào bên trong rồi biến mất. Nhưng Tân Trạm biết, chỉ cần anh dao động tâm niệm,

Kiếm khí Tinh thuần dư thừa trong cơ thể anh sẽ phóng thích lần thứ hai.

Nhìn thấy Kiểm khí Tinh thuần của Hồ nước thần vẫn còn tương đối, Tần Trạm dứt khoát lôi kiểm Thanh Đồng ra, để cho kiếm Thanh Đồng hấp thu đầy kiểm khí Tinh thuần,

Thanh kiếm Thanh Đồng này là chế tác của hai ông ông Hắc Bạch, vậy nên chất kiếm không pha một chút tạp chất nào, hấp thu kiếm khí cũng thuận lợi khác thường.

Mỗi một lần hấp thu là ánh sáng từ kiểm Thanh Đồng phát ra càng thuần khiết hơn, chất kiểm cũng tốt hơn lúc trước, hơn nữa lượng kiếm khí đã bị Tần Trạm tiêu hao trước đây lại được hồi phục một lần nữa, thậm chí uy lực của kiểm khi cũng tăng lên không ít.

Một tiếng sau, kiếm khí trong Hồ nước thần dần dần hoà vào bên trong hồ.

Chờ chúng ngưng tụ lần thứ hai thì sẽ trở thành kiếm khi có tính công kích giống như nguyên bản của Hồ nước thần, không cách nào hấp thu giống như bây giờ nữa.

Tần Trạm hơi tiếc nuối một chút, đành phải quay lại bờ cùng với ông kiểm.

Trịnh Mặc lại biến mất vào hư không, chậm rãi hấp thu kiểm khí tràn đầy trong cơ thể. "Đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy khó tin, chẳng còn một ác linh nào cả."

Trên bờ, ánh mắt của ông Kiểm nhìn về phía Hồ nước thần xanh biếc trong veo, không khỏi thốt ra lời cảm khái Lúc trước ông đã quyết định sẽ bảo vệ cho sự thanh khiết của Hồ nước thần đến chết, thế mà bây giờ, sau khi Tân Trạm bày ra trận pháp thì tất cả mối nguy đã qua rồi. "Tiền bối, sau này ông nhớ kiểm tra bùa phép thường xuyên, bổ sung thêm linh khí mới vào thì sẽ không còn ác linh xuất hiện nữa đâu." Tần Trạm cười nói.

Ông Kiếm liếc Tân Trạm bằng ánh mắt phức tạp.

Ban đầu thì ông không hề trông cậy vào Tân Trạm, không tin anh có thể giúp đỡ, thậm chí còn quát tháo măng mỏ anh.

Dù sao thì nhìn qua Tần Trạm sẽ thấy tu vi của anh không cao, kinh mạch lại còn bị tắc nữa.

Nhưng bây giờ hồi tưởng lại, ông cảm thấy đánh giá của mình lúc trước ngu hết phần thiên hạ.

Tân Trạm thể hiện tài năng trác tuyệt của mình, đồng thời tặng ông một cái tát đau điếng. Thậm chí còn giùm ông tìm lại căn cơ và ý nghĩa của linh hồn của kiếm. "Thằng nhóc, cậu muốn lão già này bảo đáp như thế nào. Ông Kiểm nghiêm túc nói. Bây giờ ông cảm thấy mắc nợ Tân Trạm, nếu không trả cái ơn này thì trong lòng day dứt không yên. "Tiền bối, ông giúp tôi khơi thông kinh mạch một lần nữa thì chẳng phải là bảo đáp sao." Tần Trạm sửng sốt nói. "Không" Ông Kiếm lắc đầu nói: "Lúc trước tôi hứa với cậu, tôi sẽ làm vậy nếu cầu tiêu diệt được một trăm ác linh, còn bây giờ cậu quét sạch toàn bộ ác linh rồi, nếu không trả ơn thích đáng thì lão phu không thể an tâm" "Vậy thì để tiền bối tự quyết vậy." Tần Trạm cười cười, trong lúc nhất thời anh cũng không có mong muốn gì cấp bách. "Được."

Thấy Tân Trạm thoải mái như vậy, ông Kiểm cũng mỉm cười, ông nghĩ một hồi rồi bảo Tân Trạm mang kiếm Thanh Đồng lại đây. "Bản lĩnh công pháp của cậu không tệ, trận pháp bùa chú cũng am hiểu, nhưng những cái này lão phu lại không rành, duy chỉ có kiểm là sở trường của lão phu, cho nên tôi có thể dạy cậu kết nối quan hệ với kiếm."

Ông Kiểm nói xong, ông khép hai ngón tay lại, quét xuống kiếm Thanh Đồng

Thân kiểm lập tực run rẩy liên hồi, toàn thân ông kiếm cũng có hơi thở bay lên, điên cuồng bao phủ kiếm Thanh Đồng. "Hơi bị ghê, ông Kiểm này chơi lớn quả vậy." "Lão đúng là không tiếc lòng mà."

Hai lão già Hắc Bạch theo dõi mọi chuyện đang xảy ra cũng trợn mắt há mồm hồi lâu. Tân Trạm không rõ nguyên do, chỉ nghe giọng cảm khái của ông Hắc: "Ông Kiếm tặng ý chỉ của kiểm mà lão tu luyện cho con đó." "Cái gì." Trong lòng Tân Trạm dao động mạnh.

Mà lúc này, ông Kiểm đã thu hơi thở, trên thân kiếm Thanh Đồng loé lên một tia sáng chói, sau đó nhạt đi.

Nhận lại kiếm Thanh Đồng, Tấn Trạm có một cảm giác rất rõ ràng, bên trong kiểm Thanh Đông dường như có nguồn sức mạnh nào đó khá mãnh liệt "Nhóc, lão phu tặng cậu một kiếm ý bảo mệnh. Ông Kiểm thở hổn hển, vẻ mặt hơi mỏi mệt, rõ ràng là việc vừa rồi đã làm ông tiêu hao không ít sức lực. "Kiếm ý bảo mệnh?" Tân Trạm cảm nhận một hồi, phát hiện ra Kiểm Thanh Đồng có thêm một dấu ấn đặc biệt. "Đúng vậy, lão phu đã dung hợp một phần sức mạnh của mình vào bên trong thanh bảo kiếm của cậu, khi cậu gặp phải nguy hiểm chỉ mạng thì kiếm ý này sẽ bạo phát, lúc đó sẽ có công hiệu bất ngờ. Nhớ cho kỹ, dấu ấn này chỉ có một mà thôi, sử dụng cần thận" "Nói cho đơn giản thì thanh kiếm này dung hợp kiếm ý chí của ông Kiểm, có thể sánh với hoá cảnh cấp chín đấy." Ông Bạch giải thích.

Tần Trạm thở ra một ngụm khí lạnh, đôi mắt cũng loé lên ánh sáng nóng rực.

Ông Kiếm chính là linh khí của trời đất hợp thành, là linh hồn của kiểm trời sinh, sự hiểu biết của ông đối với kiếm có thể nói là trác tuyệt, đạt tới đỉnh cao, nếu như kiếm ý mà ông để lại dung hợp với anh thì bản thân anh sẽ trở thành người luyện kiếm tinh thuận nhất trên đời.

Mà lại còn là hoả cảnh cấp chín?

E rằng chỉ có tông chủ, chủ gia tộc và một số ít kẻ mới đạt được sức mạnh cỡ này.

Tất nhiên là kiếm ý này sẽ trở thành con bài tẩy của anh. "Cảm ơn tiền bối." Vẻ mặt Tân Trạm rất nghiêm túc, anh hướng về phía ông Kiếm hành lễ.

Lễ vật này của ông Kiểm thực sự rất lớn.

Bỏ xuống mối bận tâm, ông Kiểm cũng cười ha ha. "Thằng nhóc thổi, khi nào rảnh nhớ đến Vạn Luyện tông tìm lão phu. Trước khi từ biệt Tân Trạm, ông Kiểm nói.

Tuy thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng Tân Trạm đã để lại một ấn tượng rất tốt cho ông Kiếm. "Ông Kiếm, lão làm vậy coi sao được, ông già này cũng ở chung với lão sớm chiều, tại sao lão lại không mời tôi." Ông Hắc tỏ vẻ khó chịu nói. "Cái thứ ám quẻ nhà ông không hợp bát tự với lão phu, đến đây để cãi nhau hay gì?" Ông Kiếm thổi bộ râu, trừng mắt nói. "Bớt nói nhảm đi, tôi và lão đều là linh khí thì bát tự cái củ kiệu" Ông Hắc cực kì không phục nói.

Nhìn thấy hai người tranh cãi ầm ĩ, Tần Trạm cũng chỉ biết lạc đầu cười khổ.

Trở lại bên trong rừng trúc.

Ông Hắc cũng ngưng tranh cãi, khi đứng trước của lớn thì vẻ mặt của ông và ông Bạch cực kỳ nghiêm trang.

Tân Trạm lập tức thở sâu, điều chỉnh trạng thái tốt nhất.

Anh cũng không quên, hiện tại anh đến Vạn Luyện tông thì ngoại trừ việc nghĩ cách khôi phục linh khí, nhiệm vụ lớn nhất chính là tiếp nhận truyền thừa tiếp theo của Vạn Luyện

Thiên Thịnh Hội sắp tới rồi, việc có được thật nhiều con át chủ bài đối với Trạm cực kỳ trọng yếu. "Tần Trạm, giải phóng khí Vạn Luyện của con xem." Ông Bach chi dao.

Tần Trạm gật đầu, một tia linh khí tinh tế từ cổ tay anh đột nhiên lan ra, trông giống như là linh dao động bên ngoài cơ thể Tân Trạm. "Luyện đến một trăm ngàn rồi, không tệ, mới luyện có mấy tháng mà đến được đây chứng tỏ con không có lười Ông Hắc lên tiếng khen ngợi. "Biết vì sao tu vi của con phải đạt tới hoá cảnh cấp ba, khí

Vạn Luyện đạt tới một trăm ngàn luyện thì mới cho con tiếp nhận truyện kỳ tiếp theo không? Đi theo ông.

Hai ông lão dẫn Tân Trạm đi xuyên qua rừng trúc, phía trước nhanh chóng xuất hiện một khu mỏ bỏ hoang. "Vạn Luyện Tông nổi danh nhờ luyện khí, khí Vạn Luyện có thể rèn luyện cơ thể, trợ giúp chế thuốc, thậm chí trở thành phương pháp tấn công, nhưng thích hợp nhất vẫn là con đường luyện khí"

Trên đường lên núi, ông Hắc không ngừng giảng đạo. "Còn đây chính là nơi mà Vạn Luyện tông của ông thu g linh khoảng thạch, cũng là nơi chế tác khoảng thạch với đa dạng chủng loài, có thể đáp ứng phần lớn nhu cầu của trình luyện khí, chỉ tiếc là sau thiên kiếp, khu mỏ này đã bị bỏ hoang"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play