Tất Tiêu Dao đứng ở phía trên lôi đài, đôi mắt lạnh lùng nhìn đồng hồ.

“Rất nhanh là tới tám giờ.” Tất Tiêu Dao cau mày, trong lòng cảm thấy kì lạ. Chẳng lẽ Tần Trạm lại là kẻ mềm yếu vô năng? Không đúng, loại người như thế thì làm sao có thể làm ra việc diệt môn được?

“Hắc hắc, tôi thấy tên này hôm nay chắc là không dám tới rồi.” Trì Minh Tường đứng một bên cười xấu xa nói.

Sở dĩ gã có thể nói như vậy bởi vì chuyện hạ độc là do gã sai người làm. Nếu hôm nay Tần Trạm không tới, vậy thì chắc chắn gã sẽ thân bại danh liệt. Mà nếu tới, vậy thì kết quả cũng không khác gì.

“Anh Tất, tôi thấy chúng ta cũng không cần phải chờ nữa, tên đó chắc là không dám tới.” Trì Minh Tường nói với Tất Tiêu Dao.

Tất Tiêu Dao lắc đầu nói: “Chờ thêm chút đi.”

Lại trôi qua mười phút, vẫn không thấy bóng dáng của Tần Trạm. Mắt thấy đã tới tám giờ, Tất Tiêu Dao thở dài.

“Xem ra đúng là cậu ta sợ rồi.”

“Thật ngại quá, có chút việc nên tới chậm.” Đúng lúc này, có một người thanh niên tuấn tú từ cửa đi vào. Nghe thấy giọng nói, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía Tần Trạm.

“Tôi còn tưởng anh không dám tới chứ!” Phương Hiểu Điệp chạy tới, chu môi nói.

Thấy Tần Trạm chỉ cười mà không thèm để ý đến mình thì cô bé cười xấu xa nói: “Tôi nói cho anh hay, Tất Tiêu Dao đã nói hôm nay sẽ ít nhất đánh gãy hai chân anh. Có cần tôi cầu tình cho không?”

“Cô cầu tình giúp tôi kiểu gì?” Tần Trạm nửa đùa nửa thật hỏi.

“Ờ thì..” Phương Hiểu Điệp nghĩ một chút. “Nếu anh gọi tôi là bà nội thì tôi sẽ bảo Tất Tiêu Dao tha cho anh, thế nào?”

“Hay là thế này.” Tần Trạm xem thường nói: “Nếu tôi đánh thắng Tất Tiêu Dao thì về sau cô gọi tôi là anh trai… à không, về sau cô gọi tôi là chủ nhân! Thế nào?”

“Anh là cái đồ không biết xấu hổ!” Nghe thấy thế, mặt Phương Hiểu Điệp lập tức đỏ lên, cô nàng vừa thẹn thùng, vừa tức giận nói.

“Cô mới là cái đồ không cần mặt mũi ấy.” Tần Trạm hừ một tiếng nói: “Làm sao? Sợ rồi?”

“Ai thèm sợ!” Phương Hiểu Điệp chống nạnh, không phục mà trừng mắt nói: “Cược thì cược, nếu anh thua thì anh phải rời khỏi chị Uyên! Dám không?”

Cô ta dám nắm chắc như vậy là vì tối hôm qua Phương Kính Diệu đã nói rằng Tần Trạm nhất định không phải đối thủ của Tất Tiêu Dao. Dẫu sao Tất Tiêu Dao là nội kình đại sư cấp chín, chỉ cần không gặp phải Nội kình tông sư thì trên cơ bản có thể nói là vô địch.

“Vậy thì cứ thế đi.” Tần Trạm cười nói. “Cô chủ Phương ắt hắn sẽ không nuốt lời đâu nhỉ?”

“Bà đây nói được làm được nhé!” Phương Hiểu Điệp hừ lạnh nói.

Tần Trạm gật đầu, sau đó lập tức đi tới lôi đài. Mọi người nhìn Tần Trạm không khỏi hạ giọng bàn luận.

“Đây chính là Tần Trạm hay sao? Trông cũng bình thường mà?”

“Hừ, nhà họ Địch diệt môn chính là do tên oắt này đấy.”

“Đó chắc là do có nhọ Tô chống lưng mà thôi, hôm nay anh Tất khẳng định sẽ báo thù cho Địch Sáng, yên tâm đi.”

Trong lúc mọi người đang nghị luận thì Tần Trạm đã đi tới bên cạnh lôi đài.

“Tên oắt con, vậy mà mày còn dám tới đây?” Trì Minh Tường từ một bên nhảy ra nói.

“Cậu là ai?” Tần Trạm liếc mắt nhìn gã, nói: “Tôi quen cậu không?”

Trì Minh Tường hừ lạnh nói: “Ông đây xin tự giới thiệu, ông đây tên Trì Minh Tường, ba ông đây là Trì Hoành Thịnh.”

Tần Trạm hỏi: “Không biết ba cậu nghĩ thế nào lại đặt cho cậu cái tên là này vậy?”

Trì Minh Tường đắc ý nói: “Ba tao nói hy vọng tạo có thể vươn cánh bay lượn cho nên đặt một chữ tường.”

“Ừ, ăn tường, công nhận là một cái tên không tệ đâu.” Tần Trạm hơi gật đầu.

“Đó là điều đương nhiên.” Trì Minh Tường không hề nghe ra giọng điệu trào phúng của Tân Trạm.

“À mà, mày đừng có cố gắng làm thân với tao, tao nói cho mày biết, không có cửa đâu nhé con.”

“Đừng nhiều lời nữa, Tần Trạm, tôi chờ cậu lâu rồi.” Đúng lúc này, Tất Tiêu Dao đang đứng trên lôi đài quát lớn nói.

Tần Trạm nhìn cậu ta một cái rồi sau đó nhún nhẹ, thân mình đã nhẹ nhàng bay lên lôi đài. Một chiêu ấy khiến cho Trì Minh Tường không khỏi cau mày.

Không đúng, độc kia nếu phát tác thì sẽ khiến cho người khác toàn thân mềm nhũn, không có một chút sức lực nào, ít nhất có thể kéo dài đến ba tiếng đồng hồ mới phải. Hơn nữa, bất kỳ ai trước khi lên đài đấu võ đều sẽ ăn no nên một trận, bổ sung sức lực, Tần Trạm không có lý do có thể tránh thoát chứ?

“Tần Trạm, cậu không có khái niệm thời gian hay sao?” Tất Tiêu Dao lạnh lùng nói

“Có như vậy thì cũng hơn là cái thủ đoạn đầu đường xó chợ kia.” Tần Trạm hừ nhẹ nói.

“Thủ đoạn đầu đường xó chợ?” Tất Tiêu Dao cau mày. “Cậu nói thế là có ý gì?”

Tần Trạm cẩn thận quan sát sắc mặt của Tất Tiêu Dao, phát hiện biểu tình của cậu ta không hề làm bộ. Nếu vậy thì chuyện này không liên quan tới Tất Tiêu Dao.

“Đánh xong lại nói.” Tần Trạm chắp tay sau lưng nói.

“Tôi đã sớm chờ không nổi nữa rồi!” Thân thể Tất Tiêu Dao đột nhiên chấn động, lạnh lùng nói.

Nói xong, nội kình mênh mông ẩn trong thân thể cậu ta toàn bộ đều nhanh chóng vận chuyển tới trạng thái tốt nhất. Quanh thân còn hình thành một vòng khí tức nhàn nhạt. Khí tức này rất khó thấy, trong suốt gần như không khí, nhưng vẫn không thể trốn khỏi mắt của Tần Trạm.

“Chịu chết đi!” Tất Tiêu Dao gầm lên một tiếng, thân hình nháy mắt biến mất, trên tay đột nhiên ngưng tụ một luồng ánh sáng màu lam nhạt.

“Xuất hiện rồi!” Bên dưới lôi đài có người hô lên. “Đây là chiêu thức đã làm nên thanh danh cho anh Tất!”

“Vừa lên đã ra sát chiêu, xem ra anh Tất đã nhẫn nhịn quá lâu rồi.”

“Một chiêu này vừa ra, không nghi ngờ gì nữa, cái người tên Tần Trạm này ắt phải chết.”

Một chiêu này rất nổi tiếng trong giới trẻ ở tỉnh, gần như đã trở thành một dạng truyền thuyết. Nghe nói năm đó Tất Tiêu Dao cũng dùng một chiêu này đánh bại ba tên đào phạm trốn ra nước ngoài, vì thế mà một bước lên mây.

“Chịu chết đi!” Gân xanh trên trán Tất Tiêu Dao giật liên hồi, lại thêm một luồng khí tức màu lam nhạt, không khí xung quanh bị ma sát đến mức vang lên từng đợt tiếng nổ nho nhỏ. Nắm tay cậu ta trực tiếp nhắm thẳng lấy đầu của Tần Trạm, rõ ràng Tất Tiêu Dao muốn lấy mạng của Tần Trạm.

“Xong rồi, không ổn rồi, nếu tên này mà chết thật thì chị Uyên sẽ vô cùng đau lòng.” Phương Hiểu Điệp thấy một màn như vậy thì trong lòng không khỏi hoảng sợ.

Mặc dù cô ta thích những trò đùa dai nhưng không thực sự muốn Tần Trạm chết ở chỗ này.

“Mau chạy đi!” Phương Hiểu Điệp hét lên. Nhưng mà Tần Trạm vẫn đứng ở đó, một chút cũng chưa động đậy, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn không có ý định ra tay.

Hai mắt Tất Tiêu Dao sáng lên, thấp giọng nói: “Quả nhiên chỉ là một kẻ hữu danh vô thực.”

“Oanh!” Hai nắm đấm của cậu ta không sai lệch chút nào, một cái nhắm thẳng giữa trán, một cái nhắm thẳng đan điền mà đánh.

Trên lôi đài bay lên từng mảng bụi mù, lại nổ ra một tiếng vang rất lớn khiến nhiều người đều phải bịt chặt tai mình.

“Tên oắt này chết chắc rồi!”

“Ha ha, tôi mới nhìn rất rõ, nắm đấm của anh Tất đã đánh trúng lên người cậu ta!”

“Một quyền của anh Tất dù là trâu là voi còn có thể đánh chết, huống hồ đây chỉ là một gã thanh niên gầy gò!”

Trong lòng Phương Hiểu Điệp vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm vào lôi đài.

“Sao… sao có thể như thế?” Đúng lúc này, trên lôi đài lại truyền ra từng tiếng rống to, trong âm thanh có thể nghe thấy sự phẫn nộ, hoảng loạn, nhưng phần nhiều lại là tuyệt vọng.

Bụi bặm dần dần lắng xuống, lôi đài đã bị chấn nát không ra hình dạng gì. Tần Trạm đứng nguyên tại chỗ, một centimet cũng không động đậy, ngay cả đến góc áo cũng không nhấc lên một mảnh. Mà Tất Tiêu Dao lại bay ra khỏi lôi đài, khoé miệng còn phun ra một tia máu tươi, thoạt nhìn vô cùng chật vật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play